Phong Ánh Nguyệt cũng không ngờ được còn có người nhờ mình dạy cho mấy đứa nhỏ, nghe được mấy đứa này đều là bạn cùng lớp với Quân Tử thì cũng không khó gì.
Vì vậy, hai vợ chồng thương lượng với nhau một chút rồi Phong Ánh Nguyệt đồng ý.
Năm người kia kéo tay đứa nhỏ cảm ơn liên tục rồi mới dẫn bọn trẻ về nhà ăn cơm. Mấy người hẹn nhau sẽ đưa bọn nhỏ đến học cùng lúc với Quân Tử.
Hai vợ chồng lúc này mới xem thử quà tặng mà mấy người đưa tới. Ghê thật, nhà nào cũng tặng trứng chim, mỗi nhà năm quả, năm nhà là hai mươi lăm quả trứng chim!
“Xử lý thế nào đây anh?”
Phong Anh Nguyệt không có thói quen này, giáo viên ở thời đại sau nếu thu quà gì thì đều sẽ bị hỏi thăm.
Đường Văn Sinh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nhận đi chứ không bọn họ sẽ không yên tâm. Sáng mai anh đi mua chút kẹo về bỏ trong nhà, lúc bọn nhỏ đi học có thể ăn một chút.”
“Vậy cũng được.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Buổi tối hai người ăn món mì trứng chiên, mỗi người hai quả. Vừa ăn xong một lúc thì Quân Tử đã dẫn theo năm bạn nhỏ tới nhà.
Bàn ăn không thể ngồi đủ nên Đường Văn Sinh lấy chiếc bàn nhỏ trong phòng ra ngoài.
Bản thân anh thì ngồi đọc sách bên cạnh cái tủ. Phong Ánh Nguyệt hỏi tình huống của từng đứa nhỏ xong thì mới tập trung vấn đề của mọi người lại, chọn ra những sai lầm giống nhau để giảng chung một lần.
Đương nhiên việc này tốn thời gian nhiều hơn khi chỉ giảng đề cho một mình Quân Tử nhưng mà Phong Ánh Nguyệt cũng không cảm thấy mệt. Cô rất thích cảm giác lúc làm công việc này.
Cứ như thế, mỗi buổi tối cô sẽ giảng đề cho một đám trẻ con tại nhà.
Mọi người ở nhà ngang cũng dần dần biết được vợ của kỹ thuật viên Tiểu Đường là một người có trình độ văn hóa tốt. Đặc biệt là cô có kỹ năng dạy trẻ em rất đặc biệt.
Đầu năm nay, mọi người đều rất tôn kính những người có trình độ văn hóa cao. Hình tượng Phong Ánh Nguyệt trong lòng của bọn họ tại tăng lên một bậc.
Phong Ánh Nguyệt cũng không biết gì về chuyện này. Mỗi ngày, cô và Đường Văn Sinh cùng đi đến nhà máy sản xuất giấy, buổi tối về nhà thì cô lại giảng bài cho bọn nhỏ sau khi ăn cơm. Cho đến ngày hôm nay mười lăm tháng tư, cô và Đường Văn Sinh lại về nhà như thường lệ.
Đường Văn Sinh đưa cho cô tiền công và những phiếu thực phẩm được trợ cấp của tháng này.
Phong Ánh Nguyệt đếm qua thì mới kinh ngạc phát hiện ra phiếu thực phẩm của tháng này cao hơn hai kg so với tháng trước.
“Cái này xem như khen thưởng à?”
Cô hỏi lại.
Đường Văn Sinh cười khẽ: “Chắc là thế.”
Phong Ánh Nguyệt lấy hai tờ phiếu thực phẩm đặt sang một bên rồi ghi vào sổ toàn bộ số tiền và phiếu còn lại. Bọn họ không cần gửi tiền cho ba mẹ, thỉnh thoảng tặng chút quà xem như có lòng. Cho nên tiền tiết kiệm của hai người càng ngày càng nhiều.
Thu nhập này cao hơn so với việc nhà nông rất nhiều. Phong Ánh Nguyệt đóng sổ lại rồi thương lượng với Đường Văn Sinh thời gian về thăm gia đình và gặp con trai.
“Ngày mai anh xin phép rồi tụi mình về thăm nhà.” Đường Văn Sinh đột nhiên nói.
“Lúc trước anh có dồn lại mấy ngày nghỉ không dùng à?”
“Tạm thời chưa cần, ngày mai cứ xin phép là được.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cô tôn trọng lựa chọn của anh. Sau đó cô lấy ra mười đồng tiền và hai tờ phiếu thịt, hai tờ phiếu thực phẩm đưa cho anh.
Đường Văn Sinh nhận lấy.
Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Sinh dậy sớm nấu ăn sáng và ăn chung với Phong Ánh Nguyệt xong thì đi sớm.
Phong Ánh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, mười phút sau cô cũng ra khỏi cửa.
Lúc ăn cơm trưa, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Tiêu cùng tới căng-tin để hâm cơm rồi ngồi ăn chung.
Hôm nay cô ăn cơm gạo trộn với rau xanh xào và một chút sợi củ cải ngâm.
Chị dâu Tiêu chỉ mang theo dưa muối. Phong Ánh Nguyệt đã thấy cô ấy ăn dưa muối mấy ngày.
“Toàn bộ tiền trong nhà phải để lại cho chồng chị chữa bệnh.” Cô ấy giải thích.
“Vậy nấu chút rau xanh cũng được mà, chị đừng ăn dưa muối suốt vậy.” Phong Ánh Nguyệt còn chưa bắt đầu ăn cho nên đôi đũa vẫn còn sạch sẽ: “Để em gắp cho chị chút rau xanh, chị gắp lại em chút dưa muối là được.”
Chị dâu Tiêu cũng hiểu ý tốt của cô nên chỉ mím môi rũ mắt, cô ấy cẩn thận chọn những miếng dưa muối sạch sẽ đưa cho cô, lúc này nói cảm ơn cũng hơi khác người nên cô ấy chỉ ghi nhớ trong lòng.
“Hôm nay đồng chí Tiểu Đường không tới à?”
Lần nào Đường Văn Sinh cũng sẽ đến đây ăn cơm chung.
Hôm nay lại không thấy anh tới nên chị dâu Tiêu hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Anh ấy về nhà thăm ba mẹ, cũng lâu rồi chưa về.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.
“Vậy à.” Chị dâu Tiêu gật đầu, hai người nói sang những chuyện khác, đang nói chuyện hăng say thì chị dâu Tiêu đột nhiên nhắc đến Trương Đại Lực.
Đó chính là vị đồng chí đi muộn vào hôm đầu tiên mà Phong Ánh Nguyệt đi làm khi mới được nhận vào nhân viên thời vụ.
“Chị cũng mới biết được cậu ta có một vị hôn thê! Người này là do cha mẹ cậu ta chọn nhưng mà cậu ta lại ghét bỏ người ta là gái ở nông thôn. Cậu ta chỉ muốn tìm người trong nhà máy nên không chịu về quê cưới vợ.”
Phong Ánh Nguyệt chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao thì cô cũng thấy được Trương Đại Lực rất thích trêu chọc mấy cô gái: “Hóa ra cậu ta có vị hôn thê rồi à?”