Nhiếp Chiếu tinh mắt nhận ra nàng đang giấu giếm điều gì, trong lòng cảm thấy khó chịu. Từ bao giờ Giang Nguyệt lại che giấu hắn như vậy? Nhưng nàng bây giờ không còn là đứa trẻ, hắn không thể dùng đũa gõ nàng, ép hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Bữa cơm này cả hai đều ăn trong im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Sau bữa ăn, Giang Nguyệt chủ động đề nghị đi dạo trong vườn để tiêu hóa thức ăn, Nhiếp Chiếu tất nhiên vui vẻ cùng nàng đi.
Đang vào đầu hè, trong vườn cỏ cây tươi tốt, tiếng ve kêu râm ran, ánh sáng vàng nhạt từ đèn lồng chiếu xuống tường, tạo nên bóng tre lay động, cảnh tượng đẹp như tranh, càng làm tăng thêm vẻ thanh tịnh, tao nhã.
Nụ hoa sen trong ao vẫn còn e ấp chút màu hồng nhạt, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ nở rộ, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh, làn gió mang theo hương thơm dịu mát của lá sen. Bên kia hồ sen là một sân khấu bỏ không đã lâu, được trang trí bởi những cảnh quan vườn cây, càng làm tăng thêm vẻ tinh tế, tao nhã.
Nhưng dù cảnh đẹp đến đâu cũng không tránh được côn trùng quấy rầy. Nhiếp Chiếu nhớ rằng Giang Nguyệt thường bị thu hút bởi những thứ này, quay đầu muốn kéo nàng lại, nhưng phía sau trống không, trái tim hắn lập tức thắt lại, nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy ai.
Đúng lúc này, những ánh đèn cam vàng xung quanh đột nhiên đồng loạt tắt ngúm, bóng tối bao trùm, cổ họng hắn khô khốc, theo phản xạ đưa tay lên nắm lấy thanh kiếm mềm bên hông.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đối diện sân khấu kịch bỗng sáng lên, ánh mắt hắn không kìm được mà bị thu hút. Trên sân khấu, ánh nến không mạnh, chỉ đủ soi mờ mờ một góc nhỏ của hồ sen tĩnh lặng.
Trên sân khấu không biết từ khi nào đã thả xuống một tấm màn trắng cao tầm một trượng, rộng một trượng. Sau tấm màn, những nhân vật xuất hiện chậm rãi, là bóng rối, nhưng hình ảnh lại không phải là người, mà là những con vật.
Có hổ, báo, rắn độc, và nhân vật chính của buổi biểu diễn bóng rối này là một con báo. Người điều khiển bóng rối gọi nó là Báo con. Dù người điều khiển cố gắng thay đổi giọng nói để diễn xuất từng vai diễn, nhưng Nhiếp Chiếu vẫn nhận ra đó là Giang Nguyệt. Dù nàng có biến thành tro, Nhiếp Chiếu vẫn sẽ nhận ra nàng.
Bối cảnh của câu chuyện quá đỗi quen thuộc, chẳng phải đó là câu chuyện về gia đình hổ mà Nhiếp Chiếu từng kể cho Giang Nguyệt nghe sao? Chỉ là câu chuyện đó hắn chỉ kể một nửa, còn Giang Nguyệt bây giờ đã tiếp nối và hoàn chỉnh nó.
Trong lời kể của nàng, Báo con là một sinh vật nhiệt tình, hoạt bát, cởi mở, phóng khoáng và kiêu hãnh. Nhưng sau khi trải qua bao gian nan thử thách, Báo con đã trưởng thành thành một con Báo lớn với vẻ ngoài dữ tợn nhưng bên trong lại nhân hậu và u buồn, khiến người ta không khỏi thương xót. Một ngày nọ, khu rừng nơi Mèo rừng sống bị cháy, Mèo rừng nghĩ rằng mình và Báo lớn đều là họ mèo, nên đã đến tìm Báo lớn nhờ cậy.
Báo lớn tuy nhìn bề ngoài có vẻ khó chịu, nhưng thật ra là con báo có trái tim mềm yếu nhất. Nó không chỉ cưu mang con Mèo rừng nhỏ bé, không có khả năng săn mồi, cho nàng ăn no, mà còn dạy nàng nhiều kỹ năng, giúp nàng trở thành một con Mèo rừng dù có một ngày rời xa Báo lớn cũng sẽ không c.h.ế.t đói.
Giang Nguyệt khàn giọng giả làm Báo lớn nói: “Nhưng ta là một con báo rất xấu xa, nếu một ngày nào đó ta không vui, ta sẽ ăn thịt ngươi, ngươi không sợ ta sao?”
Mèo rừng đáp: “Báo lớn luôn nói mình là một con báo xấu, nhưng ta đã gặp qua rất nhiều loài vật trong rừng. Rắn độc nhìn mềm mại nhưng luôn chực chờ nuốt chửng ta; nai thì chỉ ăn cỏ, không quan tâm đến ta. Chỉ có ngươi mới cưu mang ta, còn nhọc công đem cho ta những con mồi ngon nhất. Ngươi tốt hay xấu, chẳng lẽ ta không biết sao? Nếu việc ăn thịt ta có thể khiến ngươi vui vẻ, thì ngươi có thể ăn ta.”
Trong câu chuyện, Báo lớn có vô số điểm tốt, nhưng lại có một khuyết điểm duy nhất là nhút nhát, luôn tự giam mình trong quá khứ đau khổ, khi đau đớn thì cuộn mình lại, âm thầm tự chữa lành vết thương, không hé răng nói lời nào về nỗi buồn của mình với Mèo rừng.
Bàn tay cầm kiếm mềm của Nhiếp Chiếu bỗng chốc mất hết sức lực, buông thõng xuống, đôi mắt cay xè, nước mắt tràn đầy. Hắn thậm chí không còn đủ sức đứng vững, phải dựa vào cột đá của lương đình.
Câu chuyện về các loài vật trên sân khấu vẫn tiếp tục, hắn không muốn bỏ lỡ, cố gắng mở to mắt để xem, nhưng cơ thể hắn lúc này hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của hắn, nước mắt tuôn trào, ánh nến và bóng rối chập chờn đan xen, trải dài thành một bức tranh hỗn loạn.
Làm sao hắn có thể nghĩ rằng Giang Nguyệt đã quên sinh thần của hắn chứ? Giang Nguyệt là cô gái tốt nhất trên thế gian, cũng là người yêu hắn nhất. Dù là Báo con hay Báo lớn trong câu chuyện, không con nào hoàn hảo như nàng đã kể. Nó là một con báo với rất nhiều khuyết điểm, nhưng trong mắt Mèo rừng, mọi khuyết điểm đều có thể được biến thành ưu điểm.
Dù biết rõ hắn đang ở trong một cái hố sâu không đáy, nhưng nàng vẫn liều mạng nhảy xuống, thậm chí kéo hắn ra khỏi hố lửa. Làm sao Giang Nguyệt có thể không yêu hắn?
Buổi diễn bóng rối trên sân khấu không biết kết thúc từ lúc nào. Giang Nguyệt ôm những con rối bước ra từ phía sau sân khấu, vì hồi hộp mà trán nàng lại đầy mồ hôi dù đã lau sạch trước đó, mặt nàng đỏ bừng, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bước tới gần Nhiếp Chiếu, đặt chiếc hộp đựng đầy rối vào tay hắn: “Tam ca, đây là món quà sinh thần của ta tặng chàng, chúc chàng sinh thần vui vẻ. Theo lệ hàng năm, ta đáng lẽ nên nấu cho chàng một bát mì trường thọ vào buổi sáng, nhưng ta nghĩ rằng chân chàng chưa hoàn toàn lành lặn, lỡ như ăn xong chàng lại ốm thì khác gì hại chàng, nên để đảm bảo an toàn, ta không làm.
Nhưng dù không có bát mì trường thọ ta tự tay làm, thì bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, Mèo rừng mãi mãi sẽ ở bên Báo lớn. Vì vậy câu hỏi cuối cùng của Mèo rừng, bây giờ có thể mời chàng thay Báo lớn trả lời được không?”
Giang Nguyệt dừng lại, hít một hơi thật sâu: “Sau này, nếu chàng có chuyện gì buồn bực hay khó chịu, có thể nói cho Mèo rừng biết được không?”
Nhiếp Chiếu không trả lời trực tiếp, chỉ khẽ cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt như những viên ngọc trai lăn xuống: “Ta tưởng nàng quên sinh thần ta rồi, nên cả ngày rất không vui. Còn nữa, không được ăn bát mì trường thọ nàng làm, ta cũng rất không vui.”