Sau khi thực hiện nghi thức thứ ba, trời đã đứng bóng, Giang Nguyệt đã mặc xong y phục lễ nghi, lễ phục với màu đỏ đen làm nền, trang trọng và nặng nề, hòa hợp với mũ trên đầu, lúc này thực sự trở thành dáng dấp của người trưởng thành, động tác bị lễ phục ràng buộc, trở nên chậm rãi và trang nghiêm, quan viên xướng: “Tư tế.”
Phu nhân họ Tiết xướng lời chúc, hai người cùng bái, Giang Nguyệt nhận lấy chén rượu, bái tế trời đất, rồi tượng trưng nhấp môi, coi như đã uống, Lý Bảo Âm dâng thức ăn, nàng tượng trưng ăn một miếng, coi như hoàn thành nghi lễ, rồi cùng phu nhân họ Tiết bái tạ, đứng quay mặt về hướng nam.
Giang Nguyệt sáng sớm chỉ ăn một bát mì trường thọ do hai ca ca làm, theo lượng ăn của nàng, lúc này không đói rất khó, nàng khẽ nắm tay, tự nhủ nhịn một chút, phần nghe dạy bảo đã được lược bỏ, chẳng bao lâu nữa có thể về nghỉ ngơi.
Nhiếp Chiếu cầm một vật, bước xuống, phong cho nàng tên tự: “Lễ nghi đã đầy đủ, lệnh nguyệt cát nhật, tuyên cáo tên tự của nàng. Nguyện chữ này tốt đẹp, phù hợp với người tài. Hợp với phép tắc, mãi mãi bảo hộ, gọi là Hóa Cát Phủ.”
Hắn trao tấm thẻ đồng trong tay cho Giang Nguyệt, nàng tuy nghi hoặc vì lúc tập dượt không có thứ này, nhưng vẫn hai tay nhận lấy, tấm thẻ đồng cổ kính, do Nhiếp Chiếu cầm qua, nên còn vương chút ấm áp từ tay hắn.
Giang Nguyệt cúi mắt liếc nhìn, nhất thời quên mất phải đáp lại.
Chỉ thấy trên đó viết mấy chữ lớn “Chúc Thành Thủ Bị Thiên Hộ Giang Nguyệt Lệnh*”.
(*) Giang Nguyệt được phong làm quan để phòng thủ/bảo vệ Chúc Thành
Nàng hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Chiếu, thấy hắn khẽ gật đầu, mới hít sâu một hơi, cúi bái hắn mà nói: “Hóa Cát tuy ngu muội, đâu dám không sớm tối cúc cung tận tụy.”
Khách khứa nhất thời không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại phấn chấn như vậy, chỉ cho rằng hoàn thành lễ cập kê trở thành người lớn nên mới vui mừng.
Hôm nay Giang Nguyệt cúi bái khách khứa không dưới vài chục lần, đầu óc như muốn trộn đều trong quá trình đứng lên ngồi xuống, có chút mơ hồ, nhưng lúc này thẻ lệnh lạnh băng cứng cáp trong tay khiến tinh thần nàng phấn chấn, vô cùng tỉnh táo.
Nhiếp Chiếu theo lễ tiễn khách khứa xong, tuyên bố kết thúc lễ, mời khách khứa đến noãn lâu chia thành hai bàn nam nữ để dự tiệc, Giang Nguyệt thay y phục rồi đi tiếp đón nữ khách.
Lễ cập kê có phần đông là nữ khách, sứ giả đến tặng quà đều không có quan hệ thân thiết, vì vậy không được mời dự lễ, chỉ khi lễ kết thúc mới cùng nhau dự tiệc, phần đông sứ giả đều không để tâm, dù sao sắp xếp như vậy là hợp lý, họ cứ khăng khăng dự lễ mới là vô lý.
Tiệc mới được một nửa, Giang Nguyệt chỉ nghe từ phía nam khách truyền đến tiếng vỡ sứ nhẹ nhàng, cùng tiếng đàn ông hô lớn, biết ngay có người gây chuyện, nhưng vì Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn đều ở đó, nàng không lo lắng, vẫn giữ yên lòng khách khứa, mọi người thấy vậy cũng vẫn giữ nguyên thần sắc.
“Ha ha ha ha, sớm đã nghe Nhiếp Hầu mưu phản, bị ngũ mã phanh thây, không ngờ các ngươi nhà Nhiếp gia làm loạn thần tặc tử đã là nghề tổ truyền, còn chưa lập được công trạng gì, một gã cựu thần bị Ngũ vương tộc ghét bỏ, lưu đày thải loại, nay cũng học đòi theo chư hầu mở tiệc lớn chiêu đãi khách khứa, thật nực cười,”
Trịnh Hoa Phong là bộ tướng của Trần Hầu ở Đông Trần, vốn tự cho mình là cao ngạo, từ đầu đã không coi Nhiếp Chiếu ra gì, bị phái đi tặng quà đã không vui, không ngờ Nhiếp Chiếu dám bỏ mặc hắn ở đây, lại thêm bực tức, vài chén rượu ngựa xuống bụng, liền lớn tiếng hô lên, rồi chắp tay với Đệ Ngũ Phù Dẫn mà nói, “Theo ta thấy, ngài là con rồng cháu phượng, chân chính là kẻ được thiên mệnh, sao có thể cùng bọn tiểu nhân như vậy làm bạn? Một lễ cập kê nhỏ bé, dám quấy rối quý giá của ngài, thật nực cười! Muội muội của kẻ như vậy, có đưa đến phủ ngài làm nha hoàn cũng không xứng.”
Nhiếp Chiếu nghe hắn chê bai mình, vẫn mỉm cười, nhấp nhẹ chén mỹ tửu, bình tĩnh xem hắn còn mắng được chiêu trò mới nào, đến khi hắn mắng đến Giang Nguyệt, sắc mặt mới thay đổi, lộ vài phần âm hiểm.
Trịnh Hoa Phong đã có ý định phản bội Trần Hầu, tìm đến Đệ Ngũ Phù Dẫn, lúc này còn không quên nịnh nọt hắn.
Nhưng không nhận ra sắc mặt Đệ Ngũ Phù Dẫn khó coi thế nào, ngay cả nụ cười thường ngày cũng khó giữ, thậm chí không đợi Nhiếp Chiếu mở miệng, hắn đã nói trước, trong giọng có chút lạnh lẽo: “Loạn thần tặc tử vẫn hơn làm chó cho người khác, thứ thải loại ngươi nói có thể đuổi giặc lui tám trăm dặm, ngươi thì chỉ biết sủa bậy, không biết cắn bậy cái gì, sao, chủ nhân của ngươi không cho ngươi ăn no, nên đến đây xin ăn rồi? Ta không nhận nuôi chó tạp, Tử Nguyên, ngươi thấy sao?”
Chúc Long lui nửa bước, cố tránh xa chiến trường.
Hắn quen Đệ Ngũ Phù Dẫn đã gần mười năm, lần đầu tiên nghe hắn chửi người ta ác đến vậy. Cũng đúng, kẻ này quả là nịnh không đúng chỗ, lại còn tranh thủ ngày trọng đại của muội muội người ta mà nói lời như vậy, cho dù chỉ mắng Nhiếp Chiếu, Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng không nhịn được.
Giờ lại thân mật gọi người ta là Tử Nguyên, rõ ràng là đứng cùng một chiến tuyến với Nhiếp Chiếu.
“Ngày lành mà nghe chó sủa, quả là xui xẻo, loại chó sủa bậy này không thể giữ, phải cắt lưỡi bẻ gãy tứ chi mới học được thế nào là an phận thủ thường, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của Cân Cân, không tiện thấy máu, ngày mai xử cũng được.” Nhiếp Chiếu giơ tay, Tiểu Oa đưa người lên phía trước trói Trịnh Hoa Phong lại, nhét giẻ vào miệng đẩy ra ngoài.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Chỉ là chuyện nhỏ, mọi người đừng để tâm.” Đệ Ngũ Phù Dẫn mỉm cười gật đầu, nửa như chủ nhân mà trấn an khách khứa, mọi người nhìn nhau, trong lòng đã rõ, xem ra Đệ Ngũ Phù Dẫn và Nhiếp Chiếu quan hệ rất thân thiết, Thương Nam và Phủ Tây đã kết minh, nên tránh mũi nhọn này thì hơn.
Nghĩ vậy, mọi người lần lượt nâng chén, kính rượu hai người bọn họ.
Lễ cập kê hoàn thành đã là buổi chiều, sau khi tiệc tan trăng non đã mọc, Giang Nguyệt tiễn nữ khách ra khỏi phủ, dây cung căng cứng trong lòng giờ mới được thả lỏng, liền choáng váng quay về, hôm qua nàng lớn tiếng tuyên bố tối sẽ học toán, giờ chỉ đành cắn răng, đến noãn các tìm Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn, vừa hay tiện hỏi chuyện thẻ lệnh.
Hai người sớm đã đợi nàng trong noãn các.
Đệ Ngũ Phù Dẫn đưa cho nàng một tấm thẻ đồng tím khác: “Đây là ấn tín của ta, cầm nó có thể tự do đi lại ở Thương Nam, ca ca không có quà nào khác tặng cho muội, giờ muội không thiếu thứ gì, nên đành tặng vật này làm quà lễ cập kê cho muội.”
Giang Nguyệt hỏi: “Vật quan trọng như vậy, ca ca đưa cho muội, không sợ muội đưa cho Nhiếp Chiếu, giúp huynh ấy bất lợi cho ca sao?”
Ngũ Phù Dẫn lắc đầu, nhẹ nhàng đặt thẻ đồng tím vào tay nàng: “Ta tin muội, Nhiếp Chiếu dạy muội rất tốt, hiểu rõ đại nghĩa, quả cảm thiện lương. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta cũng cam chịu, chứng tỏ ta như phụ thân, đáng bị người thân phản bội.”
Giang Nguyệt theo bản năng nắm chặt thẻ đồng, hứa với hắn: “Muội sẽ không làm vậy.”