Nàng không còn buồn ngủ nữa, bất ngờ tỉnh táo, đau lòng ôm lấy mấy sợi tóc. Nàng đã nói rồi mà, tam ca cứ chải đầu cho nàng mãi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, căng tóc mãi sao không rụng được cơ chứ.
“Tam ca, cái đó… Chàng cứ tùy tiện cột cho ta là được rồi.”
A Quỳ bày biện đồ ăn ra ngoài, nhưng không rời đi, vừa thấy họ bước ra liền vui vẻ chạy đến xoay một vòng, khoe bộ y phục mới của mình: “Gia chủ, nhìn xem, đẹp không? Y phục hoàn thành rồi, ta cố tình mặc đến cho người và ca ca xem.”
Giang Nguyệt không muốn họ gọi mình là thê chủ, hơn nữa mỗi khi họ gọi thê chủ, tam ca nàng như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t họ, nên mọi người đồng ý đổi sang gọi gia chủ.
“A?”
Nhiếp Chiếu khẽ ho, ghé sát nói: “Hôm đó ta cho hắn leo cây, đặc biệt tặng một cuộn vải làm quà.”
“Chàng cũng rộng lượng ghê.” Giang Nguyệt phát hiện bây giờ hắn đã dần chấp nhận bốn người này ngày ngày quanh quẩn bên cạnh gọi ca ca, giờ còn có thể rộng rãi tặng vải cho họ.
Nhiếp Chiếu cười nhạt: “Khen quá, ta sợ tức c.h.ế.t thành toàn cho ý nguyện của ca ca nàng, đến lúc đó hắn sẽ mở rộng hậu cung cho nàng, ta xuống địa phủ cũng phải làm Tống Giang.”
Giang Nguyệt: “Ý chàng là gì?”
“Ta có một trăm lẻ bốn đệ đệ tốt.”
Khóe miệng Giang Nguyệt cũng giật giật: “Chàng không chỉ rộng lượng, mà còn hài hước nữa,” rồi nàng quay sang đáp lại A Quỳ, “Rất đẹp.”
A Quỳ vui vẻ bưng đồ ăn lên cho họ: “Vẫn là gia chủ và ca ca tốt, đổi lại người khác, đâu có cuộc sống tốt như chúng ta? Nghe nói trong phủ công chúa Quảng Bình, sủng nam mỗi năm đều c.h.ế.t một đống.”
“Công chúa Quảng Bình tính tình nóng nảy, phò mã lại ghen tuông.” Nhắc đến công chúa Quảng Bình, Giang Nguyệt có chút ấn tượng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Ngay cả bà ta nàng cũng biết sao?” Nhiếp Chiếu hỏi, “Bà ta chẳng có thành tựu gì, chỉ có tiếng xấu về nam sắc.”
Giang Nguyệt cầm bát canh uống một ngụm, hạnh phúc nheo mắt: “Tất nhiên, nhà họ Giang luôn lấy bà ta làm tấm gương phản diện để dạy dỗ ta.”
Nhiếp Chiếu cảm thấy quả nhiên là như vậy.
A Quỳ như con bướm quanh quẩn bên họ, Nhiếp Chiếu nhìn hắn mà phát bực, hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
“Ta muốn chải tóc cho gia chủ, tóc của gia chủ mỗi ngày đều chải quá thô ráp, không biết nha hoàn chải đầu làm việc kiểu gì, ta nhìn còn thấy tức thay, phải đuổi nàng ta đi mới đúng. May mà khi ở Thương Nam, chúng ta đều đã học qua, gia chủ thử đi mà, ta đảm bảo chải cho người đẹp lung linh, kiểu gì ta cũng biết, từ tóc kết đuôi ngựa, búi rắn linh động, búi đao đảo ngược, búi tiên bay, ta đều thạo!”
Nhiếp Chiếu tay cầm bát đã nắm chặt, lạnh lùng liếc hắn, lúc Giang Nguyệt vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm,” thì bát trong tay hắn phát ra âm thanh “rắc” và vỡ tan, nước cháo nóng bỏng chảy theo hổ khẩu, hắn giũ tay, dùng khăn lạnh lùng lau sạch.
A Quỳ không hề hay biết: “Ca ca sao lại tức giận? Chẳng lẽ người chải tóc cho gia chủ là bà con của huynh?”
Giang Nguyệt hậu tri hậu giác, cười khan hai tiếng: “Ha ha, không sao đâu, A Quỳ ngươi lui xuống đi, ta thấy tay nghề của bà cô rất tốt, nhiều năm qua ta quen để cô ấy chải rồi, đổi người khác ta còn chưa quen, đây không phải chuyện của ngươi đâu, đi chơi đi.”
Nàng lên tiếng, A Quỳ mới không tình nguyện cáo lui: “Vậy được thôi.”
Nhiếp Chiếu gọi hắn lại, lạnh lùng dặn dò: “Tối nay ta muốn chiêu đãi khách, ngươi nhanh chóng chuẩn bị một bàn tiệc, tám món ăn nguội, tám món ăn nóng và tám món ngọt, không được phép nhờ ai khác, chỉ mình ngươi ta mới yên tâm, không ai khác ta tin tưởng, ngươi nhất định đừng làm ta thất vọng.”
A Quỳ lộ vẻ khó xử, nhưng không muốn khiến hắn thất vọng, đành nhận lệnh, âm thầm cổ vũ bản thân.
Người đi rồi, Giang Nguyệt chạm vào cánh tay Nhiếp Chiếu: “Tam ca tức giận rồi?”
Nhiếp Chiếu lại múc cho mình bát cháo khác, giọng nhạt nhẽo: “Không có, nàng vừa khen ta rộng lượng, sao ta lại tức giận? Chó con mới tức giận.” Đúng vậy, hắn tức đến c.h.ế.t đi được, hắn biết mình nấu ăn dở nên nhường cơ hội đó cho người khác, giờ còn muốn gì nữa? Ngay cả việc chải tóc cũng muốn cướp sao? Đến lúc đó từng bước đẩy hắn ra rồi tự mình tiến lên?
Còn nói tay nghề của hắn không tốt, thật quá đáng.
Giang Nguyệt nhướng mày, được rồi, chó đốm nổi giận rồi.
Một khi có cạnh tranh, con người sẽ lo lắng, lo lắng dẫn đến học hỏi, học hỏi tạo ra tiến bộ, Nhiếp Chiếu cũng không ngoại lệ.
A Quỳ muốn cướp đi công việc chải tóc cuối cùng của hắn, khiến hắn cảm thấy nguy cơ sâu sắc, hắn nghĩ rằng đã đến lúc học hỏi điều mới, không thể dừng chân tại chỗ, nếu không Giang Nguyệt sớm muộn sẽ bị những kẻ quyến rũ này mê hoặc, dù không bị cướp đi, họ cũng sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của nàng, điều này hắn không thể cho phép.
Nhưng hắn không thể hiện ra, nếu không sẽ bị nói là không biết rộng lượng, tính toán thiệt hơn, chuyện nhỏ nhặt này mà cũng đáng để so đo sao? Khác gì phò mã của công chúa Quảng Bình.
Chiều hôm đó, hắn lén đến cửa hàng sách mua vài cuốn sách giấu trong thư phòng âm thầm học hỏi.
Giang Nguyệt không biết đã bao nhiêu lần bị Nhiếp Chiếu lôi ra khỏi chăn vào buổi sáng. Nàng đã quen, chỉ là lần này nàng sờ đầu, cảm giác có chút khác lạ, ô, tóc hôm nay không bị chải sát vào da đầu nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Nhiếp: Học tập khiến con người tiến bộ.