Có điều trưởng nhà máy Ngụy cũng không vì thế cảm thấy xấu hổ, hiện tại trời đất bao la, giải quyết khó khăn lớn nhất của nhà máy thì mặt mũi của ông ấy đáng giá là bao, ai có thể giúp ông ấy giải quyết vấn đề trong nhà máy thì bảo ông ấy quỳ xuống gọi người đó là cha cũng được!
“Đồng chí Y Y.” Trưởng nhà máy Ngụy nói: “Cô có thể cẩn thận giới thiệu cho tôi biết về mì này không?”
“Hiện tại tôi làm bốn loại khẩu vị, ví như mùi vị bác vừa mới ăn là thịt gà, còn tôi và Hoa Thanh ăn là vị xương sườn, còn lại còn có một loại là vị thịt bò và vị cá tươi…” Thẩm Y Y lấy tất cả số mì còn lại cho trưởng nhà máy Ngụy, cũng nói đơn giản quá trình làm ra nó.
Trưởng nhà máy Ngụy vừa vui mừng vừa cảm động, có thể nghe ra số mì này chính là Thẩm Y Y “đo ni đóng giày” làm cho nhà máy thức phẩm số một!
“Trưởng nhà máy, đây là công thức chế biến cụ thể.” Thẩm Y Y trực tiếp lấy công thức chế biến ra, đưa cho Trưởng nhà máy Ngụy.
Trưởng nhà máy Ngụy tiếp nhận, nhìn kỹ càng công thức chế biến được ghi trong đó. Có được quá dễ dàng, ông ấy có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, thế là mạnh tay véo mình một cái.
Xít, đau quá!
Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh nhìn hành vi tự ngược đãi của trưởng nhà máy Ngụy: “…” Ông ấy điên rồi?
Trưởng nhà máy Ngụy không điên, ông ấy đang vô cùng tỉnh táo, nhìn về phía Thẩm Y Y, nóng lòng nói: “Đồng chí Y Y, cô có thể đi với tôi một chuyến đến phòng thí nghiệm hay không. Dựa theo công thức được ghi, lại làm mì này của cô lần nữa?”
Đương nhiên là có thể.
Thẩm Y Y cũng chẳng suy nghĩ gì về yêu cầu của trưởng nhà máy Ngụy, lập tức đi chung với ông ấy, Nhậm Hoa Thanh làm người công cụ cũng đi theo.
Nói là phòng thí nghiệm, nhưng thật ra chính là một phòng bếp đã khóa muốn gì có đó, không mở ra cho người ngoài, bên trong có mấy người đầu bếp mặc đồng phục đang nghiên cứu thảo luận, nhìn thấy trưởng nhà máy của bọn họ đi vào, đi tới hỏi: “Trưởng nhà máy Ngụy, sao vác lại tới đây.”
“Tôi tìm được một loại mì ăn liền mới rồi.” Trưởng nhà máy Ngụy kích động nói. Lúc mấy người đầu bếp đó còn không có kịp phản ứng thì đã lôi Thẩm Y Y đến, thân thiết nói: “Đồng chí Y Y, cô có thể làm mì đó rồi.”
Thẩm Y Y hỏi: “Có bột mì không?”
“Có!” Nhà máy thực phẩm thiếu cái gì chứ không thể thiếu bột mì, trưởng nhà máy Ngụy vội vàng bảo mấy đầu bếp lấy bột mì ra, mấy đầu bếp đó hai mặt nhìn nhau, ra hiệu một người trong số đó đi lấy bột mì, chờ bọn họ đã lấy bột mì, vốn là muốn giao cho Thẩm Y Y, nhưng bị trưởng nhà máy Ngụy cướp phăng, rất ân cần đưa bột mì cho Thẩm Y Y: “Đồng chí Y Y, đây là bột mì, cần gì cứ nói với tôi, cần hỗ trợ cũng nói với tôi, không cần khách khí.”
Những người khác: “…”
Sau đó mất một buổi chiều, trưởng nhà máy Ngụy vừa ân cần vừa chân chó đi theo đằng sau Thẩm Y Y, mãi đến khi cô chế biến hoàn thành mì ăn liền… phiên bản giản dị, đồng thời chỉ làm một vị xương heo. Sau khi làm xong, Trưởng nhà máy Ngụy đã không kịp chờ đợi mà mang đi nấu, không bao lâu sau, mì sợi được nấu đã tản ra mùi thơm mê người.
“Chính là mùi vị này! Chính là mùi vị này!” Trưởng nhà máy Ngụy kích động nói.
Lúc đầu những đầu bếp khác không tin tưởng Thẩm Y Y có thể làm được mì ăn gì cho lắm, nhưng ngửi được hương vị, không hẹn mà đều tiết nước miếng đầy miệng, hơi có chút không chờ đợi nổi.
Bởi vì là một vị, cho nên thứ bọn họ dùng là một cái thao lớn, chờ sau khi mì mềm, bọn họ đã nóng lòng cầm chén đũa lên. Trong những đầu bếp này, không thiếu đầu bếp đã từng làm yến tiệc quốc gia, có sơn trân hải vị gì chưa từng ăn? Nhưng lúc này khi đối diện với mì ăn liền không lành mạnh, thậm chí có thể nói là thực phẩm rác nhưng lại cũng cảm thấy mỹ vị lạ thường, hút hết miếng này đến miếng khác, sau đó… Hết rồi!
Lại nhìn sang trưởng nhà máy Ngụy và Nhậm Hoa Thanh, hai người này đã từng ăn nên biết thơm ngon đến mức nào, cho nên sớm đã bưng một tô mì lớn đầy ụ rồi, các đầu bếp: “…” Âm hiểm quá âm hiểm!
Lúc này đã cướp đi, vươn đũa vào trong tô của bọn họ: “Hai người ăn được nhiều như vậy sao? Chia cho tôi ít đi!”
“Ôi, chậm thôi, đừng để rơi xuống đất!” Trưởng nhà máy Ngụy hô.
Nhậm Hoa Thanh nhìn thấy từng đôi đũa vươn đến trước mặt cô ấy thì trợn tròn mắt, vội vàng bảo vệ tô của mình: “Này này này, tôi là con gái! Là một cô gái đó! Các bác chớ làm loạn! Tôi không ăn nước miếng của các bác nhé!”
Sau đó Nhậm Hoa Thanh đã bị phỉ báng: “Thằng nhóc nhà cậu vì miếng ăn mà thậm chí ngay cả lời nói láo này cũng nói ra được, không cần mặt mũi nữa à!”
Nhậm Hoa Thanh: “…” Cô ấy cũng không thể ưỡn n.g.ự.c chứng minh mình là con gái được, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mì trong tô mình bị cướp đi.
Nhậm Hoa Thanh: “…” Tội nghiệp nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y suýt chút là cười ra tiếng.
Đương nhiên, trưởng nhà máy Ngụy cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, những đầu bếp đó dựa theo phương pháp của Thẩm Y Y mà tự mình nghiên cứu, Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh, trưởng nhà máy Ngụy lại về văn phòng.
Lúc này trưởng nhà máy Ngụy đã hoàn toàn tin tưởng Thẩm Y Y không lừa ông ấy rồi, cởi mở nói: “Đồng chí Y Y, tối nay tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo, nếu như mì của cô thật sự có thể được đưa vào sản xuất, chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, sẽ cho cô thêm tiền thưởng!”
“Tiền thưởng thì thôi đi.” Thẩm Y Y cười nhẹ nhàng nói, cô đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không khát cầu, mặc dù nói cô là trường học phái tới, nếu trợ giúp nhà máy thực phẩm số một vượt qua gian nan, sẽ có trợ giúp rất lớn với việc học của cô. Nhưng lợi dụng năng lực của mình, hợp lý hợp pháp giành một ít tư lợi vì chính mình cũng là một chuyện vẹn toàn đôi bên, thế là đã nói nhu cầu của mình ra: “Trưởng nhà máy, tôi nhớ tại vùng ngoại thành nhà máy chúng ta có hai nhà kho đúng không?”
“Đúng, có hai nhà kho, trước kia là dùng để đặt những nguyên vật liệu thực phẩm, sau đó sau khi phần lớn dây chuyền sản xuất dừng hết thì để đó không dùng rồi.” Trưởng nhà máy Ngụy nói, không rõ Thẩm Y Y tại sao đột nhiên nhắc tới cái này, thử dò xét nói: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Tôi muốn mướn hai nhà kho này.” Thẩm Y Y lưu loát nói.
Cái gì?
“Cô thuê nhà kho làm gì?” Trưởng nhà máy Ngụy kinh ngạc nói.
Mặc dù bây giờ nhà kho là thuộc về nhà máy thực phẩm số một, nhưng về mặt nguyên tắc thì vẫn thuộc về nhà nước, bất kể là trưởng nhà máy Ngụy hay là nhà nước, việc này cũng không gạt được, cho nên Thẩm Y Y đã nói mục đích cô muốn thuê nhà kho với trưởng nhà máy Ngụy. Giải thích đơn giản tiền căn hậu quả.
Lần này không riêng gì Trưởng nhà máy Ngụy, ngay cả Nhậm Hoa Thanh yên lặng làm cảnh cũng hoảng sợ: “Hóa ra tiệm quần áo trong trăm tiệm có một nóng hôi hổi ở thủ đô chính là cậu mở hả?”
“Là tớ và bạn cùng nhau mở.” Thẩm Y Y nói.
“…” Nhậm Hoa Thanh và Trưởng nhà máy Ngụy liếc nhau một cái, đôi bên đều thấy hơi ảo diệu.
Có điều trưởng nhà máy Ngụy đã an tâm hơn rất nhiều, Thẩm Y Y nói giúp trong xưởng vượt qua gian nan là gọn gàng lấy ra công thức mì ăn liền mình nghiên cứu, nếu như cô không đòi hỏi cái gì sẽ khiến cho người ta cảm thấy không chân thực.
Nghe thấy cô có nhu cầu, trưởng nhà máy Ngụy đã an tâm hơn không ít, yêu cầu này của Thẩm Y Y cũng không khiến ông ấy khó xử. Mặc dù hai nhà kho kia là thuộc nhà nước, nhưng nhà máy thực phẩm số một cũng thuộc nhà nước, cứu được nhà máy thực phẩm số một thì tương đương với giúp nhà nước, so với toàn bộ nhà máy thực phẩm số một thì hai nhà kho này không được xem là cái gì to tát.
Trưởng nhà máy Ngụy quyết đoán đồng ý: “Được, vậy tôi nói với lãnh đạo đã, trong hai ngày sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn!”
“Vậy thì cảm ơn trưởng nhà máy Ngụy.” Thẩm Y Y cười.
Nhậm Hoa Thanh bội phục quá bội phục!