Cậu Lưu cho thuê phòng 1
“Cũng may đấy. Con trâu này vốn đã bị người của đội sáu ngắm trúng rồi.” Cha Đường mặt mũi hồng hào nói: “Kết quả là không hiểu sao bọn họ lại đổi ý không cần nữa. Người bên công xã đang nổi nóng thì bọn cha tới, thành ra con trâu này được bọn cha mang về nhà nuôi.”
Nguyên Đản và A Tráng dừng việc đi loanh quanh trong sân, đổi thành đi loanh quanh con trâu. Phong Ánh Nguyệt cũng bước lên phía trên nhìn một chút.
Con trâu lớn này trông cực kỳ có tinh thần, rất cường tráng, sừng trâu cũng rất dài. Phong Ánh Nguyệt giơ tay ra sờ thử lên cổ nó một cái, thấy nó vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho cô sờ.
“Là trâu đực, mới hơn một tuổi.” Đường Văn Sinh nói.
“Mới hơn một tuổi mà đã lớn thế này rồi sao?”
Trong mắt mẹ Đường tràn ngập yêu thích.
“Ài tốt quá.” Cha Đường cười híp mắt nói.
“Sau này con sẽ cắt cỏ cho trâu ăn! Để nó ăn no uống kỹ!”
Anh hai Đường vỗ n.g.ự.c nói.
Cả nhà bác cả Đường và chú ba Đường cũng tới.
Đám người cùng vòng tới vòng lui xung quanh con trâu lớn, đứng nhìn chằm chằm.
Xuân Phân còn cúi xuống nhìn kỹ bốn móng trâu rồi lên tiếng: “Trông rất khoẻ mạnh.”
“Đúng thế. Đội trưởng cũng đã nhìn giúp cho rồi bọn bác mới lấy đấy.” Cha Đường gật đầu.
“Thấy người nhà kia tự nhiên không lấy nữa nên bọn bác cũng tưởng là con trâu này có bệnh gì đó.”
“Đúng là phải cẩn thận một chút. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
Bác cả Đường hỏi.
“Cộng thêm mấy khoản phụ phí nữa là tầm khoảng hai trăm. Trong đó hơn một nửa là vợ chồng thằng ba cho.”
Cha Đường đáp lại.
Người lớn đứng ở bên kia nói chuyện tiền nong, còn bên phía mấy người Phong Ánh Nguyệt thì đang nghĩ xem chỗ nào cỏ mọc nhiều để cho trâu ăn.
“Trong đội chúng ta thì đội sản xuất có một con, nhà đội trưởng có một con, bây giờ nhà chúng ta có một con nữa là tổng cộng được ba con. Không cần phải băn khoăn về vấn đề cỏ cho trâu ăn đâu.”
Trâu không nhiều nên tất nhiên cũng không có quá nhiều cạnh tranh trong mảng thức ăn của chúng. Cỏ cho trâu và cỏ cho heo là hai việc khác nhau. Hơn nữa cỏ cho heo thì có thể cắt trong đồng ruộng được nên cũng chẳng có gì mâu thuẫn. Nhà có trâu mới thì cần phải làm hai việc. Việc đầu tiên là xây chuồng cho trâu, việc thứ hai là làm xe trâu.
Cả hai chuyện này, người trong nhà bọn họ đều có thể làm được. Anh hai Đường thích mày mò làm đồ gỗ, mấy cái ghế cái bàn trong nhà phần lớn đều là do anh ấy làm ra cả.
Buổi sáng hôm sau, Phong Ánh Nguyệt vừa mới thức dậy đã thấy anh hai Đường đang chùi sân. Hoá ra tối hôm qua nhà họ buộc trâu ở trong sân nên sáng nay nó bậy ra không ít chất thải.
Cứt trâu cũng là đồ tốt, có thể dùng làm phân bón cho đất màu mỡ. Chỉ là bây giờ đã bị anh hai Đường xúc hết đi ra bón cho vườn rau rồi.
Sau khi xúc hết cứt, thấy trong sân hơi mùi nên anh ấy mới dội nước cọ rửa.
Nguyên Đản và A Tráng đã dậy từ sáng sớm, đang không ngừng xoay quanh con trâu. Đám Xuyên Tử nghe nói nhà Nguyên Đản mới mua trâu thì ăn vội bữa sáng rồi chùi miệng chạy qua đây.
Trong sân lúc này không chỉ nhiều con nít mà người lớn cũng nhiều. Tất cả mọi người đều tới để xem trâu.
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường bê hết tất cả ghế ngồi trong nhà ra ngoài sân rồi mà vẫn không đủ chỗ ngồi.
“Không cần phiền phức vậy đâu. Chúng tôi chỉ tới xem trâu một chút thôi.”
Người trẻ tuổi khoát tay tỏ ý không cần ngồi.
Đoàn người cứ tới xem trâu như vậy đến tận trưa, mãi đến khi tới giờ nấu cơm trưa mới lục tục quay về nhà mình.
Cơm trưa vừa lúc chín tới, mùi vị hơi mặn nên mẹ Đường bỏ thêm vào đó chút đường, ăn rất thơm ngon. Phong Ánh Nguyệt húp liền hai tô.
Buổi chiều Nguyên Đản làm bài tập toán mà Đường Văn Sinh giao cho mình rồi lại học thuộc lòng hai bài thơ, xong xuôi mới chạy theo đám Xuyên Tử ra ngoài chơi.
“Không được đi nghịch nước, nhớ chưa?”
Phong Ánh Nguyệt nhắc nhở.
“Vâng nhớ rồi ạ!”
Nguyên Đản gật đầu liên tục, vung bàn tay nhỏ bé lên, chạy theo đám bạn nhỏ của mình.
Một lúc sau, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường cùng đeo gùi cầm lưỡi liềm đi ra cắt cỏ cho trâu. Đường Văn Tuệ ở nhà giúp mấy người Đường Văn Sinh xây chuồng trâu.
Đường Văn Cường và anh họ cả cũng qua giúp đỡ.
Chuồng trâu được xây lên bên cạnh sân sau. Nơi đó trước kia vốn dùng để đặt củi đốt. Bây giờ mấy người đàn ông chuyển đống củi qua chỗ khác rồi bắt đầu lôi dụng cụ làm mộc ra xây móng.
Tình hình như này thì chắc phải bận rộn mấy ngày mới xong.
Bọn họ phải làm chuồng vững chắc một chút, nếu không lỡ may ngày sau tuyết rơi nhiều quá sẽ bị sập, trâu cũng chịu tội.