Sau khi buổi họp vừa kết thúc, mấy người bên phía Lận thị bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Lận Thiếu Trì nhìn về phía Lý Duyệt Hân nói: “Về sau đối với những việc có liên quan đến dự án “NST” này cô không cần làm gì nữa, tôi sẽ sắp xếp một người khác phụ trách công việc này. Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai, cô đến phòng nhân sự hỗ trợ cho giám đốc Ngô đi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Duyệt Hân cũng trở nên trắng nhợt.
“Thiếu Đổng, lúc nấy là tôi lỡ lời nói sai, tôi thật sự là không biết Tần tiểu thư lại hiểu biết rõ về mảng này đến như vậy. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội nữa.” Lý Duyệt Hân ra sức mà cầu xin.
Đi đến phòng nhân sự cũng mang ý nghĩa cô phải từ vị trí giám đốc trở thành phó giám đốc, hơn nữa cơ hội thăng tiến cũng như đãi ngộ của cô trong tương lai cũng bị hạn chế rất nhiều.
Ánh mắt của Lận Thiếu Trì lạnh lùng nhìn về phía Lý Duyệt Hân: “Tôi chuyển công tác của cô cũng không phải vì việc vừa rồi cô nhằm vào Tần tiểu thư, mà là do thái độ cùng cách làm việc của cô không phù hợp, cô nên quay về tự suy ngẫm lại đi.”
Bên này, Trần Đức đi tới bên cạnh Tần tiên sinh nói: “Tiên sinh, người của công ty Will đã tới rồi, bọn họ đang ngồi chờ ở dưới phòng khách.”
“Công ty Will2”
“Vâng, đây là do bên phía đối tác thay đổi lịch trình đột xuất”
“Ba ba phải bận xử lý việc khác sao?” Tô Bối dò hỏi.
“Ừm.”
Vốn dĩ là Tần tiên sinh còn định họp xong sẽ mang hai đứa nhỏ trở về nhà, chẳng qua bên phía công ty Will đột nhiên lại tới sớm hơn một ngày, để giữ phép lịch sự Tần tiên sinh cũng cần qua đó chào hỏi xã giao một chút.
Tô Bối: “Thế thì ba ba cứ đi đi, bọn con sẽ chờ ba ở trong văn phòng.”
“Có thể sẽ rất trễ mới xong”, Tần tiên sinh nói: “Để ta gọi bác Phúc đưa xe đến chở các con đi về.”
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo hôm nay đi cùng với Tần tiên sinh đến công ty, do vậy tài xế riêng cùng với bảo tiêu của bọn họ không có đi theo.
Lúc này Lận Thiếu Trì đi tới: “Vừa đúng lúc tôi cần đi thương lượng một dự án gần nơi ở của Tần tiên sinh. Nếu như ngài yên tâm thì cứ để tôi đưa bọn họ về cho.”
Ánh mắt Tần tiên sinh nhìn Lận Thiếu Trì vài giây rồi nghĩ thầm: Tiểu tử này cũng rất lanh lẹ, sau đó ông mới nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Trên đường trở về, hai người Tô Bối ngồi ở trên xe của Lận Thiếu Trì.
Sau khi nói chuyện với chị em hai người vài câu, lúc này Lận Thiếu Trì rút điện thoại ra bắt đầu soạn tin nhắn.
Lận Thiếu Trì nhanh chóng đem tình huống cuộc họp hôm nay và kế hoạch phát triển sản phẩm nhằm vào số lượng lớn người dùng nói cho “q”. Đáng tiếc là sau 1 phút, 2 phút đến tận 10 phút sau cậu vẫn chưa có nhận được tin nhắn trả lời từ “q”.
“Đang bận cái gì sao” Lận thiếu trì lẩm bẩm tự hỏi trong lòng, thế nhưng lại không ngờ được “q” thật ra đang ngồi ngay bên cạnh mình. Về phần chiếc điện thoại dùng trong công việc, khi đi ra khỏi nhà Tô Bối đã để nó trên tủ ở đầu giường rồi.
Mà lúc này, cô bé đang nhìn xem tin nhắn của Từ đại ca cùng Từ Dương Dương gửi tới.
“wvvv”: q bảo bối tới đây đi, anh cho em mở mang hiểu biết nè.
Tô Bối:
Cách nói chuyện của tên này đúng thật là làm cho người khác dễ hiểu lầm.
Thật trùng hợp là lúc này Lận Thiếu Trì vừa mới buông di động ra nhìn về phía Tô Bối, cậu cũng vừa vặn liếc thấy được nội dung của tin nhắn, lông mày cậu hơi nhíu lại nhưng cũng chưa có nói cái gì.
“Tô Bối”: Nói chuyện nghiêm túc.
“Từ Dương Dương”: Haha, anh hai vừa có được một thiết bị rất là thú vị nuốn khoe với cậu đó, thật sự là rất lợi hại luôn.
Gần đây Từ Thế Duy hợp tác cùng vài người bạn mở ra một văn phòng làm việc, vừa hay lại có được một cái thiết bị chỉnh sửa rất là cao cấp.
“vwvvv”: em cùng với Tiểu Bảo nhanh tới đây đi, chỗ này còn có cả mấy đứa nhóc Tạ Dân Hiên nữa, đến tối chúng ta còn có thể cùng ăn lẩu. Tô Bối thật sự có chút rung động rồi.
Tô Tiểu Bảo cũng chẳng khác là mấy.
“Lận đại ca, anh có thể dừng ở phía trước một chút không, cho chúng em xuống chỗ đó là được rồi.” Tô Bối nhìn về phía Lận Thiếu Trì mà nói.
Lận Thiếu Trì: “Không được, anh đã đồng ý với ba của em là sẽ đưa hai đứa về tận nhà an toàn rồi.”
Tô Bối: Cứng nhắc quá đi mất…
Tô Tiểu Bảo: Biết sớm là vậy mà…
Người trước mặt này cùng với lão ba của cậu đúng là khó ưa giống hệt nhau.
Thuyết phục không được, hai chị em chỉ đành quay về vị trí an phận ngồi xuống.
“wvvv”: bọn em đang ở đâu, để anh qua đón nè.
“Tô Bối”: Không đi đâu.
“vvvv”: Tại sao vậy?
“Tô Bối”: Hiện tại chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh, nhất định phải kiên định lập trường của mình
“vvvv”: Xạo quá bạn êi, nói tiếp đi bạn.
Cái văn phòng cỏn con của cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với “NST”?
Từ Thế Duy đoán là hiện tại Tô Bối đang có việc bận rồi, do vậy chỉ đành từ bỏ.
Rốt cuộc thì Lận Thiếu Trì cũng đưa hai chị em an toàn về tới Cảnh Viên.
Xe vừa mới đi đến bên ngoài cổng Cảnh Viên, từ xa Tô Bối đã có thể nhìn thấy đám người Tạ Dân Hiên cùng với Từ Dương Dương rồi.
Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo chào tạm biệt Lận Thiếu Trì, sau đó mới đi qua: “Mấy cậu sao lại đi tới đây, Từ đại ca đâu rồi?”
Lưu giai: “Chịu thôi, hai người các cậu không chịu ghé qua bên đó, bọn tớ cũng chỉ đành kéo hết qua bên này tìm.”
Từ Dương Dương: “Anh hai tớ còn phải tăng ca nữa, tới không được. Tối nay ổng đã định sẽ một mình đi ra tiệm xiên nướng rồi.”
Đổng Văn Kỳ: “Đã nghỉ được nhiều ngày như vậy rồi đến giờ mới là lần đầu tiên chúng ta tụ họp lại được, cả Tạ thần cũng vậy nữa.”
Tạ Dân Hiên:, Cậu cũng muốn đi chơi, nhưng là không có nổi thời gian mà đi.
Tạ Dân Hiên nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, cậu biết hai người Tô Bối gần đây cũng bắt đầu bị Tần tiên sinh lôi cổ tới công ty. Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng cậu cảm thấy vui vẻ trở lại.
Tạ Dân Hiên: “Thế nào thích solo không?”
Tô Tiểu Bảo: “Muốn đấu cái gì, game hay là bóng rổ?”
Tạ Dân Hiên: “Tùy, cái nào cũng được hết, cho mi chọn.”
Tô Tiểu Bảo: “Thế thì tới sân bóng rổ đê.”
Mấy người nhanh chóng đi tới sân bóng rổ ở phía sau, còn bác Phúc thì nhanh chóng phân phó nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho cả đám.
Phúc bá: “Tối nay các cháu muốn ăn gì đây.”
“Đương nhiên là lẩu rồi!” Nguyên đám đồng thanh đáp.
Bác Phúc:
Phía bên kia, ánh mắt của Lận Thiếu Trì theo bản năng nhìn về phía mấy đứa trẻ này, trong lòng không biết đang nghĩ tới cái gì.
Lúc này, tài xế lên tiếng hỏi Lận Thiếu Trì: “Thiểu Đổng, hiện tại chúng ta đi qua chỗ của đối tác sao?”
“Ừm, đi thôi.” Lận Thiếu Trì nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Bác nói xem, tôi có phải cũng nên đi tìm bạn gái hẹn hò rồi không?” khóe miệng của Lận Thiếu Trì khế mỉm cười. Cậu hỏi tài xế, nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm, dường như cậu cũng không cần câu trả lời.
Câu này chỉ giống như một câu đùa giỡn lúc rảnh rỗi. Nhưng mà lúc nghe thấy như vậy, người tài xế lại cảm thấy kinh ngạc: Ông đi theo Lận gia cũng ngót nghét hai chục năm, cũng tận mắt nhìn thấy thiếu đổng lớn lên, nhưng hai chữ “Hẹn hò” này lại là lần đầu tiên ông nghe Lận Thiếu Trì nói ra. Mà một người luôn nghiêm túc như Thiếu Đổng không phải loại người dễ dàng nói ra những lời này.
Chẳng lẽ là chủ tịch trẻ tuổi nhà mình đã có đối tượng yêu thích rồi?
Suy đoán này làm cho chú Từ rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.