Oa oa 1
Bây giờ ở quê trừ nuôi gia cầm ra thì công việc đồng áng đều đã xong xuôi hết cả rồi. Thế nên vợ chồng anh hai Đường bèn tập trung vào việc bày quán bán hàng ở quảng trường. Cứ vào cuối tuần là mẹ Đường và Nguyên Đản cũng sẽ tới hỗ trợ hai người.
La Đại Cường ở nhà bên cạnh còn dẫn bạn học của mình tới ủng hộ nữa. Anh hai Đường thấy đây là cậu bé nhà bên cạnh nên sau đó đã giảm bớt số lẻ phía sau cho bọn họ.
Mấy ngày sau, bà nội La tự làm bánh bột ngô đưa qua biếu, coi như là cảm ơn nhà anh hai Đường đã chăm sóc cho con cháu nhà mình.
Sau chuyện học thêm của La Đại Cường, quan hệ giữa hai người nhà họ trở nên hòa thuận hơn nhiều. Mặc dù cuối cùng La Đại Cường vẫn không tìm được giáo viên dạy thêm phù hợp, thành tích vẫn thụt lùi như cũ.
Hôm nay Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt đưa Tiểu Quả Tử và Thiết Đản ra ngoài đi dạo. Hai người đi một hồi thì thấy bên phía siêu thị lớn rất náo nhiệt, bèn rủ nhau qua nhìn một cái. Hoá ra là có người mua tủ ướp lạnh.
“Đắt quá đi mất.” Sau khi nghe xong giá tiền, Tống Chi nhíu mày: “Em thà nấu ít cơm một chút chứ không mua thứ này về đặt trong nhà đâu.”
“Thứ này có thể đông lạnh, trữ đồ lâu, cách dùng cũng khá giống tủ lạnh. Mùa hè mà để thịt trong ngăn đá thì có thể để được mấy ngày lận đấy.”
Một chị gái bên cạnh nghe được lời Tống Chi nói bèn đáp.
“Vậy cũng không bằng mua tủ lạnh. Tủ lạnh đựng được nhiều đồ hơn.”
Một người bên cạnh tiếp lời.
“Cô là cái đồ nhà quê. Thứ này sao mà giống tủ lạnh được. Người ta mua về là để tiện làm bếp.”
“Bà nói ai là đồ nhà quê hả? Bà không phải đồ nhà quê thì bà mua đi!”
Chẳng hiểu sao nói một hồi rồi lại thành cãi nhau.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng kéo Tống Chi lùi ra ngoài, tránh cho đám người kia đụng phải con mình.
Thiết Đản tò mò nhìn chằm chằm vào mấy người đang cãi nhau, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Phong Ánh Nguyệt bế đi.
“Đi, chúng ta qua bên kia xem một chút.”
Bọn họ lại đi dạo qua bên chỗ bán tivi. Ở quê có mấy nhà có tivi nhưng quanh huyện nhà Phong Ánh Nguyệt thì không có. Mấy ngày trước radio nhà bọn họ mới hư nên hai vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đang bàn nhau mua tivi. Hôm nay cô ra đây xem trước một chút.
Nhà Tống Chi cũng đang có ý định mua tivi nên hai người xem rất nghiêm túc.
Cuối cùng Phong Ánh Nguyệt cũng chọn được một cái. Chiếc tivi này có màn hình hơi lớn, phía sau còn có phần lồi ra nhưng dù sao cũng tốt hơn loại cồng kềnh kệ nệ của mấy năm trước nhiều.
“Vậy hẹn lần sau chúng ta lại đi dạo nhé.” Phong Ánh Nguyệt vẫy tay chào Tống Chi rồi đi với người giao hàng chuẩn bị về nhà. Tống Chi cũng đã chọn xong, đang đóng hàng chờ lát nữa đưa về nhà mình.
“Được, chị với cháu đi cẩn thận nhé.”
Tống Chi đáp lại. Tiểu Quả Tử ở bên cạnh thấy Thiết Đản và Phong Ánh Nguyệt leo lên xe ba bánh nhỏ thì lập tức dùng dằng muốn đuổi theo nhưng lại bị Tống Chi ôm chặt.
Cô bé uất ức cực kỳ, oa một tiếng khóc ầm lên.
Thấy vậy, Tống Chi dở khóc dở cười giúp con gái lau khô nước mắt: “Ngày mai chúng ta lại đi gặp em trai nhé? Hôm nay chúng ta về nhà lắp đặt xong tivi đã nha. Đến tối là con có thể xem các bạn nhỏ ca hát nhảy múa rồi.”
Đến dưới tầng, người giao hàng nhìn tòa nhà cao tầng một cái rồi chuẩn bị tháo cái hộp lớn xuống khỏi xe ba bánh: “Em gái à, nhà em ở tầng mấy thế?”
Phong Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Tầng trên cùng ạ.”
Người giao hàng: “…”
Đúng là tầng hơi cao thật. Lúc hai người giao hàng vác được chiếc tivi lên nhà bọn họ thì đầu cũng đầy mồ hôi rồi.
Mẹ Đường vội vàng rót cho bọn họ cốc trà lạnh. Phong Ánh Nguyệt đặt Thiết Đản xuống rồi đi vào phòng ngủ lấy hai bao lì xì ra, ai ngờ người giao hàng lại không lấy.
“Sau này mong cô ủng hộ chúng tôi nhiều hơn là được rồi.” Người giao hàng tuổi tác lớn hơn chút cười nói.
“Vậy cảm ơn hai anh rất nhiều.” Phong Ánh Nguyệt tiễn bọn họ ra ngoài.
Sau đó, cô quay vào nhà bật chiếc tivi đã được lắp đặt lên, chọn một kênh rồi ngồi xuống ghế xem cùng mẹ Đường và Thiết Đản.
Đường Văn Sinh vừa mở cửa đã nghe tiếng tivi trong nhà. Anh cười một tiếng rồi thay dép đi vào phòng khách: “Anh về rồi này.”
“Đây là cái gì vậy?”
Thấy đồ anh xách, Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
“Điện thoại cố định. Trước đó trong cửa hàng bán hết rồi nên hôm nay anh lại qua mua.”
“Chúng ta đặt chỗ này đi. Thiết Đản có muốn lấy chơi cũng không với đến nơi.” Phong Ánh Nguyệt quan sát một hồi rồi chọn hộc tủ bên cạnh bàn ăn để đặt điện thoại. Độ cao này vừa đủ cho người lớn cầm điện thoại.
Lắp đặt điện thoại cố định đơn giản hơn tivi nhiều. Đường Văn Sinh chỉ loay hoay một chút đã giải quyết xong. Sau đó anh lấy một quyển sổ mới ra viết lên bìa mấy chữ: “Sổ ghi danh bạ điện thoại”.