Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 57



Cuối cùng thì Tô Bối cũng tìm ra được điểm mấu chốt trong lời nói của Đổng Văn Kỳ: “Vì thế điều mà mọi người sợ hãi thực ra chính là tấm bảng xếp hạng đó?”

“Chính xác, để tớ nói cho cậu nghe này ” Đổng Văn Kỳ làm ra vẻ nghiêm túc phổ cập cho Tô Bối về lực sát thương của “tấm bảng xếp hạng trường Duy Minh.

Nếu là ở trường khác thì không làm tốt bài kiểm tra này cùng lắm là về nhà ăn đòn một trận, thế nhưng ở trường trung học Duy Minh thì khác. Người có thể vào học trường trung học Duy Minh, đại đa số gia cảnh đều không hề đơn giản. Từ lúc sinh ra, bản thân họ đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của xã hội, sự quan tâm của dư luận. Vậy mà nhà trường vẫn cứ treo bảng thành tích của học sinh lên một cách rầm rộ sôi nổi như thế, đây chẳng phải là bày ra cho người ta tới xem “trò cười” sao?

Vì thế, không chỉ nhà trường xem trọng bài kiểm tra định kỳ hàng tháng của trường Duy Minh mà ngay cả các bậc phụ huynh cũng vô cùng xem trọng.

Đổng Văn Kỳ nói xong rồi lại vỗ vỗ ngực, nói: “May mà so với các bạn khác trong trường, thì nhà tớ chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi.”

Thành tích của Đổng Văn Kỳ thường không được tốt lắm, nhưng nhiều nhất cô bé cũng chỉ mất mặt với họ hàng trong nhà mình một chút, không giống với mấy người có gia thế hiển hách kia.

Tưởng tượng một chút, nếu mấy người như Tạ Thần, Diệp Thiếu đó làm bài thi không tốt hậu quả sẽ đáng sợ thế nào, ngay đến cả tiêu đề cho bản tin Đổng Văn Kỳ cũng đã nghĩ ra rồi: “Tin hot! Con trai của chủ tịch tập đoàn xx, làm bài thi không đạt yêu cầu!””Mau đến xem bộ dạng thật về đời thứ hai của các nhà tài phiệt, nếu không còn thân phận của người có tiền, bọn họ thậm chí còn không bằng đồ cặn bã.”

XíI Tạ Thần, Diệp Thiếu sao lại có thể thảm hại như thế, trừ phi bản thân không muốn thi mà thôi.

Trái lại Tô Bối thì

“Tô Bối, cậu phải làm thế nào bây giờ” Đổng Văn Kỳ đột nhiên nắm chặt lấy tay của Tô Bối, vẻ mặt căng thẳng hỏi.

Tô Bối hẳn là họ “Tần”, sức ảnh hưởng của Tần gia còn đáng sợ hơn Tạ Gia và Diệp gia rất nhiều.

Bình thường khi làm bài tập, mọi người chỉ cần dùng mấy cái app trên điện thoại là xong, còn nhìn không ra sự khác biệt so với tự túc làm, thế nhưng bài thi chính là sự phản ánh chân thực.

Tô Bối: “”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1149: Kim Giao Hung Diễm

Đối với việc Tô Bối là học sinh bị điểm liệt, rột cuộc là người nào tung tin đồn giả vậy??? Mà từ lúc tin này đưa ra, có vẻ như ai cũng tin sái cổ.

“Bài thi tháng trước của Tạ Dân Hiên đứng thứ bao nhiêu của bảng xếp hạng vậy?” Tô Bối hỏi.

Từ lúc vào trường, cô và Tô Tiểu Bảo chỉ tham gia thi tháng đúng một lần, mà lần đó lại là cùng với Tạ Dân Hiên. Nhớ đến điểm số ngày hôm ấy, Tô Bối nghĩ, thứ bậc của cô ít nhiều cũng phải ngang ngửa với Tạ Dân Hiên.

Đổng Văn Kỳ: “Tháng trước Tạ Thần vắng mặt không tham gia thi, tháng trước nữa hình như là xếp thứ tám hay thứ chín gì đó, tớ nói cho cậu nghe này, Tạ Thần cũng chỉ là thi cho có, nếu như cậu ấy nghiêm túc thi, không nộp bài thi trước khi hết thời gian, nói không chừng còn sẽ xếp ở vị trí cao hơn nữa đó!”

Nói xong, Đổng Văn Kỳ vỗ vỗ vai Tô Bối: “Tạ Thần đúng là Tạ Thần, người ta nhắm mắt thi cho có cũng có thể đứng vững ở trong top 10, không thể so cùng một chỗ cùng mấy người thường còn đang chật vật với đợt thi định kỳ hàng tháng như chúng ta được.

Nghe thấy vậy, Tô Bối khẽ cười nhẹ: “Vậy còn những người khác thì sao?”

“Người khác à”, Đổng Văn Kỳ nhìn Tô Bối khẽ nói: “Theo như tớ biết thì bất cứ gia đình nào có gia thế pro như nhà các cậu đều không có người học kém.”

“Tạ Thần luôn đứng vững trong top 10, Diệp Thiếu cũng đứng vững ở trong top 15, còn có Tống Tâm Di, cậu ấy cũng là người góp mặt trong danh sách 100 người đứng đầu bảng” đó.” Vì vậy, cô gái à, cậu có cảm nhận được sự tuyệt vọng không?

“Ân oán” giữa Tô Bối và Tống Tâm Di, ban đầu đã lắng xuống khi lễ kỷ niệm của trường kết thúc. Kết quả là, kỳ thi hàng tháng vừa đến, fan của hai người lại xôn xao trên diễn đàn.

Thông báo về việc bài kiểm tra hàng tháng sẽ diễn ra bình thường vừa mới được đưa ra, một lát sau trong diễn đàn đã có mấy người đăng bài liên quan tới hai người.

“Bài thi tháng tới trông chờ có kẻ “hiện nguyên hình!””Lý do ta thích Tống Tâm Di, điều thứ 2200: Mỗi lần diễn ra bài kiểm tra hàng tháng đều có thể thấy tên cô ấy hiện ở trên “bảng xếp hạng top đầu!”Cổ vũ cho Tống nữ thần nha mọi người! Thuận tiện chờ đợi thứ hạng của vị hoa khôi nào đó một chút!”… Vậy thì cùng chờ đi.

Tô Bối thầm nghĩ, rồi lại lắc lắc tay của Đổng Văn Kỳ, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tớ cảm thấy lực học của tớ vẫn ổn lắm đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: Biệt thự

Đổng Văn Kỳ: “” Không, hãy nhìn vào ánh mắt của tớ đi, cậu không ổn chút nào đâu.

Đến chiều, sắc mặt Đổng Văn Kỳ bỗng trở nên nghiêm túc kéo Tô Bối lại: “Tô Bối, tớ nghĩ kỹ rồi!”

Tô Bối: “Nghĩ gì cơ?”

Đổng Văn Kỳ: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, vào mỗi buổi chiều sau khi tan học chúng ta cùng đi đến thư viện để tự ôn tập một tiếng đi!”

Cho dù là kế hoạch “Học sinh yếu kém tự giải cứu bản thân”, chúng ta cũng tự mình đốc thúc lẫn nhau, khẩn trương một chút, mặc dù có thể chưa chắc đã có thể thoát khỏi tấm bảng đen trắng đó, nhưng chí ít chúng ta cũng có thể cứu vớt được phần nào điểm số, thứ hạng cũng sẽ không quá thấp gây mất mặt.

Hơn nữa, vừa rồi cô đã biết được một thông tin đáng sợ, bài thi đình kỳ theo tháng lần này, Tạ Thần lại không hề chểnh mảng như mọi khi mà cũng ôn tập một cách rất nghiêm túc!

Đổng Văn Kỳ hoàn toàn không biết, sự nỗ lực lần này của Tạ Dân Hiên, hoàn toàn là do âm thầm muốn phân cao thấp với Tô Tiểu Bảo.

Chỉ biết: Tạ Thần còn phải chăm chỉ cố gắng như vậy, mấy người học dốt như họ có lý do gì mà không nỗ lực.

Nhìn thấy ánh mắt của Đổng Văn Kỳ sáng rực, bộ dạng vô cùng quyết tâm, Tô Bối ngây ra, không tìm ra được lý do để từ chối đối phương.

“Được rồi.” Tô Bối gật gật đầu.

Gần đây Tô Bối rất bận rộn với “Hồng Khách đại chiến” và dự án của Lận Thị. Vì vậy cô bé cũng cần phải dành chút thời gian để ôn lại những kiến thức ở trong sách giáo khoa của học kỳ này một lượt, tiện thể tới thư viện, cô bé có thể giúp đỡ bổ túc cho Đổng Văn Kỳ một chút.

“Có điều tớ phải nói với ba ba một tiếng.”

Vào giờ giải lao, Tô Bối gọi điện cho Tần tiên sinh.

Lúc ở trong phòng họp, nhận được điện thoại của con gái gọi tới, Tần tiên sinh có chút ngạc nhiên, tạm dừng cuộc họp lại.

Vẻ mặt vốn nghiêm túc của ông chủ sau khi nhận được điện thoại lại bỗng nhiên trở nên hiền hòa khiến đám nhân viên trong cuộc họp của Tần Thị lập tức trố mắt ra, xuýt chút nữa bọn họ còn tưởng rằng mình đang gặp phải ảo giác.

Tần tiên sinh đi ra khỏi phòng họp, nhận điện thoại của Tô Bối.

Trong điện thoại ngay lập tức đã truyền tới giọng nói ngọt ngào của bé gái: “Ba.”

“Hử? Sao vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Nếu như Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ở trường xảy ra sự cố thì chưa cần hai đứa bé gọi điện, Tần tiên sinh cũng có thể ngay lập tức nhận được tin tức. Lần này Tô Bối tìm ông, có lẽ không phải là do gặp phải chuyện gì xấu cả.

“Chúng con sắp phải làm bài kiểm tra định kỳ hàng tháng ạ, nên con và bạn học dự định sau khi tan học sẽ ở lại trường tự học một chút”

Tô Bối đem chuyện này nói với Tân Thiệu.

Nghe thấy vậy, Tần tiên sinh khế chau mày.

Lúc đối diện với con của mình, bất kỳ một bậc phụ huynh “nhìn xa trông rộng nào” cũng có khả năng hóa thân thành “trinh thám bất đắc dĩ.”

Tần Thiệu: “Tự học? Chứ không phải là làm chuyện khác?”

Tô Bối: “Dạ, chỉ là ở trong thư viện tự học, còn có Đổng Văn Kỳ học cùng con nữa, thật đó ba.”

Tần Thiệu: “Ở nhà không tự học được sao?”

Tô Bối: “Về nhà con không thể tĩnh tâm để học tốt được, hơn nữa học cùng với bạn thì sẽ vui hơn.”

Tần Thiệu: “…, con sợ làm bài không tốt sao?”

Cho dù là làm không tốt, thì ông cũng sẽ không đánh cô bé. Huống chi, Tần tiên sinh nhớ là, trong tin tức mà Trần Đức đã báo cáo trước đó đã từng nhắc đến, thành tích của hai đứa trẻ hình như rất khá.

“Cũng không phải ạ”, Tô Bối nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: “Chỉ là con muốn làm bài được điểm cao hơn một chút.” Nói rồi, Tô Bối liền khẽ cất tiếng hỏi một câu: “Ba ba, có được không ạ?.”

Tần tiên sinh vốn không tán thành việc Tô Bối ở lại trường sau khi tan học. Chỉ là, câu hỏi cuối cùng này của Tô Bối rất dịu dàng, đáng thương, rõ ràng là khiến cho ông mềm lòng.

“Được”, Tần tiên sinh khẽ đáp một câu, rồi lại dặn dò một câu: “Khoảng thời gian sau khi tan học, con chỉ được đi đến thư viện, hoặc là ở trong lớp, sau khi tự học xong rồi, nhất định phải về nhà đúng giờ, thêm nữa là phải đưa Tiểu Bảo theo cùng.”

Đối với những yêu cầu này của Tần tiên sinh, Tô Bối đều thoái mái mà đồng ý

“Cảm ơn bai”

Nghe thấy giọng nói đầy vui vẻ của Tô Bối, khóe miệng của Tần tiên sinh cũng khẽ cong lên.

“Còn chuyện gì khác nữa không?” Tần tiên sinh hỏi.

Tô Bối: “Dạ hết rồi, con phải vào học đây, tạm biệt ba.”

Tô Bối gác máy một cách rất quả quyết, đầu dây bên kia, Tần tiên sinh người còn đang cầm chiếc điện thoại cùng với thông báo “kết thúc cuộc gọi”, khóe miệng khẽ giật giật: “Con bé này đúng thật là…….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.