Khi ánh đèn tụ lại thành một điểm sáng trên sân khấu, vài bóng người đang dần dần tiến vào hội trường sân khấu thông qua một đường hầm bên dưới cái logo của đội qv.
Người đầu tiên bước lên sân khấu là Từ Thế Duy.
“Đẹp trai ghê!” Trên khán đài bắt đầu có người thốt lên.
Phía sau Từ Thế Duy có một bóng dáng thiếu nữ đang đi từ trong bóng tối bước ra.
Rất nhiều người có mặt ở hiện trường cũng nín thở chờ đợi, cho đến khi cô gái đó bước đến điểm sáng trên sân khấu.
Toàn bộ khán đàn khựng lại một giây, rồi sau đó tiếng hò hét cùng tiếng bàn tán như muốn lật tung cả nhà thi đấu.
“Đó đó chính là “q” thần!”
“Mẹ tôi ơi! Đẹp quá!” Thì ra “q” trong truyên thuyết không xấu, không những không xấu mà còn rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả cái đẹp trong suy nghĩ của tất cả mọi người!
Tiểu công chúa từ đâu mà đi lạc đến đây thế này?
Lúc này trong suy nghĩ của mọi người ở đây.
“Cmn, là nữ thần!”
“Hồi trước là tên nào, thực sự bị mù hay ghen ty đến điên rồi mà nói “q” xấu vậy!”
“Tiên sư, tôi muốn chửi tên đó một trận!”
“Sao tôi cảm thấy “q” thần hình như còn nhỏ quá nhỉ?”
“Cmn? Đừng có nói là vị thành niên đấy nhé?”
So với nhan sắc thì lúc này điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là tuổi của Tô Bối.
“Chưa 18 mà có trình độ này rồi hả, không thể nào?”
“Cũng có thể là loli đó, nữ thần loli.”
Một lúc sau, câu hỏi của MC phá vỡ huyễn tưởng của vài người ở đây.
“Dường như từ lúc đầu đến giờ q đều rất nổi tiếng trên diễn đàn của chúng ta nhỉ.” MC nữa đùa nữa thật hỏi.
“Mọi người rất hiếu kỳ thân phận của q, bây giờ vẫn còn cách thời gian thi đấu vài phút chúng ta nhân dịp này hãy tìm hiểu về q một chút nhé.”
Câu hỏi đầu tiên của MC: “Bạn thực sự là q?”
Tô Bối gật đầu,”Đúng vậy”, sau đó còn bổ sung thêm: “Nếu giả bao đổi trả.”
MC: “Tên bạn là q có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Tô Bối: “Ba tôi họ Tần, cái này có xem như là ý nghĩa đặc biệt không?”
MC cười hỏi: “Vậy v thần thì sao? Tên bạn có gì ý nghĩa gì không?”
Từ Thế Duy: “Tôi giống với q bảo, tên tôi vốn là 4v.”
MC: “Haha, xem ra v thần và q thần có quan hệ rất tốt.”
“Đó là đương nhiên!” Mặc dù bị ánh mắt của Tần tiên sinh gây áp lực nhưng Từ Thế Duy vẫn thân thiết xoa đầu Tô Bối, nhìn thấy khán giả ở nhà thi đấu sắp ngạc nhiên đến rớt cả cằm, Từ Thế Duy vui như nở cờ trong bụng.
Lúc này một người hướng dẫn đột nhiên xen vào nói: “Tôi thay mọi người hỏi một câu cuối cùng, tôi nghe người trong diễn đàn nói rằng việc thay đổi hình thức thi đấu lần này là vì q mới đổi, còn nói q được một kim chủ baba rất lợi hại chống lưng, cho hỏi việc này có thật không?”
Câu hỏi của người hướng dẫn kia không những khiến cho mấy người Tần tiên sinh, Từ Thế Duy đen mặt mà ngay cả MC cũng bị đóng băng: Người này vốn không hài lòng với q, nhưng lần này hắn cố tình nhắm vào q thì đúng là một nước đi không khôn ngoan.
Lời thì cũng đã nói ra rồi, người hướng dẫn kia lúc này cũng không thể lo được nhiều như vậy, hắn cười khan nói: “Nếu câu hỏi này không tiện trả lời thì bạn có quyền từ chối trả lời.”
“Không sao”, Tô Bối cười rồi nhìn về hướng Tần tiên sinh và Tô Tiểu Bảo: “Nhưng chỉ nói đúng một nửa.”
“Hả?” Này là có ý gì.
“Không phải kim chủ baba mà chỉ là ba ba thôi.”
Câu nói của Tô Bối một lần nữa khiến cả hội trường dậy sóng, lần đầu tiên Tô Bối cảm thấy khoe ba mình lại sảng khoái không. –
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Tô Bối, Tần tiên sinh bật cười.
MC nhanh chóng nắm bắt thời cơ nói: “Để tôi hỏi câu cuối cùng nhé, q bảo bối năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Bối: “14 tuổi, nhưng mà cũng sắp lên 15 rồi.”
Mấy câu hỏi tương tác của MC làm cho khán giả bình tĩnh trở lại kể từ khi q xuất hiện trên sân khấu.
Nhưng mà kể từ lúc biết tuổi của q xong, trong lòng lại thêm một lần nữa kinh ngạc không nói nên lời, đặc biệt là những tuyển thủ tham gia cuộc thi lần này nhưng không vào được chung kết.
“Con mẹ nó! 14 tuổi!” Bọn họ vậy mà lại bại dưới tay một cô bé mới 14 tuổi.
“Cô bé được nuôi thế nào vậy trời? Ăn bàn phím để lớn hả?!” q mới 14 tuổi đã có trình độ đó, thật đúng là khiến cho bọn họ làm sao chịu đựng nổi cú shock này, chẳng lẽ bọn họ ăn shIt để lớn sao?
Người người kinh ngạc nhưng không ai có thể kinh ngạc hơn một người, là Lận Thiếu Trì.
Lúc này anh đang ngồi ở khu vực dành cho các đại diện của công ty, khuôn mặt cứng nhắc nhìn xuống cô gái đang đứng trên sân khấu.
Lần đầu tiên, Lận Thiếu Trì không muốn tin những gì đang diễn ra trước mắt, không muốn tin những chuyện đang diễn ra này.
Lận Thiếu Trì từng nghĩ, q rất có thể là một cô gái hoạt bát hiếu động, có thể là một cô gái trầm tĩnh không thích giao lưu với xã hội, cũng có thể là một cô gái có vẻ ngoài bình thường, thậm chí anh cũng từng nghĩ q là một người phụ nữ trưởng thành ổn trọng thuộc tầng lớp trí thức.
Nhưng Lận Thiếu Trì cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến chuyện q lại là con gái cưng của Tần tiên sinh! Là một Tần Nguyệt còn chưa thành niên!
Liên hệ với chuyện trước đây q nói không có cách nào để có thể chính thức nhận chức, liên hệ đế chuyện thời gian làm việc của người ta, rồi cả chuyện Tần tiểu thư lần trước ở cuộc họp “NST” mạch lạc nói chuyện, có kinh nghiệm phong phú, còn cả việc anh và cô từ đầu đến cuối chưa từng gặp nhau lấy một lần trong chuyến du lịch ở nước K.
Dường như tất cả những chuyện này là một lời giải thích hợp lý nhất.
Lúc này, sự thật ở ngay trước mắt nhưng Lận Thiếu Trì vẫn không dám tin trong 20 năm cuộc đời lần đầu tiên anh động lòng với một cô gái, mà cô gái này, anh còn chưa kịp nói rõ lòng mình thì bọn họ đã không thể đến được với nhau do cách biệt tuổi tác.
Lận Thiếu Trì siết chặt hộp quà ở trong túi áo, siết chặt đến mức lòng bàn tay phát đau, đây là món quà trong lần công tác trước kia anh đã mua để tặng q. Đó là một sợi dây chuyền có màu tím của hoa Tử Đằng.
Nó tượng trưng cho nổi nhớ và cả… tình yêu lạc lối.
Nhưng giờ phút này món quà này thoáng chốc trở nên hoang đường.
Đèn trên sân khấu tối lại, đồng thời đèn ở hai bên khu vực thi đấu sáng lên. Ở trung tâm hội trường là logo của cả hai đội, dưới logo là một màn ảnh rộng phát sáng, trên đó chiếu quá trình thi đấu của cả hai đội.
Ba người cùng ngồi xuống, Từ Thế Duy trêu đùa hỏi một câu: “Sao nào, chơi cả một kỳ nghỉ lễ, có quên luôn cả kỹ năng chiến đấu cơ bản không đấy?”
Tô Bối tự tin cười đáp: “Tất nhiên là không.”
“Vậy thì tốt, chút nữa em chỉ cần nhắm vào đối phương mà đánh, bên này đã có anh lo.” Từ Thế Duy cười rồi vỗ đầu Tô Bối.
Một giây sau, Từ Thế Duy thu hồi lại nụ cười đùa giỡn, bắt đầu trở lại với trạng thái nghiêm túc.
Cuộc thi bắt đầu, hai bên nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Cuộc đọ sức của những cao thủ, không còn nghỉ ngờ gì nữa rất gay cấn, so với mấy tin đồn nhảm còn gay cấn hơn.
Trận này bọn họ đánh cũng không quá khó khăn, Tô Bối dùng 24 phút rưỡi để công phá tường lửa của đối thủ.
Trận đấu kết thúc trong tiếng reo hò của fan “qv”.
Lận Thiếu Trì đi đến chào hỏi Tần tiên sinh.
Anh bây giờ đã hiểu ý nghĩa trong câu nói “người ta có thể vẫn là trẻ vị thành niên” mà Tần tiên sinh đã nói với anh lúc đầu. 1
“Tiểu Bối giỏi quá.” Lận Thiếu Trì nhìn Tô Bối, cố gắng dùng ngữ khí của một người anh trai để nói câu chúc mừng với Tô Bối, nhưng trong giọng nói vẫn còn đâu đó vài phần cứng nhắc.
“Lận đại ca, xin lỗi vì trước đây đã giấu thân phận thật với anh.” Tô Bối kéo cổ tay của Tần tiên sinh, một nửa người tránh ra phía sau Tần tiên sinh, rồi ngại ngùng nhìn Lận Thiếu Trì nói xin lỗi.
Lận Thiếu Trì có thể hiểu được tình hình lúc đó của Tô Bối.
“Tiểu Bối không cần xin lỗi, anh nhắn tin với em lúc đầu cũng vì em là q mà, khi đó anh đã từng hỏi về lí lịch của em đâu.” Lận Thiếu Trì tỏ vẻ không quan tâm, giọng nói ôn hòa xen lẫn ý cười trong đó.
Nhưng mà lúc này trong lòng Lận Thiếu Trì lại chua sót không thôi.
Trình độ chuyên môn của Tô Bối rất cao, hơn nữa lúc Lận Thiếu Trì nói chuyện với Tô Bối cũng rất giống đang nói chuyện với một người trưởng thành. Anh chưa từng nghĩ đến khả năng q là vị thành niên.
Cảm giác rung động này rốt cuộc là có từ lúc nào, có lẽ là trong quá trình nói chuyện cứ thế tích lũy từng chút từng chút một. Và từng chút từng chút ấy không biết từ bao giờ đã tạo thành một biển cả trong lòng anh. Nó khiến cho Lận Thiếu Trì cẩn trọng trước kia sinh ra một vài suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ.
Cho nên vào đúng lúc anh hạ quyết tâm sẽ theo đuổi người con gái khiến anh rung động thì hiện thực lại tàn nhẫn đánh cho anh một gậy vào đầu. Lận Thiếu Trì thậm chí từng nghĩ đến một ý định xấu xa, nếu người đó đã kết hôn rồi thì anh có nên làm người thứ ba không.
Nhưng lý trí của anh, giới hạn cuối cùng của anh không cho phép anh nghĩ lung tung, nếu không anh sẽ cảm thấy bản thân mình là một tên khốn.
Lận Thiếu Trì cười khổ, trong lòng tự trào phúng: Thật không ngờ lần đầu tiên rung động của anh lại chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Tô Bối không ngờ lần bị lộ này lại ảnh hưởng lớn như thế đến một thương nhân đầy kinh nghiệm như Lận Thiếu Trì.
Nghe thấy Lận Thiếu Trì không trách mình, Tô Bối cũng yên tâm hơn, khuôn mặt vui vẻ nhìn Lận Thiếu Trì đưa ra lời mời: “Chút nữa em còn một trận quyết đấu cuối cùng, nếu Lận đại ca không bận thì anh ở lại xem em thi đấu nhé.”
Lận Thiếu Trì: “Được.”
Trận quyết đấu thứ hai là trận đấu của hai đội còn lại, trận thứ ba là trận tranh vị trí thứ ba và thứ tư.
Trận cuối cùng là trận quyết định ai giành được quán quân.
Đối thủ của đội Tô Bối là đội KTK, có thể gặp KTK ở trận mang tính quyết định này không nằm ngoài suy đoán của Từ Thế Duy. Dù sao thì đối thủ này thực sự rất mạnh.
Điều thú vị là KTK cũng chỉ có ba thành viên.
Trước đây, Từ Thế Duy từng tham gia một vài trận đấu lớn cấp quốc tế cũng từng có quen biết với từng người bọn họ.
“Anh vậy mà cũng thua nửa hả?” Từ Dương Dương hỏi.
Từ Thế Duy liếc trắng mắt nhìn đứa em trai vô dụng kia một cái: “Có lúc thắng, cũng có lúc thì thua.”
“Nhưng mà hai đứa cũng đừng nghĩ nhiều quá, dùng khả năng tốt nhất của mình chiến đấu là được.” Từ Thế Duy võ vai hai đứa nhỏ bên cạnh.
Trận chiến bắt đầu.
Quả nhiên, mới bắt đầu thôi Tô Bối đã cảm nhận được một áp lực vô hình ở trước mặt: Cao thủ quả nhiên là cao thủ, chưa đầy 10 phút mà tường lửa phòng thủ thiết lập của đối thủ đã đạt đến cấp chuyên nghiệp như thế.
“q bảo bối đừng hoảng, nên làm thế nào thì làm thế ấy.”
“Dạ.
Lúc đầu, đội KTK phân công một người công, một người thủ, một người tiếp tục gia cố tường lửa.
Sau đó, nhận thấy thế tấn công mạnh bạo của Tô Bối, phía đối thủ bắt đầu điều chỉnh lại phân công: một người công, một người thủ, còn một người trực tiếp đối đầu với Tô Bối, đảm bảo kèm chặt mọi lúc.
Trên sàn thi đấu, điệu bộ thành thật mà nghiêm túc của Tô Bối cực kỳ bắt mắt, nhìn kỹ thì vẫn có vài phần trẻ con nhưng lúc này lại rất quyết đoán, nó giống với những thứ mà Lận Thiếu Trì biết về q, thông minh và quả cảm.
Khuôn mặt của Lận Thiếu Trì khi nhìn Tô Bối đâu đó mang vài tia thất thần cùng mất mát. Nhưng một giây sau, Lận Thiếu Trì giật mình, ép bản thân phải thu hồi lại ánh mắt này, cũng thu hồi lại những suy nghĩ vu vơ trong đầu.
Tần tiên sinh nhàn nhạt liếc nhìn cậu thanh niên bên cạnh, ông rất hài lòng với thái độ như một người anh trai quan tâm em gái của Lận Thiếu Trì với Tô Bối khi nãy.
“Trên thương trường cũng không tránh khỏi có lúc nhìn nhầm.” Chỉ cần biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm là tốt rồi.
Lận Thiếu Trì: “Tân tiên sinh nói đúng lắm.”
Ở trên sàn đấu.
Có thể thấy rõ là sau khi hiểu rõ được phương thức tấn công của Tô Bối, hai người bên phe đối thủ đã bắt đầu thiết lập sách lược chỉ nhìn chằm chằm Tô Bối.
Chỉ cần Tô Bối có bất cứ động tĩnh gì thì ngay lập tức bọn họ sẽ tập hợp lại phá giải.
Ngay cả Từ Thế Duy cũng không nhịn được mà mắng: “Mợ nó, hai cái đứa đó đúng là không biết xấu hổi”
Tô Bối cũng khẽ nhíu mày.
Nếu để cô đấu nhiều người thì cũng không thành vấn đề, nhưng để đồng thời đấu với mấy cao thủ cùng đẳng cấp thì Tô Bối cảm thấy thật vất vả.
Nhưng ngay vào lúc này, màn hình đột nhiên hiện thị một thông báo màu trắng “Bị Xâm Nhập”.
Đội của Tô Bối là phe đỏ, còn đội KTK là phe trắng.
Hiện thị ngay vào lúc này có nghĩa là tường lửa của KTK đã bị công phá, đối chiến thất bại.
“Chúng… chúng ta thắng rồi?” Từ Dương Dương không thể tin được đứng bật bật dậy, ngơ ngơ hỏi xung quanh.
Tất cả mọi người, ngay cả đội của Tô bối cũng không thể ngờ được, người công phá tường lửa của đối thủ lại là Từ Dương Dương.
“Đậu xanh, nhóc con, được của ló! làm sao mà mi làm được thế?” Từ đại ca vỗ một cái vào sau đầu Từ Dương Dương.
Ai cũng biết “Dương Soái” chỉ là tên ăn may ôm được chân của đại thần, cho nên ba người trong KTK căn bản không xem tên ăn may này ra gì. Ngay cả lúc chỉ định chiến thuật, bọn họ cũng trực tiếp khẳng định đội của Tô Bối là đội hai người.
Ai mà ngờ, trong lúc KTK đang mải mê đối phó Tô Bối, thế mà lại là cơ hội để Từ Dương Dương nhẹ nhàng công phá hệ thống tường lửa nhà mình.
Ba người KTK bây giờ hối hận muốn xanh cả ruột.
Ở hiện trường hoa giấy bay xuống, logo của đội “qv” cũng được treo ở trung tâm nơi sáng nhất sân khấu.
Bởi vì lần này người có vai trò quyết định thắng lợi của trận đấu là Từ Dương Dương nên khi được trao mic để phát biểu cảm tưởng của đội giảnh được chức quán quân, Từ Thế Duy và Tô Bối đều nhường mic cho cậu bé. Kết quả, Từ Dương Dương mặc một bộ chiến bào lòe loẹt mà cậu tự chuẩn bị, cầm mic khóc một hồi trên sân khấu, một lúc sau mới nói được một câu: “Xin lỗi mọi người, là do tôi quá xúc động.”
Ngay khi q lộ ra thân phận tại hiện trường, thì thân phận tiểu thư Tần gia này cũng được công chúng biết đến.
“Nhà họ Tần này dạy con cái thế nào vậy, quá xuất sắc rồi!”
“Khen hết lời q bảo của tôi!”
“Sống chung một hành tinh nhưng nhân sinh bất đồng mà.”
“Gia thế đứng nhất, trình độ chuyên môn đứng nhất, nhan sắc đứng nhất, quan trọng hơn hết là đang còn rất trẻ, Tần tiểu thư này có còn để cho người khác sống nữa không.”
“Tôi chỉ muốn bằng một nửa… không, bằng 1/3 của Tần Nguyệt là mừng lắm rồi!”
Bán tán về Tô Bối, Tần gia và ngay cả cuộc thi kia luôn biến hóa khôn lường, mà chủ yếu là tâng bốc làm chủ.
Tất nhiên là vẫn có những trường hợp không theo số đông: Nói Tô Bối phẫu thuật thẩm mỹ, nghỉ vấn có gian lận trong thi đấu,
Nhưng mà, một vài lời nói này không hề ảnh hưởng hay phát sinh gì nghiêm trọng.
Tô Bối trở thành “Người nổi tiếng trên mạng” mấy ngày hôm nay, là nhân vật chính của những câu chuyện bàn luận. Ngay vào lúc này, tại phòng chủ tịch của tập đoàn Tần thị, cô bé đang chật lực lượn qua lượn lại quanh người Tần tiên sinh để tìm kiếm cảm giác tồn tại.