Editor: Toả Toả
Đợi đến khi chuông tan học của buổi tự học vang lên, Giang Hành Thâm cũng vừa làm xong đề đã chuẩn bị, cổ cậu hơi mỏi, đưa tay xoa nhẹ rồi quay đầu, lúc này mới phát hiện không biết Phó Chu đã ngủ từ lúc nào rồi.
Các bạn cùng lớp cũng đều đọc sách đến mức buồn ngủ, ban đầu còn uể oải, nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông tan học thì lại trở nên năng động hẳn.
Giang Hành Thâm thu dọn sách vở, thấy Phó Chu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Trình Kiệt Văn và Lê Bình thì bị tiếng động trong lớp đánh thức, hai người mơ màng dụi mắt, vươn vai một cái: “Anh Phó, cuối cùng cũng tan học rồi, đi thôi.”
Không nhận được phản hồi, Trình Kiệt Văn ngáp một cái rồi quay đầu gọi: “Anh Phó…… Sao vẫn còn ngủ vậy?”
Thật ra Phó Chu cũng không ngủ say, ngay từ đầu đã nghe thấy bọn họ gọi mình, nhưng hắn quá buồn ngủ, thế nên nhắm mắt cau mày, khó chịu bịt tai lại.
Hai người thấy vậy cũng không dám gọi nữa: “Được rồi, vậy lát nữa mày đừng quên tan học, tụi tao đi trước.”
Phó Chu phát ra một tiếng ừm từ trong mũi, xem như đáp lại.
Một lúc sau tiếng va chạm của bàn ghế, có lẽ là bọn họ đã đi rồi, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh một lúc, Phó Chu trong trạng thái mơ màng bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, đầu óc ngay lập tức không còn buồn ngủ nữa, giật mình bật dậy khỏi bàn, nhìn sang Giang Hành Thâm vẫn đang ngồi bên cạnh.
“Ôi đệt! Suýt nữa quên mất, sao cậu không nói gì?”
Sau khi tan học Giang Hành Thâm thấy hắn vẫn đang ngủ, cũng không vội vã rời đi mà mở túi trà sữa ra, thấy trên nắp trà sữa còn dán một tờ giấy ghi chú màu hồng.
Lúc này, cậu đang nghiên cứu chữ trên tờ giấy ghi chú, vì nội dung trên đó là: Dựa theo sở thích của cậu mà đặt, bảy phần đường thêm khoai môn, không có đậu đỏ (≧▽≦).
Giang Hành Thâm có chút tò mò, cậu cũng không thân với Đường Mễ, đối phương làm sao biết được những điều này, hơn nữa không phải cậu không thích có đậu đỏ trong trà sữa.
Vì Ngô Tưởng và cậu không cùng đường, nên vừa tan học là đã đi trước, do đó lúc này Giang Hành Thâm mới lấy điện thoại ra hỏi cậu ta.
Vừa gửi tin nhắn xong, tiếng la bất thình lình của Phó Chu khiến cậu giật mình.
Cậu liếc nhìn Phó Chu một cái: “Tôi không gấp lắm.”
Vừa nói xong, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ngô Tưởng.
Giang Hành Thâm mở tin nhắn ra xem.
Ngô Tưởng: [Lớp trưởng biết những điều này cũng bình thường thôi, trên diễn đàn của trường mình có hết, ghi rõ từng mục một, mặc dù tôi cũng không biết các cô ấy lấy thông tin từ đâu ra.]
Ngô Tưởng: [Giống như cậu và Phó Chu, những nhân vật nổi tiếng trong trường đều có những thứ này trên diễn đàn.]
Cũng có của Phó Chu sao?
Giang Hành Thâm bị điểm này thu hút sự chú ý, nhưng bên cạnh đã truyền đến tiếng lạch cạch.
Phó Chu đeo cặp sách lên một bên vai: “Đi thôi, đã tan học gần mười phút rồi.”
“Ừm.” Giang Hành Thâm gật đầu, đồ đạc của cậu đã dọn xong từ lâu, bèn cầm lấy cặp sách, đi theo sau Phó Chu, vừa đi vừa xem điện thoại.
Đăng nhập vào diễn đàn của trường, cậu gõ hai chữ “Phó Chu” vào ô tìm kiếm, sau khi nhấn nút tìm kiếm, hàng loạt bài viết hiện ra.
Có lẽ là do có quá nhiều người quan tâm đến Phó Chu, cho nên Giang Hành Thâm chưa lướt được mấy trang đã tìm thấy bài viết mình muốn tìm.
【Thông qua nhiều người đóng góp, chủ thớt đã tổng hợp bảng danh sách sở thích của Alpha đỉnh cao Phó Chu ở Hoa Trung, bài viết sẽ không bao giờ bị xoá!】
Thấy tiêu đề này, Giang Hành Thâm không chút do dự nhấp vào, thấy bảng danh sách mà chủ thớt đã đăng.
Phóng to bảng, phát hiện bên trong có rất nhiều nội dung.
Cậu lưu lại, nheo mắt đang định xem trước thì đột nhiên va vào trong lòng người phía trước, bởi vì quán tính mà loạng choạng lui lại một bước.
“Về nhà rồi chơi, đi đường phải nhìn đường chứ.” Phó Chu kéo cậu lại để giữ thăng bằng, theo phản xạ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng của Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm nhận ra, điềm tĩnh tắt màn hình, nói: “Tôi biết rồi.”
“Ồ.” Phó Chu sờ mũi, tay đang nắm cậu vẫn chưa buông ra: “Cậu xem cái gì mà chăm chú vậy?”
Giang Hành Thâm lườm hắn: “Đề bài.”
“…… Được rồi.” Phó Chu bĩu môi, không muốn nói với hắn thì thôi.
Trà sữa mà Đường Mễ cho Giang Hành Thâm vẫn chưa uống, đang cầm trong tay, cậu giơ lên: “Cái này cho cậu đó, tôi không thích uống mấy thứ này vào buổi tối.”
Nhắc đến trà sữa, Phó Chu lại cảm thấy không thoải mái, hắn buông tay đút vào túi quần: “Lớp trưởng cho cậu, cậu lại quay sang đưa tôi, có thích hợp không?”
Cái này thì có gì đâu mà thích hợp hay không thích hợp, không uống thì thôi.
Giang Hành Thâm không nói gì hạ tay xuống, đi được vài bước lại đột nhiên nhớ đến bảng danh sách vừa lưu lúc nãy.
Bỗng dưng cậu thấy tự tin, như thể đã nắm được điểm mấu chốt để tăng độ thiện cảm trong nhiệm vụ, bèn cất lời: “Lần sau tôi mua cho cậu.”
Phó Chu vẫn chưa kịp phản ứng: “Mua cái gì?”
“Trà sữa.” Giang Hành Thâm chỉ vào túi đồ trên tay.
Cậu nói rất bình thường, nhưng lại thấy Phó Chu bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Giang Hành Thâm thắc mắc quay lại: “Sao không đi nữa?”
Phó Chu sửng sốt, trên mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng đã như bị sét đánh trúng đầu.
Đổi thành bất kỳ lúc nào khác, Giang Hành Thâm nói câu này cũng sẽ không khiến hắn suy nghĩ nhiều, nhưng lại đúng vào lúc này.
Lúc này là lúc nào? Là khi Đường Mễ vừa tặng trà sữa cho Giang Hành Thâm!
Bình thường Đường Mễ và Giang Hành Thâm chẳng có tiếp xúc gì nhiều, tặng trà sữa phỏng chừng là có ý với cậu, mà Giang Hành Thâm không chỉ muốn đưa trà sữa được tặng cho mình, mà còn sau khi mình từ chối lại còn nói lần sau sẽ mua cho mình?
Phó Chu cảm thấy lần này chắc chắn không phải mình suy nghĩ quá nhiều, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Thời gian im lặng quá dài, Giang Hành Thâm có hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Vài giây nữa trôi qua, thấy Giang Hành Thâm đã đi được vài mét, Phó Chu mới tỉnh táo lại, vội vàng bắt kịp, ánh mắt lảng tránh: “À thì, sao cậu lại muốn mua trà sữa cho tôi vậy?”
Bước chân của Giang Hành Thâm không dừng, trả lời cho có: “Để hợp với bữa sáng.”
Lúc đầu Phó Chu còn tin thật, sau đó mới lẩm bẩm: “Cậu bịa đại lý do chứ gì.”
Giang Hành Thâm cong khoé môi không lên tiếng, cúi đầu nhìn bóng mình dưới ánh đèn đường.
“Lại cố tình trêu chọc tôi đúng không?” Giọng Phó Chu nghe có vẻ hung dữ nhưng thật ra chẳng có chút đe doạ nào.
Hắn quay đầu nhìn mái tóc đen mềm mại của Giang Hành Thâm, nhớ lại xúc cảm lần trước, có hơi muốn đưa tay lên sờ, nhưng rồi cũng kiềm chế được.
“Phải rồi.” Phó Chu nhớ ra: “Vậy sáng mai…… Cậu còn mua bữa sáng cho tôi không?”
Sắp đến cổng trường rồi, hai người đi thêm một đoạn nữa là mỗi người một ngả, Giang Hành Thâm không cần suy nghĩ gật đầu.
Mua bữa sáng đối với cậu mà nói khá hiệu quả.
Nghe vậy Phó Chu lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa nói: “Cậu đã mang bữa sáng cho tôi cả tuần rồi, tôi chuyển tiền cho cậu, lần sau cậu cứ dùng số tiền đó mà mua.”
Nói xong, hắn nhìn dãy số trên màn hình chuyển khoản, lại thấy không ổn, nên nhập lại một số khác.
Giang Hành Thâm nghĩ sau này có lẽ sẽ phải mua bữa sáng cho Phó Chu trong một thời gian dài, đến lúc đó chắc chắn Phó Chu sẽ không vui, nên cậu không từ chối lời đề nghị của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy thông báo nhận tiền trên điện thoại, cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phó Chu: “Không cần nhiều như thế.”
Không biết Phó Chu nghĩ tới cái gì, hắn vừa xoa tai vừa gãi cổ, hồi lâu sau mới nhìn sang hướng khác, ho khan rồi nói: “Nếu cậu muốn mang trà sữa cho tôi, tiền cũng trừ vào đây luôn.”
Giang Hành Thâm hơi khó hiểu nhíu mày, ý này là muốn mình cũng mang trà sữa mỗi ngày?
“Được thôi.” Cậu đồng ý, nhìn thấy trạm xe buýt dưới ánh đèn ở góc đường, bên đó còn có rất nhiều học sinh đang chờ xe: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“À được.” Phó Chu nói: “Về đến nhà nhớ nhắn cho tôi một tiếng.”
“Ừm.”
Lời editor: Xin lỗi vì đã cắt ngang mọi người, chuyện là do truyện đã bị re-up nên mình sẽ thay đổi cách đăng truyện như sau: Chương tiếp theo mình sẽ đăng bản không hoàn chỉnh (bản đã edit xen kẽ với bản QT theo thứ tự lộn xộn) trước, sau khoảng 2 ngày khi chương đó đã bị re-up mình sẽ đăng bản edit hoàn chỉnh lên. Nếu sau 2 ngày vẫn không đọc được bản hoàn chỉnh các bạn có thể xoá truyện khỏi thư viện sau đó thêm lại là được. Các bạn cũng có thể đợi truyện hoàn thành rồi hẵng đọc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Về đến nhà, sau khi Giang Hành Thâm rửa mặt xong, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhớ lại câu nói của Phó Chu lúc cậu đi, liền mở khung chat với Phó Chu lên, gửi một tin nhắn nói tôi về nhà rồi.
Phó Chu trả lời tin nhắn rất nhanh, gần như khi Giang Hành Thâm còn chưa kịp thoát khỏi giao diện chat, phía dưới đã bật lên tin nhắn mới.
Z: [Được.]
Giang Hành Thâm vừa định nhấn nút quay lại, màn hình lại hiện thêm một tin nhắn mới.
Z: [Tôi vừa phát hiện ảnh đại diện của cậu rất thú vị.]
Z: [Rất giống với cậu.]
Giang Hành Thâm lập tức nhíu mày, theo phản xạ nhìn lại ảnh đại diện của mình, biết rằng Phó Chu đang cố tình, cậu bực bội đóng ngay cửa sổ chat của hai người.
Ở bên kia Phó Chu đã cười lớn trước màn hình điện thoại, hắn liên tục mở ảnh đại diện của Giang Hành Thâm, nghĩ thầm sao Giang Hành Thâm lại có sự tương phản thú vị như vậy chứ.
Ảnh đại diện được phóng to, hiện ra một quả trứng ốp la nhỏ hình mặt trời, trên lòng đỏ trứng còn có một khuôn mặt đáng yêu đang cười với Phó Chu.
Phó Chu nhìn vài giây, không nhịn được lại cười.
Phó Chu vừa cười vừa lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người, bọn họ không trò chuyện nhiều lắm, lướt một lần là đã đến đầu trang.
Phó Chu nhìn thấy tin nhắn trên cùng, vẫn là do chính mình gửi đi.
Z: [Không phải cậu vẫn nghi ngờ tôi làm mất dây đeo tay đỏ của cậu chứ?]
Nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt ngấm.
Dây đeo tay đỏ?
Mẹ nó!!
Phó Chu vốn đang nằm trên giường, giờ lập tức bật dậy xuống giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhìn chằm chằm vào hai sợi dây đeo tay đỏ, ký ức nhanh chóng ùa về.
Gần một tháng trước, khi cặp sách của Giang Hành Thâm rơi vào tay hắn, lúc đó hắn đã mang nó về nhà, sau đó khi đi tham dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng thì đem cặp sách trả lại cho Giang Hành Thâm.
Lúc ngồi cạnh Giang Hành Thâm sau đó, phát hiện dường như trong cặp của Giang Hành Thâm đã mất thứ gì đó, hắn đã hỏi, Giang Hành Thâm nói là dây đeo tay đỏ.
Phó Chu sững người một lúc, cảm thấy mình đúng là một thằng ngu, mẹ nó sao không nghĩ đến điều này sớm hơn chứ!
Nếu căn cứ theo điều này, thời gian và logic đều khớp nhau.
Hắn đã nói sao mà Giang Hành Thâm có thể không mất cái gì được, trong khi nhà hắn lại xuất hiện sợi dây đeo tay đỏ này.
Thì ra là nhầm thời gian!
Vậy nên sợi dây đeo tay đỏ thừa ở nhà này một trăm phần trăm chính là sợi mà Giang Hành Thâm đã làm mất, điều này có nghĩa là ——
Mặc dù đã sớm đoán như vậy, nhưng khi sự thật gần như hiển hiện ngay trước mắt Phó Chu, hắn vẫn có hơi sốc và khó tin.
Yết hầu Phó Chu chuyển động, bỗng cảm thấy không biết phải làm sao, hắn định mang dây đeo tay đỏ theo, đợi ngày mai đến trường thì nói với Giang Hành Thâm.
Nhưng sau một lúc lâu khi đã bình tĩnh lại một chút, hắn nghĩ như vậy có thể quá đột ngột và hấp tấp hay không.
Dù sao thì hắn và Giang Hành Thâm vẫn còn nhiều thời gian ở phía trước, Phó Chu cẩn thận suy nghĩ, quyết định cứ chờ thêm một thời gian.