“Đúng vậy, muốn nhanh chóng vào ở nơi tránh nạn.” Tống Đại lấy chứng minh thư của mình ra.
Mọi người cùng nhau đăng ký về sau, binh lính bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, giữa các người có dị năng giả không?”
“Dị năng giả?” Dương Hiên thốt ra.
Binh lính gật đầu: “Nếu như là dị năng giả, có thể làm một chút đăng ký, hậu kỳ tị nạn sẽ phân phát một ít nhiệm vụ, hoàn thành có thể đạt được vật tư khen thưởng thêm vào.”
“Tôi là dị năng giả.” Dương Hiên lập tức nói.
Đại Sam cũng nói theo: “Tôi cũng là dị năng giả.”
Tống Đại nhướng mày, cô chỉ biết Dương Hiên là dị năng giả hệ phòng ngự, lại không biết Đại Sam cũng vậy.
Các binh sĩ lập tức đăng ký cho họ, sau khi biết họ là lính cứu hỏa, thì rất vui vẻ giới thiệu họ với người phụ trách ở đây.
Quả nhiên là đúng như lời binh lính nói, nơi này không nhiều người, sau ngày tận thế trạm tàu điện ngâm đã không còn bận rộn như trước kia, có vẻ trống vắng vắng vẻ, phía chính phủ không biết từ nơi nào chuyển tới rất nhiều giường trên giường dưới, chỉnh tê sắp xếp ở bên trong trạm tàu điện ngâm, có một loại cảm giác mộng hồi ký ức ký túc xá. Nhưng không thể không nói, quả thật nâng cao tỷ lệ sử dụng không gian, có thể làm cho trạm tàu điện ngầm ở được càng nhiều người.
Dương Hiên và Giang Tĩnh Thủy liên tục nói lời cảm ơn.
Cố Dực và Hoắc Bình thấy Tống Đại không tiết lộ dị năng của mình, bọn họ tất nhiên cũng không nói.
Tống Đại cũng không làm rõ thân phận dị năng giả của mình, mà yên lặng đi theo bọn Dương Hiên tiến vào trạm tàu điện ngầm.
Binh lính cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Không cần cám ơn, chị là thai phụ vốn nên được chăm sóc nhiều hơn, hơn nữa các người tới xem như sớm, bây giờ còn có rất nhiều chỗ có thể chọn.”
Đi xuống một đoạn cầu thang thật dài, xuyên qua khu ẩm thực ngầm lầu hai, bọn họ rốt cục đi tới cửa ga tàu điện ngầm.
“Chị gái này là vợ của anh sao? Còn là thai phụ, sau khi anh đi xuống giao tờ giấy này cho người tiếp đãi các người phía dưới, họ sẽ tận lực phân phối cho các người nơi yên tĩnh riêng tư một chút.” Binh lính nhìn bụng Giang Tĩnh Thủy, đặc biệt đánh dấu chút ở tờ giấy.
“Sao lúc nãy cô không nói cô là dị năng giả?” Cố Dực lén hỏi bên tai cô. Dương Hiên đưa tờ giấy cho đối phương, binh lính vừa nhìn đã nói với đám người Dương Hiên: “Mời đi theo tôi.” Lập tức lại nói với đám người Tống Đại: “Các người xin chờ chút.”
Tống Đại gật gật đầu, đứng tại chỗ chờ.
Mấy người lính đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, nhìn thấy bọn họ thì đi tới.
Bọn họ có thể làm bộ mình là người bình thường trước, ngầm hiểu rõ trình độ mỗi một dị năng giả, xác định mình an toàn sau đó lại bại lộ mình cũng không muộn, dù sao thực lực trong người, không sợ bị người nhằm vào bắt nạt, trực tiếp phản chế là tốt rồi.
Tuy rằng Tống Đại vô cùng tin tưởng những dị năng giả này không phải là đối thủ của cô, nhưng cô không hy vọng mình bại lộ trong tâm mắt đối phương. Lúc trước Hoắc Bình cũng đã nói, bên trong những dị năng giả này có tốt có xấu.
Cô tự mình đứng trong bóng tối, dù sao cũng tốt hơn là đứng ngoài sáng.
Tống Đại nói: “Phía chính phủ đã biết tồn tại dị năng giả, nói rõ hiện tại dị năng giả thức tỉnh không ít, chúng ta cần đề phòng những dị năng giả thức tỉnh này, tận lực không nên chủ động bại lộ chính mình.”
Ước chừng qua mười phút, binh lính dẫn theo Dương Hiên Giang Tĩnh Thủy đi chọn vị trí đã trở lại, anh ta dẫn theo bọn họ rời khỏi tâng một tàu điện ngầm, đi tới tâng hai tàu điện ngầm có thể chuyển tuyến, nơi này giường sắt giường trên giường dưới không nhiều như tầng một, chỉ có một phần ba diện tích có giường sắt giường trên giường dưới, phỏng chừng là không đủ.
“Mỗi người có phạm vi là 4 m2, hai người thì chính là 8 m2, hai người là vợ chồng có thể lựa chọn kề bên nhau, như vậy diện tích sử dụng sẽ là 8 m2” Binh sĩ nói.
Tống Đại nhất định sẽ ở chung một chỗ với Sở Cảnh Hòa, hai người bọn họ cộng lại tám mét vuông, không gian sinh hoạt xem như đủ.
Sau khi dạo qua tầng hai một vòng, Tống Đại cuối cùng lựa chọn vị trí cô cảm thấy tốt nhất, một chỗ lõm ở góc rẽ, ba mặt đều là tường, không cần lo lắng hàng xóm trái phải, đỡ phiền toái hơn chút, sau đó lấy lầu trại trong không gian ra, tính riêng tư cũng đủ.
Sau khi bọn họ chọn được vị trí, Cố Dực và Hoắc Bình dứt khoát chọn vị trí ở chỗ lõm xuống, nói như vậy, tương đương với Tống Đại không cần tiếp xúc với người xa lạ, chung quanh đều là người mình quen thuộc.
Sau khi chọn xong vị trí, Tống Đại bắt đầu cùng Sở Cảnh Hòa dựng lều trại, Hoắc Bình và Cố Dực cũng bắt đầu trải giường cho mình, đóng đinh trên tường làm cho mình một tấm rèm đơn giản làm cửa sổ riêng tư.
Bọn họ bên này vừa mới dựng lều vải xong, đã thấy binh lính lại dẫn theo người đi xuống.
Đối phương là ba người đàn ông, tuổi chừng 35 – 65, thoạt nhìn đều rất cường tráng, có người để râu quai nón, có người đầu trọc, hành lý của bọn họ rất nhiều, trong đó một người nâng một chiếc vali siêu lớn thoạt nhìn vô cùng nặng nề, đi lại cảm giác có hơi khó khăn.
Không phải Tống Đại có thành kiến với người như vậy, mà là ánh mắt bọn họ quét qua ở chỗ họ, ánh mắt không tốt.
“Được!” Binh lính làm xong ký hiệu trên bản vẽ, ghét bỏ rời đi.
Mà một người đàn ông đầu trọc tựa như là thủ lĩnh nơi này, gã ta nháy mắt với người đàn ông râu quai nón, người đàn ông râu quai nón tiến lên vụng trộm nhét hai chai RedBull ở trong tay binh sĩ.
Binh lính cau mày sắp có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, anh ta lùi lại một bước: “Trong nơi tránh nạn thống nhất sưởi ấm, ở đâu cũng giống nhau, nhanh chọn đi.”
“Đồng chí, cậu xem chúng ôi có nhiều người như vậy, ở chính giữa rất không tiện, tôi cảm thấy góc rẽ kia rất không tồi, cậu xem…”
Đây là hối lộ binh lính.
Gã râu quai nón có hơi xấu hổ, gã đầu trọc lập tức tùy tiện chỉ một chỗ dựa vào tường, nói: “Tôi thấy nơi này tốt lắm.”
Cô mơ hồ nghe được đối phương nói thầm: “Mẹ nó, tới chậm, vị trí tốt như vậy bị người ta chiếm mất. Mẹ nó, còn có lều trại, lêu trại này còn không tệ.”
Một đám người hiểu ý của người đàn ông đầu trọc, ba người đàn ông giống như một bức tường đi tới, cảm giác áp bách tràn đầy. Được rồi, tìm mất mặt, người ta thanh cao lắm, không lấy quần chúng một kim một chỉ, còn đặc biệt nói với chúng ta cấm đánh nhau, đây là đang chỉ dạy chúng ta à.” Giọng nói của gã râu quai nón rất chua xót.
“Người văn minh đánh nhau gì, nói không chừng người ta nguyện ý nhường vị trí cho chúng ta thì sao?” Người đàn ông đầu trọc nhìn bọn Tống Đại.
Đi được một nửa, binh lính đột nhiên quay trở lại, ngữ khí nghiêm túc như là đang cảnh cáo những người này: “Nơi trú ẩn cấm đánh nhau ẩu đả và các loại hành vi bạo lực, có vấn đề đi tới tầng một phòng điều khiển xe tìm tiểu đội trị an hòa giải, một khi phát hiện mưu toan dùng phương thức bạo lực đe dọa uy h.i.ế.p quân chúng tị nạn khác, nhốt tất cả đến ngục giam tạm thời.”
Ba người Sở Cảnh Hòa, Cố Dực, Hoắc Bình không cam chịu yếu ớt đứng lên.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ khẩn trương, Tống Đại móc ra đao băm cốt và đá mài đao từ trong ba lô yêu thích của cô, không nhanh không chậm bắt đầu mài đao, lưỡi đao hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, trên chuôi đao còn có vết m.á.u màu đỏ sậm chưa rửa sạch.
Đều là người sống sót qua ngày tận thế, trên người ai mà không dính chút m.á.u chứ?