Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 34: Hai người lại không nói chuyện với nhau



Editor: Toả Toả

Giang Hành Thâm về nhà rồi thì người sửa vòi sen lại đến trễ, cậu đợi hơn mười phút mới gặp được.

Cuối cùng khi cậu đến cổng trường thì đã trễ hai mươi phút.

Cậu đang định bước vào cổng trường thì chợt khoé mắt thoáng thấy một bảng hiệu có ánh đèn đủ mọi màu sắc.

Ánh mắt của Giang Hành Thâm nhất thời bị thu hút, vô thức nhìn về phía bảng hiệu, nhìn theo dòng chữ trên tấm bảng mới phát hiện ra quán trà sữa này đang tổ chức hoạt động.

Cậu không có hứng thú với mấy hoạt động kiểu này, nhưng lại nhớ ra chuyện trước đó mình đã hứa sẽ mua trà sữa cho Phó Chu.

Dù sao cũng đã đến trễ, Giang Hành Thâm cũng không thèm gấp nữa, cậu đến trước cửa quán trà sữa, mở bức ảnh nào đó đã lưu trong điện thoại ra.

Nhìn vài giây, cậu nói với chị gái đang tươi cười ở quầy order: “Một ly trà nho xanh dừa thêm bánh mochi và đậu đỏ, 70% đường.”

“Hả?” Chị gái bán trà sữa xác nhận lại với cậu: “Em gọi trà trái cây, còn muốn thêm mochi và đậu đỏ?”

Giang Hành Thâm cũng có hơi do dự, nhưng trong ảnh rõ ràng viết rằng Phó Chu thích uống bánh mochi và đậu đỏ.

Cuối cùng cậu quyết định: “Vậy bỏ đậu đỏ đi, cảm ơn.”

“À, được.” Chị gái bán trà sữa quay người đi pha chế, trong lòng vẫn thắc mắc, sở thích của cậu bé đẹp trai này cũng khá đặc biệt.

Bởi vì bây giờ là thời gian tự học nên khách hàng chỉ có một mình Giang Hành Thâm, cậu đã nhận được trà sữa rất nhanh rồi mang vào trường.

Hai bên con đường chính của trường được trồng đầy cây bạch dương, mặc dù có đèn đường nhưng vì sử dụng đã lâu, độ sáng rõ ràng giảm đi, tạo ra một vùng bóng cây đen kịt.

Trên đường không có ai, Giang Hành Thâm không chú ý đến xung quanh, cứ cúi đầu giẫm lên những bóng cây mờ ảo mà đi.

Khi sắp đến dưới toà nhà giảng dạy, đột nhiên có một bóng người từ phía trước băng qua đường.

Cậu hơi giật mình, vội vàng dừng bước, chưa kịp nhìn xem là ai, trên đầu đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Cậu đi đường sao không chú ý xung quanh, lỡ như gặp người xấu thì phải làm sao?”

Giang Hành Thâm ngẩng đầu, nhìn rõ người đứng trước mặt là Phó Chu, thở phào nhẹ nhõm.

“Trên đường không có ai.” Cậu có thể đoán được lý do Phó Chu xuất hiện ở đây, bèn nói: “Cậu trốn học.”

Phó Chu bị đoán trúng, lần đầu tiên hắn có cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang trốn học, ánh mắt đảo khắp nơi, nói không được tự nhiên: “Cậu… Mãi không đến, cho nên tôi muốn ra ngoài xem sao.”

Kết quả là vừa xuống lầu đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Hành Thâm, một mình cậu cúi đầu đi, dáng người mảnh khảnh cao ráo, sau đó hắn liền chạy lại đây.

Giang Hành Thâm nghe xong, nói: “Tôi đâu có nói là không đến.”

Nhắc đến chuyện này, Phó Chu cảm thấy mình thật oan ức: “Nhưng đã vào lớp hai mươi phút rồi mà cậu vẫn chưa đến, tôi hỏi Ngô Tưởng cậu ấy cũng không biết.”

Một tiết tự học chỉ có bốn mươi phút, Phó Chu cảm thấy dựa theo cách nghĩ của mình thì không bằng cứ khỏi đến luôn.

Nhưng rõ ràng Giang Hành Thâm không nghĩ như vậy.

Cậu nhắc lại một lần nữa, như muốn nhấn mạnh: “Nhưng tôi đâu có nói là không đến.”

Nói xong cậu ngừng lại vài giây, không biết tại sao, miệng thốt ra một câu: “Cậu chẳng có chút kiên nhẫn nào hết.”

Phó Chu vốn định theo cậu về lớp, nghe vậy bỗng dừng bước, trong lòng có hơi khó chịu, lên tiếng hỏi lại: “Tôi không có kiên nhẫn?”

Giang Hành Thâm im lặng, không nói gì.

“Cậu nói đúng, tôi vốn dĩ không có kiên nhẫn.” Phó Chu nói ra câu này với giọng điệu không có gì biến động, do ánh sáng quá tối nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Giang Hành Thâm mím môi, biết rằng câu nói vừa rồi của mình không phù hợp, bèn mở lời: “Lúc đó cậu có thể nhắn tin hỏi tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Chương 25:

“Lịch sử trò chuyện của chúng ta chỉ có mấy câu, làm sao tôi nhớ được?” Tâm trạng của Phó Chu không tốt lắm, không nhận ra rằng mình nói chuyện nói hơi gay gắt.

Câu nói này thành công khiến sắc mặt của Giang Hành Thâm trở nên lạnh nhạt hơn.

Cũng phải, trong khoảng thời gian này quan hệ của bọn họ đã hoà hợp khá tốt, đến mức khiến cậu quên rằng Phó Chu vốn là một Alpha có tính tình không tốt.

Trong khuôn viên trường cách bọn họ không xa thỉnh thoảng có ánh đèn quét qua, đó là giáo viên tuần tra đang dùng đèn pin để kiểm tra.

Một tia sáng chiếu vào bên cạnh Giang Hành Thâm rồi nhanh chóng rời đi, Phó Chu nheo mắt, nhờ vào ánh sáng đó dường như thấy được cậu đang cầm thứ gì đó trong tay.

Nhưng chỉ trong chốc lát, lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Giang Hành Thâm cũng không nói với hắn chuyện trà sữa, cụp mắt xuống, giọng điệu trở lại vẻ lạnh lùng, xa cách như thường ngày: “Biết rồi, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cậu không đợi Phó Chu đáp lời, tự mình vòng qua con đường nhỏ bên cạnh, đi về hành lang tầng một của toà nhà giảng dạy.

Phó Chu bước theo hướng Giang Hành Thâm đi một chút, dường như muốn đi theo, nhưng cuối cùng lại quay đầu đi về phía cổng trường.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, mình cũng không sai, tại Giang Hành Thâm nói hắn không có kiên nhẫn trước, hắn sẽ không nhượng bộ, sẽ không quay lại.

______

Giang Hành Thâm im lặng trở về lớp học, lúc này đã gần hết tiết, trong lớp có nhiều người có phần ngồi không yên, thêm vào đó cậu vào lớp khá thầm lặng, hầu như không ai chú ý.

Cậu cúi đầu cụp mắt nhìn trà sữa trong tay, nhíu mày, vốn định trực tiếp ném đi, nhưng vì đó là tiền của Phó Chu, cuối cùng cậu vẫn để ly trà sữa lên bàn với vẻ mặt cứng đờ.

Sau khi hết tiết, Giang Hành Thâm vẫn tiếp tục làm bài tập, bên tai vang lên vài tiếng gào to, là giọng của Trình Kiệt Văn.

“Trời đựu, học sinh giỏi, cậu đến hồi nào thế? Tụi này không biết gì luôn.”

Ngô Tưởng nghe thấy tiếng động cũng quay đầu lại, bước qua vài bàn ghế phía trước đi lại đây, tò mò hỏi cậu: “Anh Giang, hôm nay sao cậu đến trễ thế?”

Sắc mặt Giang Hành Thâm hơi dịu lại, nói: “Nhà có việc.”

“Vậy à.” Ngô Tưởng nói, đặt mông ngồi lên cạnh bàn của Lê Bình: “Phó Chu còn hỏi tôi về cậu nữa.”

“Ấy, sao trên bàn của cậu ấy lại có ly trà sữa vậy?”

Ngô Tưởng vừa nói, hai người kia cũng chú ý, Lê Bình gãi đầu khó hiểu nói: “Bây giờ mới tan học, chắc chắn là không phải người khác tặng, hơn nữa Phó Chu đã rời đi từ tiết trước rồi, vậy là học sinh giỏi cậu mang à?”

Giang Hành Thâm đối với việc này có đôi chút phản kháng, đương nhiên không muốn thừa nhận, thế nên cậu cúi đầu vừa viết công thức tính toán vừa nói: “Không biết.”

Ba người kia vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong không khí, Trình Kiệt Văn lớn tiếng nói: “Vậy thì còn có thể là ai chứ? Nhưng mà học sinh giỏi à, cậu đến không đúng lúc rồi, Phó Chu vừa đi thì cậu đến.”

“Ha ha ha.” Lê Bình cười lớn vài tiếng, mặt mày tươi tắn quay sang Giang Hành Thâm: “Phải rồi, học sinh giỏi, trên đường đến đây cậu có chạm mặt Phó Chu không?”

……

Giang Hành Thâm mím môi, ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, rồi lại thản nhiên thu ánh mắt về.

Sự im lặng điếc tai.

Lúc này cho dù bọn họ có ngốc đến đâu thì cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Ngô Tưởng đá đá chân Lê Bình dưới bàn, giả vờ như vẫn bình thường: “Sắp vào học rồi, tôi đi đây.”

“À được —— sắp vào học rồi.” Lê Bình tăng âm lượng, vội vàng ngồi trở lại chỗ cũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66: Hình như ba cũng thích mẹ nữa

Mà sau khi Ngô Tưởng chạy như bay về chỗ, cậu ta vừa cảnh giác giáo viên tuần tra trên hành lang lớp học, vừa lấy điện thoại ra, tìm thông tin liên lạc của Trình Kiệt Văn và Lê Bình, gấp rút lập một nhóm nhỏ ba người.

Ngô Tưởng: [Tình hình này sao có vẻ không ổn lắm?]

Lê Bình: [Tất nhiên là không ổn rồi! Khí thế này của học sinh giỏi như muốn đóng băng người ta vậy.]

Trình Kiệt Văn: [Các cậu nói xem có phải hai người họ thật sự gặp nhau trên đường không?]

Lê Bình: [Tôi cảm thấy bầu không khí này có hơi giống trận đấu bóng rổ mấy ngày trước.]

Ngô Tưởng hiểu ý của Lê Bình, nên gõ chữ hỏi: Vậy tức là hai người họ đang cãi nhau à?

Trình Kiệt Văn: [Tôi không hiểu giữa đường gặp nhau thì có thể cãi nhau cái gì được?]

Lê Bình: [Có phải là vì anh Phó cảm thấy đợi học sinh giỏi quá lâu không?]

Phó Chu không có nhiều kiên nhẫn, đây là điều mà Lê Bình và Trình Kiệt Văn đều biết rõ, nghĩ vậy cũng hợp lý.

Nhưng Ngô Tưởng vừa nhìn vào đã phản bác: [Chẳng lẽ anh Giang còn phải vội đến vì Phó Chu à?]

Lê Bình vội vàng giải thích: [Cậu đừng nóng, ý tụi này là anh Phó chắc chắn nghĩ như vậy, vì tôi thấy lúc nó ra khỏi lớp trông rất mất kiên nhẫn.]

Ngô Tưởng khá phẫn nộ, rất không đồng tình: [Uổng công anh Giang đã trông nom cậu ấy học hành suốt thời gian qua, kết quả là cậu ấy lại giận dỗi với anh Giang.]

Mặc dù Trình Kiệt Văn và Lê Bình mỗi ngày đều học sinh giỏi ơi học sinh giỏi à, quan hệ với Ngô Tưởng cũng tạm ổn, nhưng khi tranh luận thì chắc chắn vẫn đứng về phía Phó Chu.

Vì vậy, Lê Bình nói: [Anh Phó đâu phải người không biết lý lẽ, không chừng là học sinh giỏi đã nói gì đó.]

Ngô Tưởng cười gằn một tiếng: [Đừng có nói láo, các cậu không thấy trà sữa trên bàn của Phó Chu à, hết tiết là đã ở đó rồi, không phải anh Giang mang đến thì là ma mang chắc?]

Cái đó……

Trình Kiệt Văn và Lê Bình đồng loạt quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện không tìm ra được từ nào để phản bác.

Ngô Tưởng tiếp tục gõ chữ: [Nếu anh Giang chủ động kiếm chuyện thì có khả năng sẽ mang trà sữa cho cậu ấy à? Chắc chắn là Phó Chu đã nói gì đó, rồi hai người mới xảy ra mâu thuẫn.]

Ss! Hình như cũng có lý.

Trình Kiệt Văn: [Đm, vậy chẳng phải học sinh giỏi và anh Phó lại không nói chuyện với nhau mấy ngày nữa sao, lần trước đã làm tôi với Đại Bình ngộp gần chớt.]

Lê Bình: [Tôi nghĩ mấy ngày tới chúng ta cứ liên lạc qua điện thoại thôi, tránh rước hoạ vào thân.]

Ngô Tưởng không cảm thấy có chuyện gì, dù sao Giang Hành Thâm bình thường cũng ít nói, cho nên đối với cậu ta cũng chẳng có gì khác biệt.

Cậu ta gửi một biểu tượng cảm xúc khinh thường qua, tỏ ý không sợ hãi.

______

Ngày hôm sau là thứ Tư, khi Giang Hành Thâm đi ngang qua quầy ăn sáng ở cổng trường thì bị ông chủ nhiệt tình gọi lại.

“Chàng trai, mua bữa sáng không?”

Thật ra Giang Hành Thâm chỉ mua ở quán của ông chủ có hai ba lần, nhưng ngoại hình và chiều cao của cậu quá nổi bật so với bạn cùng tuổi, nên ông chủ rất có ấn tượng về cậu.

Giang Hành Thâm nghe thấy âm thanh thì dừng lại, quay đầu nhìn vào những lồng bánh bao chất đống trên quầy của ông chủ vài giây, lắc đầu:

“Hôm nay không mua nữa.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, cười hoà nhã vài tiếng: “Ăn sáng ở nhà rồi phải không? Vậy thì nhanh vào trường đi, đừng để trễ giờ.”

Giang Hành Thâm cũng cong khoé môi, dạ một tiếng rồi bước đi.

Hôm nay cậu đến khá sớm, khi bước vào lớp vẫn chưa có nhiều người.

Sắp xếp cặp sách xong, Giang Hành Thâm lấy điện thoại ra, ánh mắt dừng lại trên app “Bạn học thân thiện”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: 13: Sở An Nhan Yêu Hắn

Đã một thời gian trôi qua, nhưng app vẫn không hiển thị gì cả, cậu gần như nghi ngờ đây có phải là một phần mềm lừa đảo hay không.

Giang Hành Thâm mím môi, thở dài trong lòng, cất điện thoại rồi lấy sách ra.

Chưa lật được mấy trang, tiếng ồn ào nói chuyện ở cửa sau của lớp học đã truyền đến bên tai.

Chỗ ngồi của cậu ở hàng cuối cùng, thế nên cậu nghe rất rõ, có thể phân biệt được giọng nói của từng người.

Vẻ mặt Giang Hành Thâm lạnh lùng, kéo ghế ngồi của mình về phía bức tường một chút, tạo khoảng cách với phía bên cạnh.

Phó Chu ở ngoài hành lang của cửa sau lớp học vẫn chưa biết gì, lúc hắn chuẩn bị vào lớp thì đúng lúc gặp vài người quen ở lớp Tám, chào hỏi nhau một tiếng.

Trong số những người này còn có Đặng Mục, không hiểu sao lại chống nạng, nhưng Phó Chu không muốn nói chuyện với bọn họ làm mất thời gian, hắn định qua loa cho xong thì Trình Kiệt Văn và Lê Bình từ phía sau bước tới.

Trình Kiệt Văn liếc mắt đã chú ý đến cây nạng của Đặng Mục, trêu ghẹo một câu: “Sao lại chống nạng rồi?”

Đặng Mục cười, dùng nạng chỉ vào mắt cá chân: “Hôm qua tập luyện bị trật chân.”

Lê Bình khá thông cảm: “May mà bây giờ cậu không phải là lớp 12, nếu không bị trật chân thì phải nghỉ vài ngày.”

“Đúng vậy.” Đặng Mục nhún vai: “Nhưng tuần trước tôi đã đăng ký tham gia một trận đấu bóng rổ trong thành phố, giờ đang lo không biết tìm ai thay.”

Nói xong, cậu ta thò đầu vào trong lớp tìm kiếm, sau khi tìm được người còn chưa kịp gọi thì tầm nhìn đã bị Phó Chu chắn lại.

Dáng người Phó Chu cao hơn Đặng Mục, ánh mắt không có cảm xúc nhìn xuống, nhíu mày không nói gì.

Đặng Mục cũng không sợ, thẳng thắn nói: “Tôi muốn tìm Giang Hành Thâm.”

“Tìm cậu lấy làm gì?” Nét mặt Phó Chu không có ý cười, hắn không phải kiểu người miệng nam mô, bụng bồ dao găm, có cảm xúc gì đều thể hiện hết lên mặt: “Không phải cậu định nhờ cậu ấy thay mình chứ?”

Không đợi đối phương đáp lời, hắn đã lên tiếng trước: “Giang Hành Thâm đang bận học để thi đỗ đại học tốt, không có rảnh tham gia mấy cái trận bóng rổ gì đó.”

Phó Chu mím môi: “Hơn nữa cậu với cậu ấy thân nhau lắm à?”

Một loạt câu nói không chỉ khiến những người khác sửng sốt, mà còn làm cho Trình Kiệt Văn và Lê Bình trợn tròn mắt.

Cách xử lý này của anh Phó đúng là…… Thật khó mà đánh giá.

Thấy không ai nói gì, Phó Chu rất hài lòng, nghĩ thầm biết ngay Đặng Mục đến đây chắc chắn có mục đích gì đó, may mà hắn thông minh.

Nhưng Phó Chu còn chưa kịp đắc chí, giọng nói của Đặng Mục đã truyền vào trong tai: “Bởi vì không phải lần trước Giang Hành Thâm nói tôi chơi bóng rổ khá giỏi sao, thế nên tôi mới muốn hỏi xem cậu ấy có thể đến hay không.”

Chuyện này không thể nhắc đến, vừa nhắc Phó Chu đã nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn phát ra một tiếng cười khẩy từ mũi.

Ha ha, chắc chắn đó chỉ là lời khách sáo của Giang Hành Thâm, Đặng Mục còn tưởng thật à?

“Chẳng phải chỉ là một trận bóng rổ thôi sao, cậu còn cần phải tìm đến Giang Hành Thâm à?” Phó Chu nửa dựa vào khung cửa, dáng vẻ kiêu ngạo tuỳ ý.

Đặng Mục cũng không muốn dây dưa với hắn, vui vẻ gật đầu: “Một lát nữa là vào học rồi, tôi đi trước, đến lúc đó tôi sẽ tự hỏi Giang Hành Thâm.”

?!

Phó Chu trơ mắt nhìn Đặng Mục và mấy người kia rời đi, đứng thẳng người, trong lòng chửi mắng: Bóng rổ quần què, mẹ nó, ghét nhất là bóng rổ!

Trình Kiệt Văn và Lê Bình xem nãy giờ cũng kịp thời nhắc nhở: “Anh Phó, mày vẫn là mau vào lớp đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.