Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

Chương 105: Anh không thể quay về



Trên sông, làn khói mỏng màu xanh nhạt lơ lửng bồng bềnh.

Đây là buổi sáng thứ ba từ khi Hướng Phỉ Nhiên bước vào khu rừng nguyên sinh Chitwan. Từ hôm nay, anh sẽ cùng với người dẫn đường đi sâu vào khu vực trung tâm của rừng dọc theo sông.

“Còn đợi thêm ba người nữa.” Người hướng dẫn và trợ lý của anh ta đẩy một chiếc thuyền độc mộc từ bờ xuống sông.

Tiếng nước róc rách vang lên hai tiếng, tạo nên cảm giác cô đơn giữa khoảnh khắc 5 giờ sáng, ngay trước khi mặt trời mọc. Chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, được hai người dùng dây thừng quấn quanh cọc gỗ cố định. Trên sông có vài con cá sấu nổi lên như những khúc gỗ mục. Dù biết vị khách này là chuyên gia thực vật học do bên trên cử xuống và dường như có kinh nghiệm dày dặn về hoạt động ngoài trời, nhưng người hướng dẫn vẫn nhắc nhở: “Đừng lại gần bờ quá, anh thấy những con cá sấu đó chứ?”

Hướng Phỉ Nhiên ngồi trên tảng đá ở bờ sông, nghe xong thì gật đầu, ngòi bút trên cuốn sổ ghi chép của anh vẫn nhẹ nhàng lướt đi, không ngừng.

So với những du khách đi bộ băng rừng hoặc các chuyên gia cố vấn về động thực vật khác, trong mắt người hướng dẫn Narayan, Hướng Phỉ Nhiên là người ít nói và tập trung, luôn chăm chú viết không ngừng vào cuốn sổ và chiếc iPad của mình, không tỏ ra hào hứng cũng không có vẻ lo lắng trước mọi sự việc diễn ra trong khu rừng này. Dù nơi đây tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, anh lại có vẻ rất thư thái và tự tại.

Nếu nói anh có nhiều kinh nghiệm ngoài trời — Narayan đã thấy nhiều người như vậy, nhưng quả thực anh không giống, vì không ai làm việc ngoài trời mà lại có làn da như anh. Trợ lý của Narayan từng dùng tiếng Nepal để hỏi, liệu người đàn ông Trung Quốc trông như mới hơn hai mươi tuổi này có thực sự là chuyên gia của Liên Hợp Quốc?

Mười lăm phút sau, một cặp đôi đến từ Bangladesh xuất hiện, họ là những người yêu thích khám phá rừng rậm, đã kiên trì tìm hiểu và quay phim về việc bảo tồn các loài động vật và thực vật. Một lát sau, một vị sư mặc áo choàng đỏ xuất hiện từ sâu trong khu rừng phủ sương mờ.

Khi tất cả đã có mặt đầy đủ, Narayan cùng trợ lý và một người hướng dẫn khác kiểm tra vật dụng, sau đó chuyển đồ lên chiếc thuyền độc mộc thứ hai.

Để phân chia trọng lượng, mọi người ngồi thành nhiều nhóm. Hướng Phỉ Nhiên ngồi chung thuyền với vị sư.

Mọi người giao tiếp bằng tiếng Anh, cho đến khi vị sư nhìn thấy chữ viết trên trang đầu cuốn sổ ghi chép của Hướng Phỉ Nhiên, rồi hỏi: “Cậu là người Trung Quốc à?”

Ông tự xưng là một thầy thuốc Tây Tạng và người tu hành, nói có một ngôi đền cũ nằm trên vách đá ở Ganzi. “Tuyết đã phong tỏa ngôi đền của tôi, nên tôi ra ngoài hái thuốc.” Ông nói với vẻ bình thản.

Khi tự giới thiệu, ông nói pháp danh của mình, nhưng Hướng Phỉ Nhiên không nhớ rõ, chỉ đơn giản gọi ông là: “Hòa thượng.”

Hòa thượng thường xuyên vào núi và thảo nguyên để chữa bệnh cứu người, khá nổi tiếng, đi đến đâu cũng được dân chăn nuôi kính trọng. Khi gặp người Hán, dù họ có tin đạo hay không, ánh mắt dành cho ông luôn khác biệt. Đây là lần đầu tiên ông gặp một người như Hướng Phỉ Nhiên, ánh mắt nhìn ông giống như nhìn cây cỏ, hoặc nói đúng hơn, nhìn ông và nhìn cặp đôi người Bangladesh, người hướng dẫn và trợ lý cũng đều giống nhau. Khi lắng nghe họ nói chuyện, ánh mắt của anh không khác gì khi cúi xuống nhấc một chiếc lá lên hay nắm một nhúm đất.

Khoảnh khắc duy nhất mà nét mặt của anh thay đổi là khi anh nhìn vào điện thoại.

Sự thay đổi đó, hòa thượng không thể nói rõ, giống như màn sương lạnh trên sông bị xuyên qua bởi tia sáng vàng đầu tiên của mặt trời. Từ khoảnh khắc đó, mọi thứ rõ ràng vẫn như cũ, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Hòa thượng cảm thấy tò mò về anh, hay nói chuyện với anh nhiều hơn. Ông có kiến thức sâu rộng về dược liệu Tây Tạng và thường xuyên thảo luận về đặc tính của thực vật với anh. Bất cứ khi nào nói về thực vật, Hướng Phỉ Nhiên tỏ ra kiên nhẫn hơn một chút. Qua một ngày, vị sư mặc áo choàng đỏ trở thành người bạn đồng hành bên cạnh anh.

Từ chập tối, họ bắt đầu vừa đi bộ vừa nhặt cành khô, để đến khi về đến trại, có thể đốt lửa trại.

Cuối tháng 11 ở Nepal hơi se lạnh, và nhiệt độ trong rừng vào ban đêm càng giảm nhanh chóng. Narayan mở túi rượu, chia cho mỗi người một ít.

Dĩ nhiên, hòa thượng không uống rượu, thức ăn của ông cũng khác với mọi người. Ông mở túi vải thô ra, lấy một chút tsampa (bột lúa mạch) và ăn.

“Những bức ảnh mà cậu chụp ban ngày, cậu không định chia sẻ sao?” Ông vừa ăn tsampa vừa hỏi một cách nhẹ nhàng.

Suốt hành trình, họ đã gặp một đàn voi hoang, tê giác một sừng, cá sấu, rắn khổng lồ cuộn mình trên cành cây, ánh vàng của buổi chiều tà trải khắp bìa rừng bên bờ sông, nơi hàng trăm con hươu sao nằm nghỉ ngơi, liếm nước và quấn cổ nhau.

Dĩ nhiên, cũng có những cảnh không mấy đẹp đẽ, chẳng hạn như những tổ mối trắng lớn, có màu đỏ đất và lởm chởm trồi lên khỏi mặt đất, khiến ai nhìn cũng phải nổi da gà. Và dấu chân hổ khổng lồ.

Hướng Phỉ Nhiên không chắc có nên chia sẻ hay không, nhưng sau khi ông nhắc nhở, tâm trạng của anh trở nên khó chịu hơn. Anh cầm lấy bình rượu mỏng dẹt uống cạn, chiếc áo khoác chống gió của anh cọ xát, tạo ra những âm thanh nhẹ hòa cùng với tiếng lửa trại.

Chia sẻ là hình thức cao nhất để nói rằng: “Anh nhớ em.”

Ban ngày bận rộn với việc thu thập và ghi chép, anh không có thời gian để trò chuyện, nhưng chỉ nghĩ món đồ này có lẽ Thương Minh Bảo chưa từng thấy, món kia có lẽ sẽ làm cô kinh ngạc. Đến khi nghỉ ngơi tại trại và xem lại ảnh, anh mới nhận ra mình đã chụp từ lúc bình minh cho đến sáu giờ tối, chụp cho đến khi trời tối hoàn toàn.

Để tiện lưu trữ, trong nhiều năm qua, anh đã cài đặt ảnh của mình tự động gắn dấu thời gian — chẳng phải điều này đang ngầm nói với cô, từ 6 giờ sáng, tâm trí anh đã luôn có cô sao?

“Không ngờ, cậu cũng có lúc do dự.”

Gương mặt của Hướng Phỉ Nhiên được ánh lửa trại phản chiếu, những bóng tối sâu đậm bao quanh. Anh ngẩng lên, nhìn ông với ánh mắt như trách ông lắm lời.

Cuối cùng, anh chỉ gửi bức ảnh hươu sao cho cô.

Essie xem lại toàn bộ cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối, rồi nghĩ cần phải có biện pháp mạnh hơn.

“Rõ ràng, trong lòng Hướng Phỉ Nhiên luôn có chị, anh ấy chưa từng quên chị, nhưng anh ấy có rào cản quá lớn trong lòng, và anh ấy là một người quá phụ thuộc vào lý trí và suy nghĩ.” Essie phân tích một cách rành mạch, “Chị phải kích thích anh ấy một chút, tạo cho anh ấy cảm giác khủng hoảng.”

Thương Minh Bảo hơi như người đang đuối nước vớ được cọc, vì cô không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, còn Essie thì khác, nên cô hỏi: “Kích thích thế nào?”

“Ừm… bảo với anh ấy rằng gia đình chị đang sắp xếp cho chị đi xem mắt?”

“Lần trước chị nói với anh ấy rồi, gia đình chị sẽ không ép tôi kết hôn.” Thương Minh Bảo thật thà trả lời.

Essie: “…. Ờ, vậy nói bóng gió rằng chị có người theo đuổi chất lượng cao khác?”

“Có vẻ gượng gạo quá…”

“Nhưng đàn ông đều dễ bị ảnh hưởng bởi chuyện này, miễn là — anh ấy là đàn ông, và anh ấy thích chị, chắc chắn sẽ ghen, có thể còn tức giận hỏi chị đấy.” Essie dùng đầu ngón tay gõ cằm, “Hướng Phỉ Nhiên sẽ tức giận không? Em thật sự muốn thấy anh ấy mất kiểm soát một lần.”

“Chẳng lẽ chị lại đột ngột nói với anh ấy, hôm nay chị gặp một chàng trai nào đó, thấy rất ổn?” Thương Minh Bảo đã cảm thấy lúng túng từ trước, “Anh ấy có lẽ sẽ im lặng nhìn chị diễn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…

“…..”

Essie bắt đầu đi vòng quanh phòng, “Phải tìm một cách vừa có thể tấn công vừa có thể rút lui, nếu anh ấy tức giận, chị vẫn có thể bình thản giải thích — chẳng hạn… đổi ảnh đại diện! Đổi thành ảnh chụp chung với người đàn ông khác.”

“No way!” Thương Minh Bảo lập tức từ chối: “Không thể nào.”

“Chị đừng vội.” Hôm nay Essie quyết làm quân sư đầu chó này, “Đến khi anh ấy hỏi, chị có thể nói rằng đó là hình phạt của trò chơi thật lòng và thử thách trong buổi tiệc, hoặc… đơn giản nói đó là người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của chị — không có mâu thuẫn tình cảm nào cả, hoặc là em họ, anh họ gì đó.”

Thương Minh Bảo: “…..”

“Sao, có phải rất hợp lý không? Dù anh ấy biết đây là chiêu trò của chị, nhưng cũng không thể làm gì chị được — tình yêu nửa kín nửa mở là vậy đấy! Nhất là với những người cứng rắn như Hướng Phỉ Nhiên, haha.” Essie đấm tay vào lòng bàn tay, “Vả lại cô là người Hồng Kông mà, vòng xã giao thực sự của chị không ở WeChat, chị đâu cần lo sẽ gây hiểu lầm với người khác, thật quá thuận lợi!”

Thương Minh Bảo mơ màng: “Em tư vấn rất hay, nhưng chị không có ảnh chụp chung với người đàn ông nào khác.”

“…..”

Essie thất vọng vì không thể giúp được: “Em không tin, để em tìm cho côchị

Cô mở album ảnh của Thương Minh Bảo: “Người đeo khẩu trang này được đấy.”

Thương Minh Bảo liếc nhìn: “Đó là Hướng Phỉ Nhiên.”

“….. Người có khuôn mặt nghiêng thế này!”

“Đó cũng là anh ấy.”

“Còn tấm này! Chị chụp selfie còn anh ấy ôm cô từ phía sau, quá tuyệt!”

“…..”

“Thôi không cần nói, em biết đó lại là anh ấy.” Essie gần như sụp đổ khi lướt qua: “Hai người lại có nhiều ảnh chung đến thế!”

Hướng Phỉ Nhiên không phải là người thích chụp ảnh, nhưng Thương Minh Bảo thì thích, đặc biệt là khi thấy trên Instagram lại xuất hiện những kiểu chụp đôi mới. Hướng Phỉ Nhiên nghiêm túc làm “đạo cụ” cho cô, để cô ôm, hôn, hay chỉ cần một tay nâng cũng làm theo yêu cầu. Thương Minh Bảo chịu trách nhiệm phần ngọt ngào, còn anh thì mặt không biểu cảm, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt không thể giấu được.

“Chia tay đã lâu, vậy mà trong ảnh của chị vẫn toàn là anh ấy.” Essie lẩm bẩm, không biết câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Thương Minh Bảo — Hướng Phỉ Nhiên đã xóa sạch mọi thứ về cô.

“Ồ, tấm này được chứ?” Essie cuối cùng cũng lướt đến một bức không phải của Hướng Phỉ Nhiên, phóng to hai ngón tay nhìn kỹ: “Ôi, đây không phải là Kha Dụ sao?”

“Đó là thầy Khả.” Thương Minh Bảo nhìn qua: “Chụp vào dịp Tết.”

“Tấm này quá chuẩn rồi!”

“Anh ấy đã gặp thầy Khả, biết là…” Thương Minh Bảo ngừng lại, khẽ hắng giọng.

“Nói mới nhớ, họ của chị trùng với đạo diễn Thương Lục nhỉ?” Essie vô tư nói, sau khi lướt qua một lượt, cô tuyên bố từ bỏ: “Mối quan hệ của chị với người khác giới thật sạch sẽ đấy.” Giọng cô gần như nghiến răng.

“Không thích ai khác.” Thương Minh Bảo lẩm bẩm.

Essie đã gọi điện thoại: “Cứ đợi đấy, em sẽ kéo em trai em qua đây.”

“…?”

Không nên nhờ một trợ lý quá nhiệt tình hành động, nếu không sẽ dẫn đến tình cảnh như hiện tại.

Em trai của Essie đến, với kiểu tóc cắt ngắn kiểu Mỹ, trông rất sành điệu, nhưng ánh mắt lại trong sáng vì cậu chỉ mới mười chín tuổi.

Cậu ngáp dài khi đến muộn vào đêm: “Có chuyện gì vậy?”

Essie đá vào mông cậu một cái: “Đi chụp ảnh chung với chị kia đi!”

Thương Minh Bảo không muốn để em trai đi một chuyến vô ích, cô chủ động nói với cậu: “Chị sẽ tặng em một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, em cứ chọn tùy ý.”

Nghe xong câu đó, cậu bé không còn buồn ngủ nữa, mắt sáng lên, chỉnh sửa tóc trước gương đến ba phút, sau khi nghe Essie giải thích đầu đuôi câu chuyện, cậu nói: “Nhờ em thì không ổn rồi, em đẹp trai thế này, lỡ người ta tự ti mà bỏ cuộc thì sao?”

Essie cười lạnh: “Không biết tự lượng sức.”

Sau khi chỉnh trang xong, cậu bé giơ điện thoại cao lên, dán sát vào Thương Minh Bảo, tạo dáng với một biểu tượng tay chữ V “Cool cool”, “Vừa làm bạn trai, vừa làm “cún con”, năm tấm chỉ 199 kèm chỉnh sửa ảnh chuyên nghiệp, tặng hết file gốc!”

Nụ cười của Thương Minh Bảo đông cứng: “Cảm ơn, một tấm là đủ rồi.”

Cô không bận tâm ảnh chụp thế nào mà lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé một lúc lâu.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu hơi ửng đỏ, cậu sờ mũi, không dám kêu ca: “Sao chị lại nhìn em kỹ thế?”

Thương Minh Bảo cười: “Không có gì, tự nhiên chị cảm thấy mình già rồi.”

“Đừng nói thế.” Cậu nghiêm túc nói: “Nhìn chị cũng chỉ như hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thôi, em không nói điêu đâu. Với lại, hai mươi bảy thì đâu có già? Chị để mấy người ba, bốn mươi tuổi nói sao được?”

Thương Minh Bảo bỗng thấy mắt mình cay xè, nhưng lại nở nụ cười: “Mỗi độ tuổi đều có cái đẹp riêng, nhưng mười chín tuổi qua rồi thì không quay lại được, hãy trân trọng nó.”

Trời đã khuya, cô bảo người giúp việc dọn một phòng khách cho cậu ở lại.

Essie giục cô: “Chị đổi ảnh đi, đây là em trai thật đấy, không có gì phải áy náy.”

Thấy Thương Minh Bảo vẫn lưỡng lự, Essie giật lấy điện thoại: “Để em đổi cho.”

Cô nhanh chóng quyết đoán đổi ảnh đại diện WeChat của Thương Minh Bảo trong chớp mắt, đồng thời khích lệ: “Yên tâm đi, Hướng Phỉ Nhiên chắc chắn sẽ hỏi. Với tính cách của anh ấy, có thể anh ấy sẽ lạnh lùng với chị vài ngày, nhưng khi về nước, anh ấy sẽ hỏi thẳng. Lúc đó chị cứ tấn công luôn, lao tới hôn anh ấy, thế là xong!”

Nghe có vẻ như Essie đã nắm bắt được Hướng Phỉ Nhiên.

“Chị nhất định phải kiên định, anh ấy không hỏi thì chị cũng không đề cập, anh ấy không tìm thì chị vẫn chào hỏi như bình thường, nhắc anh ấy mặc ấm, chú ý an toàn.”

Thương Minh Bảo đã bị cô thuyết phục, giơ ngón tay cái: “OK, nghe theo em, chuyên gia điều khiển nhịp điệu.”

Nhưng khi nằm lên giường, cô trở mình mãi, không ngừng thay đổi ảnh đại diện. Lúc thì nghĩ rằng cách này quá trẻ con, nên đổi lại ảnh cũ; lúc lại nghĩ rằng thời gian rất quý báu, có lẽ anh Phỉ Nhiên chỉ cần một bước kích thích này thôi? Ngày xưa anh ấy cũng không ít lần ghen với Ngô Bách Diễn, dù miệng không bao giờ nói ra, nhưng hành động thì đầy tính chiếm hữu. Có lần anh ấy uống say, cướp chiếc nhẫn Giáng sinh mà Ngô Bách Diễn tặng cô rồi ném đi mà không chớp mắt.

Cô thay đổi ảnh đại diện mười mấy lần, nhưng vẫn chưa quyết định xong, cứ thế ôm điện thoại và ngủ quên.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên khi thức dậy là cô đổi lại ảnh đại diện chỉ có một mình. Cô đã hiểu ra, giữa họ không cần những trò vặt vãnh này.

Nhưng cô không ngờ, ảnh đại diện WeChat đôi khi có độ trễ, nhất là khi cô đã thay đổi hàng chục lần, trong khi Hướng Phỉ Nhiên chỉ có tín hiệu 3G trong rừng.

Ngày thứ tư ở rừng Chitwan, bắt đầu bằng tiếng hổ gầm.

Khi tiếng gầm vang lên, mọi con thú khác đều im lặng, chỉ có đàn chim hoảng sợ bay loạn.

Hôm qua, họ đã thấy hai dấu chân hổ, một lớn một nhỏ, trên bùn ướt ven sông, có lẽ là một con hổ cái dẫn theo con non.

Narayan trông căng thẳng, bảo mọi người thu dọn lều trại nhanh nhưng nhẹ nhàng. Đống lửa đêm qua vừa tắt, bị anh ta dội thêm một xô nước để tránh gây cháy rừng.

“Nghe này, nếu gặp phải bất kỳ động vật hoang dã nào khác thì còn dễ, nhưng với hổ thì khác. Tôi cần mọi người giữ im lặng, không được tách đoàn, thấy gì cũng không được lên tiếng.” Narayan hạ giọng: “Đây là một con hổ cái dẫn theo con non, nếu gặp nó, tuyệt đối đừng kích động nó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Không ai nghĩ họ sẽ thực sự gặp hổ, nhưng thấy Narayan và hai trợ lý đều trông nghiêm trọng, mọi người cũng im lặng theo.

Cặp đôi từ Bangladesh nuốt nước bọt hỏi: “Anh từng gặp chưa?”

Narayan đáp: “Từng gặp.”

Tất cả mọi người: “…”

Tin tốt là, anh ấy vẫn còn sống. Tin xấu là, thật sự có thể gặp hổ.

Vị sư vẫn điềm tĩnh, tay cầm chuỗi hạt bồ đề to: “Tốt thôi, Thích Ca Mâu Ni từng xả thân nuôi đại bàng, tôi cũng sẵn lòng làm thức ăn cho hổ.”

“Rẹt” một tiếng, Hướng Phỉ Nhiên kéo khóa áo khoác chống gió lên tận cổ, đeo ba lô lên vai, nhìn thẳng: “Hòa thượng, im đi.”

Vị sư cười hiền lành: “Cậu có duyên với Phật, sao lại chưa thấu suốt sinh tử?”

Họ tiến bước không ngừng nghỉ, cho đến hơn chín giờ sáng, mặt trời lên cao dần, chiếu rọi xuyên qua mọi thứ trong rừng rậm.

Giữa những tán cây bồ đề xanh thẫm, một bóng hổ đen vàng thoắt ẩn thoắt hiện, bước đi không gây ra tiếng động. Đi bên cạnh nó là một con non, ở giai đoạn giữa hổ con và hổ trưởng thành.

Narayan không hổ danh là người dẫn đường giỏi nhất, vừa dừng lại, anh ta giơ tay lên nhẹ nhàng: “Đứng yên.”

Sáu người còn lại đều đứng yên tại chỗ, cách con hổ cái Bengal chưa đến trăm mét.

“Oh my god.” Người đàn ông Bangladesh thốt lên một tiếng ngắn ngủi — “rầm” một tiếng, chiếc ống kính 400mm trong tay anh ta rơi thẳng xuống đất, gãy làm đôi ở phần khớp nối.

“…”

Không ai dám phát ra tiếng hay thở mạnh, trách móc, giận dữ và tuyệt vọng — mọi cảm xúc đều tan biến, chỉ còn lại sự im lặng.

Trong sự im lặng chết chóc, hơi thở trong đội ngũ trở nên nặng nề hơn, và đôi mắt lạnh lùng phía đối diện khóa chặt họ, từ từ bước ra khỏi bóng của cây bồ đề. Con vật rất khỏe mạnh, đang ở đỉnh cao của sức lực, thân hình khổng lồ của nó đổ bóng xuống đất.

“Easy… easy…” Narayan cúi người, từ từ nói, từ từ lùi lại.

Người trợ lý đứng cuối đội run rẩy nói: “Đừng chạy, đừng quay đầu lại, đừng hét lên…”

Thật khó khăn, từng chút một, trong sự đối đầu căng thẳng, họ chỉ kéo dài được thêm năm mét. Nhưng con hổ mẹ cũng không động đậy, sau vài phút căng thẳng dài đằng đẵng, có lẽ nhận ra nhóm người này không có ý định làm hại nó và con của nó, nó bình tĩnh quay trở lại rừng.

Không ai dám động đậy cho đến khi Narayan giải tỏa báo động, rồi ngồi bệt xuống đất. Trên gương mặt sẫm màu của anh, mồ hôi đẫm như những hạt đậu lớn.

Hướng Phỉ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, kéo găng tay nửa ngón ra. Lòng bàn tay anh ướt đẫm và trắng bệch, hiển nhiên đã bị mồ hôi ngâm lâu lắm rồi.

Anh không chịu nổi nữa, cần một điếu thuốc để bình tĩnh lại. Anh lấy hộp thuốc ra từ túi quần, khi kẹp điếu thuốc và bật quẹt lửa thì mới nhận ra tay mình đang run rẩy, không thể kiểm soát được.

“Cậu lo lắng gì chứ, chân cậu dài nhất, chạy nhanh nhất mà.” Vị sư trêu đùa trong khi kéo áo lau trán — người vừa mới tuyên bố sẽ sẵn sàng hy sinh cho hổ mẹ, giờ trán đẫm mồ hôi.

Hướng Phỉ Nhiên không trả lời, chỉ hít sâu hai hơi thuốc rồi lặng lẽ nhìn Narayan nhặt chiếc ống kính trị giá năm, sáu vạn mà rơi trên đất lên.

Người đàn ông Bangladesh không dám động đậy, nằm bệt xuống đất, không nhúc nhích.

“Hòa thương, người chưa giải quyết xong chuyện của mình thì không có tư cách chết.” Hướng Phỉ Nhiên nói với khuôn mặt vô cảm, cúi người dập tắt điếu thuốc vào đất, rồi bỏ nó vào túi rác.

Ngoại trừ gương mặt có vẻ nhợt nhạt hơn bình thường, anh không có biểu hiện gì khác, có lẽ là người bình tĩnh nhất trong đội. Nhưng liệu anh có phải là người sợ chết nhất lúc đó không?

Anh chính là người sợ chết nhất.

Bởi vì anh còn câu trả lời chưa kịp giao, giữa sự sống và cái chết, trong giây phút ngắn ngủi, hình ảnh duy nhất xuất hiện trong tâm trí anh là đôi mắt lặng lẽ của Thương Minh Bảo.

Miên Chi trước khi ra đi còn nhận được câu “Anh thật sự yêu em” từ Hướng Liên Kiều, làm sao anh có thể để lại Thương Minh Bảo với sự băn khoăn và chờ đợi? Nếu thực sự bị chôn vùi ở đây, sẽ không có lý lẽ nào có thể giải thích. Với những việc anh đã làm trong cuộc đời ngắn ngủi này, có lẽ anh sẽ chỉ đủ điều kiện để bước vào thiên đường một cách chớp nhoáng, khi đó anh có thể chất vấn Chúa và các vị thần về việc này, và cảnh tượng sẽ không mấy đẹp đẽ.

Anh định gửi cho Thương Minh Bảo một tin về cuộc phiêu lưu nguy hiểm vừa rồi, nhưng tín hiệu bị ngắt, Hướng Phỉ Nhiên chỉ có thể chờ đến khi họ đến làng mà Narayan đã nói.

Cuộc hành trình băng qua vẫn tiếp tục. Sau khi bổ sung năng lượng, mọi người lại lên đường. Họ đi ngược dòng sông, thấy mực nước dâng cao, tràn qua những tảng đá cuội và rêu xanh ở hai bờ, cho thấy nơi đây từng có những trận mưa lớn kéo dài.

“Hòa thượng, sao sáng nay thầy lại nói tôi là người có duyên với Phật?” Hướng Phỉ Nhiên khoanh tay, mỗi bước của anh bằng hai bước của vị sư, ánh mắt anh rà soát đám cây cối trong rừng, nhanh chóng phân biệt xem có gì cần thu thập không.

Vị sư đáp: “Cậu không có duyên với nhân gian.”

Hướng Phỉ Nhiên liếc mắt qua: “Thầy cũng nói về tứ đại giai không à?”

“Cậu cứ nói tôi nói đúng hay không?”

Hướng Phỉ Nhiên cười: “Tôi sinh ra trong gia đình danh giá, trưởng bối đều là những người có tiếng tăm.”

“Phú quý không phải là duyên với nhân gian.”

“Tôi trẻ đã thành công, thông minh vượt trội, có lý tưởng và đam mê, có học trò để đào tạo.”

Vị sư cười, biết rằng anh cố tình thể hiện thái độ kiêu ngạo: “Công danh cũng không phải là duyên với nhân gian.”

Hướng Phỉ Nhiên cúi đầu, cằm giấu trong cổ áo khoác, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc trên trán lướt qua chân mày: “Thầy nói thẳng ra đi.”

“Tôi không thể nói thẳng.” Vị sư đáp, “Cậu không mong cầu gì từ nhân gian, những thứ cậu có không phải thứ cậu thực sự muốn có, chỉ là cậu gánh một trách nhiệm tự giác. Đối với cậu, dù là nhà khoa học hay cố vấn, nếu ông trời bảo cậu từ bỏ, cậu cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, sống ở đây giữa hoa lá, núi non, cậu cũng sẽ cảm thấy tự do tự tại.”

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười: “Sao tôi không biết mình lại thờ ơ với danh lợi như vậy?”

“Nếu cậu hiểu ra, có thể đến Ganzi tìm tôi, ngôi chùa nhỏ của tôi rất hợp với cậu.”

Hướng Phỉ Nhiên cười nhạt: “Cuối cùng, thầy là đang tìm người nối nghiệp cho mình sau trăm tuổi.”

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, anh quay trở lại công việc của mình, còn vị sư cũng bận rộn hái thuốc. Trên đường họ thấy bờ sông bị sạt lở, những bông hoa trắng trôi nổi, bị dòng nước cuốn đi đến mức không thể nhận ra.

“Thời tiết năm nay thật kỳ lạ.” Narayan giới thiệu, “Đây là mùa khô của Nepal, nhưng khu vực này đã có mưa suốt một tuần, đi gần bờ sông phải cẩn thận sạt lở.”

Cuối cùng, họ kịp đến ngôi làng nằm sâu trong rừng trước khi trời tối. Họ vẫn canh tác bằng cách đốt rừng làm rẫy, những cánh đồng lúa nhỏ xíu được khai hoang, như ở thị trấn Chitwan, họ thuần dưỡng những con voi châu Á.

Buổi tối, họ ăn cơm nắm bằng tay trong ngôi nhà làng, cơm được bày trên lá cọ, ăn kèm với cà ri cay — cà ri được làm từ những loại thực vật trong rừng, không ngon như đồ công nghiệp, nhưng Hướng Phỉ Nhiên vẫn ăn hết mà không đổi sắc mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vị sư vẫn ăn tsampa, nhìn anh ăn nhanh chóng, rồi rửa tay sạch sẽ, lấy điện thoại ra.

Ngôi làng không có điện, chỉ dựa vào đống lửa và nến để chiếu sáng. Ánh lửa vàng nhảy múa, vị sư liếc nhìn, thấy hộp thoại được ghim lên đầu.

“Ồ? Tôi đã nhầm.” Vị sư vui vẻ nói, “Hóa ra anh có duyên với nhân gian.”

Hướng Phỉ Nhiên đang chọn ảnh hôm nay để gửi cho Thương Minh Bảo, lòng không khỏi tiếc nuối rằng không thể chụp được hai con hổ Bengal kia. Anh không ngẩng đầu lên trước lời trêu đùa của vị sư.

Vị sư liền tự nói tiếp: “Nhưng, hóa ra duyên với nhân gian của anh là một người Tây Tạng? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ghi chú là A Gia, chắc chắn cậu và vợ rất yêu nhau.”

Dưới ánh lửa nhảy múa, đây là lần đầu tiên vị sư thấy gương mặt của vị tiến sĩ trẻ biến đổi đột ngột.

“Thầy nói gì?” Hướng Phỉ Nhiên ngừng gõ, cổ như cứng lại, từng tiếng một chậm rãi hỏi: “Có nghĩa là gì?”

Thấy sắc mặt anh thay đổi, vị sư bỏ tsampa xuống, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không biết, dòng chữ này, đọc là A Gia?”

“Chẳng lẽ không phải là “Bạch Mã”?” Hướng Phỉ Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, gương mặt đầy sự không tin: “Nghĩa là tiên nữ mà.”

“Vậy thì vợ anh chắc đã đùa với cậu một cách thú vị rồi.” Vị sư nói, “A Gia có nghĩa là vợ. Chữ “vợ” trong tiếng Hán trang trọng và lịch sự thế nào, thì A Gia cũng trang trọng và lịch sự như vậy.”

A Gia…

Hướng Phỉ Nhiên cúi đầu xuống, nhìn dòng chữ Tạng mà anh đã nhìn suốt tám năm rưỡi.

Vợ.

“Viết gì vậy?”

“Bạch Mã, nghĩa là tiên nữ. Sau này chú thích của em trong điện thoại anh sẽ là cái này, không được thay đổi.”

“Như vậy thì làm sao anh tìm em được?”

“Anh chỉ cần ghim em lên đầu là được rồi, luôn ghim em lên đầu, như vậy sẽ không bao giờ làm mất em.”

Anh đã luôn ghim cô lên đầu, nhưng từ lúc nào, anh vẫn để mất cô.

Hoàng hôn buông xuống, khuôn mặt của cô gái mười chín tuổi được chiếu sáng bởi tia nắng cuối cùng. Cô mỉm cười, mái tóc đen tung bay trong làn gió từ dãy núi tuyết thổi tới. Tia nắng đó chiếu sáng lên đôi mắt và hàng lông mày của cô—

Đôi mắt cô dịu dàng, bình thản, nhưng lại phảng phất một sự cô đơn xa vời.

Những điều trước đây không hiểu, bây giờ anh đã hiểu.

Kết hôn không phải là ước mơ của cô. Cô không phải là người tự trói buộc bản thân như vậy.

Kể từ khi yêu anh, “lấy Hướng Phỉ Nhiên” mới là ước mơ mới của cô.

Ước mơ của cô thật ngoan ngoãn, chưa bao giờ nói ra, vì cô biết nó không thể thành hiện thực.

“Anh có biết không, từ năm mười chín tuổi, em đã muốn lấy anh.”

Dòng chữ Tây Tạng này nói lên điều đó.

Anh sẽ không bao giờ biết.

Đêm cuối cùng trước khi chia tay, cô không thể kìm nén mà gọi anh một tiếng “chồng”, chỉ đổi lại việc anh quay lưng bỏ đi. Từ đó về sau, bao năm trôi qua, anh chưa bao giờ dám nghĩ kỹ về sự đau đớn và hoảng loạn của cô lúc ấy.

Cuộc tình kéo dài sáu năm này, anh nghĩ đó là một điệu tango ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng thực ra là anh kéo cô, người đang quỳ gối cầu nguyện.

Thương Minh Bảo, khi biết từ miệng mẹ rằng không cần phải có hôn nhân sắp đặt, khi biết giữa chúng ta có thể có cơ hội, rồi lại bị quan điểm kiên quyết của anh về việc không kết hôn phủ nhận, liệu em có cảm thấy giống Sisyphus, khó khăn lắm mới đẩy được tảng đá khổng lồ lên đỉnh núi trong sự tuyệt vọng lặp đi lặp lại, rồi lại nhìn thấy nó lăn xuống, nghiền nát da thịt của em?

Anh đã tàn nhẫn đè bẹp ước mơ của cô.

Phỉ Nhiên, trái tim người mày yêu không thể làm tổn thương.

Nhưng anh đã làm tổn thương cô suốt hơn một nghìn tám trăm ngày, và còn để cô tự mình liếm láp vết thương.

Anh đã đè bẹp ước mơ của cô một lần, từ đó cô ngoan ngoãn tự đè nén mình mỗi ngày.

Vị sư đã lâu không nói gì, nhìn những giọt nước mắt của anh rơi xuống và tan biến trong đống lửa trại.

Nhưng trên khuôn mặt anh lại có một nụ cười, như là sự tự chế giễu, như là sự nhẹ nhõm, hoặc như là sự giác ngộ.

Hai phần tình yêu.

Ba, bốn phần tình yêu.

Anh tự nói với mình, tự cho là đúng, che mờ mắt mình quá lâu. Anh chẳng phải là một người đàn ông thực thụ.

“Anh sẽ không bao giờ biết em đã từng yêu anh nhiều thế nào.”

Một người không thể nhận ra tình yêu của người mình yêu thì không phải là đàn ông.

“Hòa thượng.”

Hướng Phỉ Nhiên nhìn vào điện thoại, “Có một người, khi cô ấy mười chín tuổi đã nói với tôi rằng cô ấy đã rất thích tôi từ năm mười sáu tuổi. Tôi tin điều đó, nhưng lại xem nhẹ tình cảm của cô ấy, tự mình cho rằng tình cảm đó chỉ tương đương với vài phần mà tôi muốn. Bây giờ tôi mới biết, từ năm mười chín tuổi, cô ấy đã ước mơ trở thành vợ tôi.”

Hướng Phỉ Nhiên lau mặt, đôi mắt do dự và lạ lẫm nhìn vào lòng bàn tay ướt đẫm — bây giờ anh mới nhận ra mình đã rơi nước mắt.

Một trăm phần tình yêu, anh chỉ đòi ba, bốn phần, còn lại chín mươi bảy phần bị anh phớt lờ suốt bao năm, trở thành hoang mạc.

“Cô ấy vốn có thể có một cuộc sống rất tốt, ngay cả khi đến hai mươi lăm tuổi đã bị cha mẹ sắp đặt gả cho một người môn đăng hộ đối, cô ấy cũng đủ khả năng để yêu thương và được yêu.”

Hướng Phỉ Nhiên bình thản nói, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt anh.

“Nhưng vì tôi, cô ấy đã vượt qua điểm mơ ước của tuổi hai mươi lăm, mỉm cười và nói với tôi rằng cô ấy đã trưởng thành, sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu. Chúng tôi đã từng chia tay, đường hoàng cũng không đường hoàng, cô ấy đến tìm tôi, tôi nói rằng cô ấy đã đến muộn, vì tôi nghĩ tình yêu của cô ấy không đủ để duy trì chúng tôi suốt đời. Tôi không chịu nổi việc cô ấy bỏ đi lần thứ hai, tự mình nói vài lời dối trá rằng tôi sẽ mãi mãi yêu cô ấy, nhưng lại không có can đảm để bắt đầu lại lần nữa.”

Vị sư lại bắt đầu nhồi bánh tsampa, bóng của ông hòa cùng bóng lá chuối, mắt ông hơi khép lại: “Cậu nói nhiều quá.”

Hướng Phỉ Nhiên nhếch môi: “Tôi nấu ăn rất sợ thức ăn chưa chín, cũng sợ tình yêu chưa đủ. Đồ ăn nấu quá lửa sẽ nát, bây giờ tôi mới biết, yêu quá chín, người yêu tôi cũng giống như miếng beefsteak trong chảo, không ngừng bị hành hạ.”

“Người mà anh nói đến.” Vị sư liếc nhìn anh, tư thế ngồi không thay đổi: “Ảnh đại diện của cô ấy giờ đã không còn là anh.”

Hướng Phỉ Nhiên lúc này mới nhận ra chi tiết đó, sau cơn đau nhói theo bản năng, anh lại nhận ra: “Chắc là em trai nào đó của cô ấy.”

“Ồ, vậy thì anh rõ ràng biết cô ấy yêu anh bao nhiêu.”

Vị sư đã chỉ ra, kim xuyên qua hạt sương, một tiếng “bốp”, giác ngộ trong suốt như giọt nước lan tỏa trong tâm trí Hướng Phỉ Nhiên.

Lông mi Hướng Phỉ Nhiên vương nước mắt, anh cười không ngớt.

“Hòa thượn.” Anh đứng dậy từ bên đống lửa, bóng hình cao lớn bước ra khỏi bóng tối, đổ xuống dưới ánh trăng, đôi mắt nhìn xuống với ánh nhìn trong trẻo và dứt khoát: “Vậy nên ông sai rồi, tôi có duyên với nhân gian.”

Anh nói với sự chắc chắn, thậm chí là kiêu hãnh — kiêu hãnh vì tình yêu.

Hướng Phỉ Nhiên hủy bỏ hết những bức ảnh đã chọn, chỉ gửi cho Thương Minh Bảo một câu đơn giản: “Đừng thức khuya nữa, đợi anh về.”

Anh còn muốn gọi cô một tiếng “bảo bối”.

Đêm đó, mưa rơi trên lá chuối, tưới đẫm tâm trí nhưng không thể thấm qua số phận—

Cơn mưa số phận cuối cùng vẫn đổ xuống dữ dội.

Anh không thể quay về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.