Không ngờ tới Dương Phương Mai trợn tròn mắt, “Không phải cháu trai của bà, cần bà lo lắng à?”
“…” Dư Dĩnh giải thích: “Tôi chỉ nói như vậy thôi, không có ý nào khác…”
“Ai biết bà có ý gì khác hay không?” Khuôn mặt của mẹ Lý không vui, mặc dù bà không biết Dư Dĩnh có phải đang cố ý hay không, nhưng bà theo bản năng không thích người trước mặt này, cứ thế nói thẳng: “Nếu bà đã có lòng quan tâm đến người khác, còn không bằng về quan tâm cháu của mình đi, nghe nói cháu của bà cũng chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học?”
Dư Dĩnh có vài đứa con đi cùng đến nông trường, hai trong số đó chưa kết hôn, năm nay còn dự định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sau khi trở về thành phố.
“Đó là con gái của bà ta!” Dương Phương Mai nói thêm.
Câu này không hiểu sao lại khiến Dư Dĩnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, bà ta khịt mũi tức giận khó chịu: “Không biết ý tốt gì!” Sau đó quay mặt rời đi.
Vừa đi ra cửa, suýt chút nữa không đụng vào người khác, là Nhị Bảo, cậu bé đang cầm một cái giỏ, Thẩm Y Y nhanh tay nhanh chân kéo cậu bé về phía sau.
“Làm sợ c.h.ế.t khiếp,” Nhị Bảo kinh hồn bạt vía nhìn người suýt chút nữa đụng trúng, hét lớn: “Bác gái, bác không sao chứ?”
Dư Dĩnh không trả lời cậu bé, mà nhìn chằm chằm mẹ cậu, ánh mắt khiếp sợ, Nhị Bảo nhìn thấy ánh mắt của bà ta, vô thức đứng trước mặt mẹ mình, lông mày nhíu chặt: “Bà muốn làm gì?”
Chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát, Thẩm Y Y không kịp nhìn ra người trước mặt là ai, cô đã thấy Nhị Bảo đứng trước mặt, muốn kéo Nhị Bảo đi nhìn đối phương, nhưng lại phát hiện đối phương không nói gì liền bỏ đi, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.
“Ai vậy?” Thẩm Y Y hỏi Nhị Bảo.
“Con không biết,” Nhị Bảo nhíu mày nói, quay đầu nhìn mẹ, nghiêm túc dặn dò: “Mẹ, sau này đừng đến gần bà ta!”
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Y Y càng lúc càng tò mò.
“Bà ta chỉ nhìn mẹ với ánh mắt hung ác độc địa!” Nhị Bảo nói.
Thẩm Y Y??? Cô nhìn bóng lưng đối phương mà nghĩ, Nhị Bảo sẽ không nói dối cô, vậy đây là sự thật, chỉ là, ánh mắt khi của cô hung ác độc địa? Gần đây cô đắc tội với ai sao?
Không có đi, Thẩm Y Y lục soát trong đầu một lần, phát hiện đã lâu rồi cô không làm gì đắc tội người khác.
Mẹ Lý vội vàng chạy ra, cầm lấy cái giỏ trong tay Nhị Bảo, “Có chuyện gì vậy? Có phải bị đ.â.m ngã rồi đúng không? Không bị thương chứ?”
“Không sao ạ,” Nhị Bảo nói, “Bà nội, người đó là ai vậy?”
“Ai?” Mẹ Lý nhìn Dư Dĩnh còn chưa biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên nhận ra: “Bà ta? Đó là người hàng xóm mới chuyển tới ở đầu ngõ, này, não bà ta có chút vấn đề, không hiểu kiểu gì, đừng quan tâm đến bà ta…”
Nhị Bảo và Thẩm Y Y nhìn nhau, Thẩm Y Y hỏi: “Tại sao não của bà ta lại có vấn đề?”
Mẹ Lý liếc nhìn Thẩm Y Y và Nhị Bảo, mơ hồ nói: “Chính là nói mấy câu không nên nói…”
Mẹ Lý xấu hổ nói, sợ Thẩm Y Y sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng Dương Phương Mai rất tốt bụng, đi tới nói: “Bà ta nói, Nhị Bảo chuẩn bị thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu, Y Y, cháu đưa Nhị Bảo ra ngoài cả ngày là đang lãm chậm trễ chuyển học của đứa nhỏ, còn nói cái gì mà chỉ là vì nghĩ cho Nhị Bảo…”
“Cài gì mà mẹ làm chậm trễ cháu?” Trước khi Thẩm Y Y tức giận, Nhị Bảo đã tức giận trước, bảo vệ mẹ: “Mẹ cháu là thấy cháu học tập căng thẳng quá mới đưa cháu ra ngoài nghỉ ngơi!”
“Bây giờ là năm thứ hai trung học phổ thông, sắp thi đại học rồi, lo lắng như vậy không phải là chuyện bình thường sao?” Dương Phương Mai vừa mới phản bác Dư Dĩnh hỏi.
“Vậy cũng nên căng thẳng có mức độ thôi… Mọi người không hiểu,” Nhị Bảo thờ ơ nói, “Cháu nghĩ phương pháp của mẹ cháu rất tốt, trạng thái tinh thần của cháy bây giờ hơn trước rất nhiều! Tốc độ làm bài cũng nhanh hơn rất nhiều! “
Ánh mắt Dương Phương Mai sáng lên, “Thật sao?”
Những người khác có con ở nhà chuẩn bị thi đại học cũng tụ tập lại xung quanh, “Thật sao? Phương pháp này có thực sự hiệu quả không?”
“Là giả,” Thấy mọi chuyện sắp phát triển theo hướng khó lường, để ngăn cản người khác học theo, ai cũng chạy ra ngoài thư giãn, điểm số giảm mạnh lại đến trách cô à?
Thẩm Y Y nói: “Chuyện này tùy tình trạng của mỗi người, không phải ai cũng thích hợp với phương pháp này.”
Đằng sau phương pháp của cô, Nhị Bảo thư giãn, còn cô thì tăng ca tăng giờ tìm những lỗ hổng kiến thức và bù đắp nó cho Nhị Bảo, những người khác chưa chắc đã có thời gian và kiên nhẫn như cô.
Mọi người vừa nghe vậy, nhìn Thẩm Y Y muốn nói gì đó, Thẩm Y Y biết họ muốn nói gì, nhưng cô không thể hứa được, dù sao trong khu phố có quá nhiều người chuẩn bị thi, cô có thể giúp một người, nhưng không thể giúp đỡ tất cả, thay vì tăng thù hận, thà rằng làm như không nhìn thấy.
Tiểu Bảo vừa mới bận rộn dọn đồ đạc trở về, liền đi ra nhìn thấy cảnh này, liền nói: “Mẹ, khi nào mẹ mới dạy kèm bài tập về nhà cho con?”
Nhị Bảo và mẹ Lý nhìn qua với vẻ mặt bối rối, đang định nói với Tiểu Bảo, không phải điểm số của cậu bé rất tốt sao?
Thẩm Y Y nói với vẻ xin lỗi: “Tiểu Bảo, có thể để sau này không? Lát nữa mẹ còn phải xem bài thi cho anh hai con…”
“Sau này khi nào?” Tiểu Bảo không vui nói.
“Sau mười giờ tối, được không?” Thẩm Y Y dò hỏi một cách xin lỗi.
“Được rồi,” Tiểu Bảo bất đắc dĩ nói.
Nhị Bảo hoàn toàn không get được ẩn ý giữa mẹ và Tiểu Bảo, nhìn thái độ khác thường của Tiêu Bảo, nghĩ rằng Tiểu Bảo cố ý làm khó mẹ, tức giận, ba bước thành hai bước chạy tới vòng tay qua vai Tiểu Bảo, “Đi, câu nào em không biết, anh sẽ dạy em! Anh là học sinh trung học phổ thông, dạy một học sinh phổ thông như em chắc không có vấn đề gì đi?”
Khí lực của Nhị Bảo quá lớn, làm cho Tiểu Bảo suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng diễn kịch phải diễn đến cuối cùng, cậu bé chỉ có thể đi vào phòng với anh hai.
Những người hàng xóm vừa vây quanh vừa muốn Thẩm Y Y giúp đỡ nhìn thấy đến con nhà mình, vừa thấy cảnh này liền từ bỏ ý tưởng, đến con trai nhỏ nhất của cô cô còn chưa lo xong, làm sao họ có thể chăm sóc cho con của bọn họ?
Vì thế mọi người mỉm cười hỏi Thẩm Y Y về Hoàng Mai.
Hoàng Mai đã hứa với những người hàng xóm này rằng cô ấy sẽ giúp họ kiểm tra vấn đề học tập của mấy đứa nhỏ, cô ấy là người nói được làm được, trước khi khai giảng cô ấy đã đến một lần, sau khai giảng, cô ấy còn bận rộn làm những chuyện ở trường học nên không đến nữa.
Thẩm Y Y thành thật nói: “Vừa khai giảng nên có nhiều chuyện cần phải làm vội đi? Cháu cũng chỉ mới gặp cô ấy đúng một lần vào ngày khai giảng, kể từ đó chưa gặp qua cô ấy, cũng không biết khi nào cô ấy đến.”
Những người hàng xóm hơi thất vọng, nhưng cuối cùng không nói gì, quay đi.
Mẹ Lý đi tới, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi có phải bọn họ muốn con dạy kèm giúp con bọn họ không?”
“Chắc là có ý định như vậy.”
Mẹ Lý hỏi lại: “Vậy Tiểu Bảo…”
“Vừa rồi là Tiểu Bảo cố tình diễn,” Thẩm Y Y nói, “Giải vây cho con!”
Mẹ Lý: “… Thế thì Tiểu Bảo lanh lợi quá rồi? Phối hợp ăn ý với con như vậy.”
Thẩm Y Y đồng ý, Nhị Bảo rất biết quan sát tình huống.
Mẹ Lý lại nói: “Mẹ và Nhị Bảo đều không nhìn ra!”
Bên trong vang lên tiếng quở trách giận dữ của Nhị Bảo với Tiểu Bảo, Thẩm Y Y im lặng nói: “… Ít nhất bây giờ mẹ đã nhận ra, còn Nhị Bảo vẫn chưa nhận ra.”
Mẹ Lý: “…” Vậy có phải là não của bà linh hoạt hơn Nhị Bảo không?
Thẩm Y Y im lặng.