Sau đó chủ phòng nhấn vào trận.
Lúc chọn tướng.
“Tướng chị dâu hay dùng là Trình Giảo Kim?”
“Chị dâu chơi hỗ trợ đi.”
“Chị dâu chơi Yao Yao không?”
Tôi được chọn công chúa Yao như mong muốn.
Trình Tu vẫn đi rừng, nhưng lần này chọn Vân Trung Quân.
Yao Yao và Vân Trung Quân là một đôi.
Bỏ bốn lên năm chút(*) được không….
(*) Nghĩa là rất nhanh chóng, trong nháy mắt, hoặc không mất nhiều thời gian.
Tôi nghĩ là có thể.
Tôi đi theo Trình Tu suốt trận, thỉnh thoảng tung kỹ năng, tạo lá chắn.
Có mấy lần Trình Tu cố tình chừa lại HP, muốn nhường mạng và buff cho tôi, nhưng tôi nhớ rõ nhiệm vụ của hỗ trợ, kiên quyết không ăn cục HP.
Anh sẽ gửi vài dấu chấm: “…”
Trình Tu và bạn bè anh đều rất lợi hại.
Bây giờ nghĩ lại thao tác dở tệ kia của anh, tôi không khỏi nghi ngờ liệu có phải em trai anh chơi không.
Hai giờ sau, số sao tôi bị mất đã quay lại ầm ầm.
Xạ thủ: “Trình ca lãng mạn thật đấy, kéo chị dâu đi tăng sao.”
Ui trời, ghét ghê, sao cậu ấy lại nói thẳng ra như vậy.
15
Kết thúc game, có một người tên Cao Húc kết bạn với tôi.
Hình như là người chơi xạ thủ.
Cậu ấy nhắn tin chào hỏi:
“Chị dâu, ngọt ngào lắm đấy nha.”
Tôi nghĩ nên nói rõ với bạn của Trình Tu thì hơn.
“Thật ra tôi không phải chị dâu đâu, là hiểu lầm thôi.”
Tôi chỉ giải thích qua loa, còn giúp Trình Tu giấu chuyện anh mang giày giả.
Cuối cùng Cao Húc gửi cho tôi một dấu chấm hỏi đen.
Buổi tối, tôi chìm đắm trong niềm vui tăng sao, một lúc lâu vẫn không bình tĩnh nổi.
Vậy nên tôi quyết định ra ngoài mua một ly trà sữa.
Không thể không nói, trà nho khoai môn thật sự rất ngon.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy tự mua không ngọt bằng Trình Tu tặng.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi đưa anh chai nước, và câu “rất ngọt” của anh.
Tôi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đang đắm chìm trong ký ức ngọt ngào, tôi bỗng cảm thấy mình bị một người kéo mạnh sang một bên.
Vì muốn đi tắt, trên đường đi tôi phải đi qua một con đường nhỏ, hoàn toàn không để ý đến bóng người thấp thoáng sau khu rừng.
Một người đàn ông xa lạ nắm chặt lấy cánh tay tôi: “Đồng Đồng, sao em lại bỏ rơi anh?”
Tôi bị nắm chặt đến đau đớn, vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn.
“Anh là ai?”
16
“Anh thích em lâu như vậy, sao em lại bỏ rơi anh?”
Người đàn ông tức giận hét lên.
“Trình Tu có gì tốt? Không phải có mỗi cái mặt thôi sao? Hắn có thể yêu em nhiều hơn anh không?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của tên này.
Nhưng tôi vốn dĩ không biết hắn.
Tuy nhiên, sức lực của tôi chênh lệch quá nhiều so với hắn, nên dù tôi có cố gắng thế nào, vẫn bị hắn giữ chặt.
“Buông tôi ra!”
Tôi không còn cách nào khác, hét về phía hắn.
“Tôi sẽ gọi người đó!”
Người đàn ông đó đường như không sợ, trực tiếp kéo tôi vào sâu trong con đường nhỏ.
“Anh thích em nhiều hơn hắn ta, em dựa vào cái gì mà bỏ rơi anh!”
Đường nhỏ rất tối, đầu óc tôi cũng mơ màng.
Sức lực chênh lệch quá nhiều, khiến tôi gần như không thể chống cự, nhưng hắn càng kéo đi, tôi càng không ngừng kêu la.
Mà sâu trong còn đường nhỏ, là một mảng tối đen.
Tôi không nhìn thấy, người khác cũng không nhìn thấy.
Hắn sẽ làm gì, tôi cũng không biết.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng ập đến.
Bây giờ tôi có la rách cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu tôi sao?
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt của Trình Tu, nhưng chỉ trong nháy mắt.
Tôi còn kịp chưa tỏ tình với anh ấy mà…
Đúng lúc này, lực siết chặt cổ tay tôi lỏng ra, kèm theo tiếng kêu đau đớn.
“Buông ra.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi không thể tin được mà ngẩng đầu lên.
Trình Tu đang giữ tay còn lại của người đàn ông đó, uốn cong thành một góc rồi bẻ gập.
Tôi bị bệnh quáng gà(*), chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ảo trong mắt anh.
(*) Là tình trạng mắt không thể nhìn rõ trong điều kiện ánh sáng yếu hoặc ban đêm.
Người đàn ông kia chửi thầm một
tiếng, hất tôi ra rồi bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy được một bước đã bị vấp ngã.
Trình Tu duỗi chân đặt bên cạnh chân hắn, cứ như vậy liếc nhìn hắn.
“Còn dám đến quấy rầy cô ấy, tôi bảo đảm cậu không thể ở lại trường học này nữa.”
17
Sau khi người đàn ông xa lạ đó rời đi, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi.
Trình Tu đặt tay lên vai tôi: “Cậu ổn không?”
Tôi hít thở sâu: “Vẫn… ổn.”
Nếu lúc nãy Trình Tu không xuất hiện, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đầu mũi tôi nóng lên, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Có lẽ Trình Tu chưa từng thấy con gái khóc, lập tức luống cuống.
Đầu tiên anh sờ túi áo, rồi lại sờ túi quần.
Chắc là không mang theo giấy, cuối cùng anh dùng tay áo của mình để lau nước mắt cho tôi.
Tay anh có hơi run: “Cậu đừng khóc.”
Tôi sụt sùi, ánh mắt nhìn thoáng quá ly trà sữa rơi dưới đất sau vụ tranh chấp vừa rồi, giờ đã chia năm xẻ bảy.
Càng đau lòng hơn.
Tôi nức nở nói: “Trà… của tôi…huhu.”
Trình Tu sững người, rõ ràng không ngờ sự chú ý của tôi lại là chuyện này.
Sau cùng anh thở dài, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi.
“Lần sau muốn uống trà sữa thì nhắn wechat cho tôi nhé.”