“Mình đã làm gì…”
✦✦✦
“Thầy đang nghĩ gì vậy?” Hệ thống tò mò hỏi bên tai Thời Tấc Cẩn.
Thời Tấc Cẩn nhớ lại hồ sơ do gia tộc Belin gửi đến. Tuy gia tộc Belin đã mã hoá lịch sử của mình khi đàm phán, nhưng một số chi tiết không thể thay đổi vẫn tiết lộ những thông tin đáng suy ngẫm.
Hùng phụ của Gabriel và hùng phụ của gia chủ đời trước của gia tộc Belin là cùng một trùng, cả hai có thể xem là anh em ruột.
“Anh em ruột, tiêu đề thật thú vị.” Thời Tấc Cẩn thầm nghĩ: “Gabriel cũng có một đứa em và theo dòng thời gian cậu cung cấp, chương gốc và điểm năng lượng Gabriel cung cấp xuất hiện cùng lúc với Fraser Grimm.”
“Đứa em đó chỉ là nền tảng thiết lập nhỉ, nguyên tác không có…” Hệ thống ban đầu nói một cách đương nhiên rồi nhanh chóng im lặng, ấp úng: “…Em nghe thầy tổng kết.”
Thời Tấc Cẩn tiếp tục đọc.
[…, không cần báo với thầy, Valentine chỉ đơn giản nói với tôi tớ hầu cận bên mình một tiếng, lúc ba giờ chiều, Fraser Grimm liền từ ngoại thành đến trung tâm thành phố Thánh Điện, vừa kịp giờ trà chiều.
Ấn tượng đầu tiên của Valentine về Fraser Grimm thực ra không mấy tốt đẹp.
Fisher Green có mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt phượng rất sắc sảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng, dáng người gầy gò, điển hình của một trùng khôn khéo.
Vẻ ngoài của Fraser Grimm khiến Valentine nhớ đến một số trùng ở Liên minh Thủ đô mà cậu ghét. Cậu đã mở danh sách hẹn hò, nhưng cả Liên minh Thủ đô cậu chỉ có thể nói chuyện thân thiết với Vlad.
Nhưng năm phút sau, Valentine lập tức bỏ ấn tượng rập khuôn!
Tác phong của Fraser Grimm hoàn hảo, khi nói chuyện anh có thói quen cụp mắt, giọng điệu chậm rãi, âm thanh bình tĩnh đằm thắm tạo cho người ta cảm giác anh đối xử chân thành và kiên nhẫn với mỗi câu bạn nói.
…
…
Tính cách khiêm tốn và thân thiện của Fraser Grimm đã làm mờ đi vẻ ngoài sắc sảo, chẳng mấy chốc Valentine đã trở nên thân thiết với anh.
“Vừa nãy em còn tưởng anh không dễ gần.” Valentine chủ động gắp một miếng trái cây cống phẩm cho Fraser, thở phào nhẹ nhõm rồi nhăn mũi, thì thầm: “Anh trông hơi giống trùng từ Liên Minh Thủ Đô, em và các quý ngài bên đó không hợp lắm, mỗi lần uống trà với họ em đều không ngồi lâu được.”
“Cảm ơn.” Fraser Grimm mỉm cười đẩy đĩa bánh điểm tâm ra một chút, không đụng đến chủ đề tính cách của các quý ngài Liên Minh Thủ Đô, mà chọn một chủ đề an toàn hơn. Fraser dùng giọng điệu dịu dàng quen thuộc nói chậm rãi: “Anh và các anh em của mình trông giống nhau, nhà anh có bốn anh em, dù không phải cùng khuôn đúc ra, nhưng cũng giống bảy tám phần.”
“Oh!” Valentine ngạc nhiên: “Trông giống nhau à? Hiếm thấy lắm nha, họ… họ chắc đều là trùng cái? Anh và các anh em trùng cái của mình trông giống nhau, oa, nhà anh chắc hoà thuận lắm!”
“Nên ai cũng nghĩ tính tình của anh giống các anh em của anh.” Fraser Grimm đùa một chút: “Nhưng tha cho anh đi, anh thực sự không thích trò chơi thực tế ảo của quân thư, hoặc mê tín tài chính như anh cả của anh, chỉ nhìn thôi cũng đã đau đầu.”
Valentine lập tức quyết định đơn phương coi Fraser là tri kỷ, cậu nhai trái cây một cách tức giận, ậm ờ nói: “Em thật sự… ừm, ghét chết cái môn lý thuyết tài chính. Ai hiểu nổi chứ, chỉ có môn học của em…” Valentine bỏ qua vài câu cuối, nước mắt tuôn rơi trong lòng: Cả Mắt Mèo đâu phải chỉ có mỗi mình là quý ngài cấp A trưởng thành, tại sao chỉ trong môn học của mình lại có tài chính gia tộc!
…
…]
Chương này có nhiều chữ, nhưng phần lớn là Valentine trò chuyện với Fraser Grimm về những câu chuyện thú vị của trùng. Cả nguyên tác rất nhiều đoạn thường ngày tương tự, Thời Tấc Cẩn lướt qua một lượt, rồi đọc kỹ một số câu quan trọng về các nhân vật.
[…
“Vậy mỗi lần anh về nhà đều có em út cùng anh đi dạo à?” Valentine thở dài: “Tốt thật, có anh cả chống đỡ gia tộc, có em ba tại ngũ, anh ấy chỉ…” chưa kịp nói “thảnh thơi”, Valentine đột nhiên chú ý thấy Fraser bối rối hơi nhíu mày, cậu dừng lại, tim đập nhanh, lập tức đổi giọng: “Về việc học hành chắc anh ấy không bị nghiêm khắc quá đâu nhỉ?”
Fraser Grimm có hơi bối rối, cố gắng không để lộ ra quá rõ ràng.
Nhưng với vẻ sắc sảo, sự bối rối trên mặt Fraser dù cố che giấu vẫn không qua được mắt Valentine.
Valentine hiểu rằng mình suýt nữa đã mắc lỗi.
Gần đây khi suy nghĩ Valentine luôn có một nhận thức khác chen vào đầu. Ví dụ, cậu thực ra nghĩ rằng cuộc sống của đứa con út nhà Grimm rất tốt, có anh cả chống đỡ gia tộc, anh ba phát triển trong quân đội, anh hai sống ở vị trí đặc biệt nhất của liên minh có thể nói ba con đường của liên minh đều đã mở ra cho nhà Grimm.
Nghe Fraser Grimm nói, con út Grimm giờ vẫn có thể xin tiền tiêu vặt từ các anh trai, chỉ cần tận hưởng cuộc sống tốt đẹp là đủ.
Nhưng nhận thức xã hội mà Valentine đã học từ nhỏ lại khinh thường cách sống của đứa con út nhà Grimm, một kẻ vô năng chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, không nắm giữ quyền lực thương mại hay quân sự chẳng khác gì không gốc rễ, bỏ đi dòng họ thì chẳng khác gì đồ bỏ, không có trùng nào coi trọng kiểu này, dù có khả năng giao tiếp giỏi cũng chỉ là trò tiêu khiển cho những nhân vật lớn trong lúc rảnh rỗi.
Kiểu trùng này còn không đủ điều kiện để nộp đơn xin xét duyệt sơ bộ hệ thống Mắt Mèo.
Valentine biết nghĩ “tốt quá, thật thảnh thơi” trong lòng là một chuyện, nhưng nói ra thì rất kỳ.
Gần đây cậu luôn bị rối loạn nhận thức, nên phiền lòng ít trò chuyện với Vlad trên mạng, sợ bạn thân thông minh của mình sẽ nhận ra điều gì đó.]
Thời Tấc Cẩn lật chương này, chương 13, anh nhớ vai phụ kiêu ngạo Evans Amon xuất hiện lần đầu ở chương 5, các chương của Evans Amon là ngẫu nhiên, nhưng thực ra hắn và VV gặp mặt hẹn hò chính thức ở chương 10, VV ở chương 13 đang dần khôi phục ký ức của nhân loại.
“Hoá ra ký ức không khôi phục một lần, thảo nào…” Thời Tấc Cẩn trầm ngâm, đây là một chi tiết quan trọng.
Một khi con người bắt đầu tìm kiếm nhận thức và công nhận rất dễ rơi vào trạng thái kết giao rộng rãi, mở rộng quan hệ xã hội nhưng tìm kiếm bạn bè có cùng quan điểm không phải là chuyện ngày một ngày hai, đôi khi càng khao khát tìm bạn, càng dễ làm hỏng tất cả.
Chi tiết câu chuyện này khiến Thời Tấc Cẩn tạm thời giữ ý định tiếp tục cảnh giác với VV.
Anh tiếp tục đọc các điểm chính trong cuộc trò chuyện.
[… Valentine để tránh Fraser Grimm cảm thấy cậu kỳ lạ nên tiếp tục kéo dài chủ đề, tỏ ra tò mò: “Vậy khi anh trở về hành tinh Azur nghỉ dưỡng, anh thường chơi gì? Các anh em của anh chắc chắn đưa anh chơi những trò tốt nhất kỳ diệu nhất! Em đã đọc nhiều sổ tay của các trùng trước đây để lại.” Valentine nháy mắt với Fraser Grimm, thì thầm: “Anh em của anh đã bao giờ đưa anh chơi thể thao mạo hiểm chưa? Em nghe nói hành tinh Azur là hành tinh biển, nửa hành tinh là biển chứa dung dịch đặc biệt, sâu 1000 mét có thể nhìn thấy cực quang của lõi hành tinh ấy!”
Fraser Grimm bất đắc dĩ ra mặt cũng nhỏ giọng nói: “Ngài Von…”
Valentine vẫy tay: “Thánh Điện có rất nhiều Von, em chưa chọn dòng họ thực sự, anh cứ gọi em là Valentine.”
Đa số những trùng đực không có gia tộc sẽ chọn một họ mới từ bộ luật của Thánh Điện trước khi ký hợp đồng kết hôn, và sẽ điều chỉnh họ “Von” mang ý nghĩa ngôi sao cô đơn thành tên đệm. Sau khi kết hôn, họ không còn được gọi là ngôi sao cô đơn nữa nên họ có thể tự chọn một dòng họ mới mà họ thích.
(*) 孤星: Cô trong cô nhi, cô đơn, tinh là ngôi sao.
“Được, quý ngài Valentine.” Fraser thấp giọng: “Anh không thể thảo luận về trùng cái ngoài lệnh xin phép, đây là quy định của Thánh Điện nhằm tránh cảm xúc chủ quan giữa họ hàng ảnh hưởng đến cảm tình của các quý ngài khác.”
Gần đây do thường xuyên gặp phải rối loạn thường thức, Valentine cảm thấy bức bối lại khó chịu. Tính cách xuôi gió xuôi nước của cậu gặp nhiều cản trở, khó tránh khỏi có chút giận dỗi.
Cậu đặt thìa trà lên đĩa sứ, tạo ra tiếng lách cách, hừ một tiếng: “Ảnh hưởng cảm tình? Anh ấy còn chưa tiếp xúc được với em đâu.”
Fraser Grimm hạ mi mắt, chậm rãi nói: “Đúng vậy là do anh dùng từ không đúng, anh xin lỗi.”
Valentine co ngón tay lại, cứng người một lát, nhụt chí tự rót trà gắp trái cây cho Fraser Grimm như xin lỗi: “Em, em không có ý hung dữ với anh.”
Fraser Grimm ngạc nhiên, lập tức đưa tay đỡ lấy ấm trà mà Valentine đang cầm bèn nói: “Là anh…”
Valentine rót đầy một tách trà hoa rồi mới buông tay. Cậu đã thuận buồm xuôi gió hơn mười năm, sinh ra chút ít nghịch ngợm láu cá, từ khi mười hai mười ba tuổi đã khiến không ít quý ngài cấp A già đã kỳ suy yếu đau đầu, còn có vài chiêu trò giả ngốc nghếch khéo léo để làm dịu cơn giận.
…
…
“Được.” Fraser Grimm bị những trò nghịch ngợm của Valentine làm xiêu lòng, anh nhỏ giọng nói: “Em trai anh là Greed Grimm, năm nay cũng đã 26 tuổi, lớn hơn em 5 tuổi nhưng về tính cách… ừm, vẫn như mười mấy tuổi, chẳng có chút chững chạc…”]
Thời Tấc Cẩn lật vài trang, toàn là chuyện Fraser Grimm kể về Greed. Anh thầm thở dài lại lật hai trang nữa, quả nhiên thấy: [Valentine gần như bị cuốn vào câu chuyện của Fraser Grimm. Cậu chưa bao giờ rời khỏi hành tinh Ring và đã thấy chán ngấy các hành tinh du lịch đó, nhưng những câu chuyện và trải nghiệm của Fraser Grimm thú vị lại mang chút điên rồ mà các quý ngài Mắt Mèo không thể tiếp xúc được, sự to do tự tại ấy khiến Valentine mơ tưởng.
…
…
“Fraser, để anh ấy tới gặp em đi.” Valentine nói.
Mặt Fraser Grimm trắng bệch, anh chạm vào thái dương, mặt đầy vẻ kinh ngạc bàng hoàng: “Valentine… em vừa mới nói…”
Valentine nắm lấy tay Fraser Grimm, khẩn cầu: “Dẫn em đi chơi đi, dẫn em đi chơi đi!” Valentine nài nỉ: “Fraser, Fraser, được không? Được không?” Cậu mím môi, học cách giao tiếp mà thầy mình đã dạy, nói nhỏ: “Em là cấp A sống trong Thánh Điện, nhà Grimm cũng không phải gia tộc trăm năm, anh cả và anh ba của anh đã phát triển con đường cho gia tộc, tương lai của em trai anh sẽ thế nào?”
“Thánh Điện chỉ để em chọn đối tượng kết hôn và bạn đời giải trí từ gia tộc trăm năm thôi.” Valentine nhăn mặt không vui: “Mười vị trí đều cho Liên minh Thủ đô và quân đoàn.” Cậu lại chán nản nói: “Em cũng không thích giao tiếp với trùng quân đoàn vì họ quá cứng nhắc, còn trùng của Liên minh Thủ đô thì khôn lanh như quỷ, mọi chuyến đi của em với họ đều nhàm chán lắm.”
Valentine nắm tay của Fraser lắc lắc: “Fraser, Fraser, dẫn em đi chơi, em rất có giá trị làm bạn với em rất có thể diện, sau này khi làm việc gì anh có thể nhờ em trai nhờ em.”
Fraser Grimm định từ chối, nhưng vô thức nói: “… Còn trưởng lễ nghi phải làm sao, lỡ như…”
“Em sẽ nói với thầy, thầy sẽ đồng ý, thầy thương em nhất mà.” Valentine vui mừng, vẻ nhẹ nhõm đã lâu không thấy trở lại. Một trùng cái xa lạ không quen biết hiển nhiên là trợ thủ tốt để trong giai đoạn rối loạn thường thức của cậu.
Fraser Grimm nắm tay dưới bàn, mặt anh tái đi nhưng vẫn gật đầu.]
Chương 13 kết thúc tại đây. Thời Tấc Cẩn tiếp tục lật trang, thẻ bài của Greed trong Carnival đã mở khóa hai chương nguyên tác.
Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo Thời Tấc Cẩn giật mình.
Chương mới có số thứ tự là 179!
Đoạn đầu tiên của chương này là Gabriel xuất hiện trước.
[“Khóc cái gì?” Gabriel dịu giọng nói: “Chẳng phải toàn những điều cậu muốn đấy sao?”]
Thời Tấc Cẩn lướt qua chương 179 lập tức hiểu tại sao chương lại nhảy xa như vậy.
Fraser Grimm xuất hiện ở chương 17 như một NPC chỉ dẫn, từ chương 18 đến 179 gần như là câu chuyện phát triển giữa Greed Grimm và Valentine. Thời Tấc Cẩn vẫn nhớ trong thẻ bài của Greed có ghi một câu định nghĩa nhân vật: Hệ cún từ trên trời rơi xuống, còn đối chiếu chắc là trúc mã trúc mã Vlad Jeanine.
Vì vậy, hơn một trăm chương sau đó, Fraser Grimm hầu như không xuất hiện, cho đến giai đoạn cuối của câu chuyện, khi tất cả nhân vật đều bị cuốn vào nhau, câu chuyện phát triển đến mức tan rã.
Chương 179 gần kết thúc câu chuyện, nội dung không nhiều, chỉ có cuộc đối thoại giữa Fraser Grimmm Gabriel, và…
Thời Tấc Cẩn nhíu mày, đọc đoạn quan trọng một cách cẩn thận.
[“Khóc cái gì?” Gabriel dịu giọng nói: “Chẳng phải toàn những điều cậu muốn đấy sao?”
Gió nhẹ lướt qua rèm voan ở hoa đình bên hồ Thánh Điện tạo thành những gợn sóng mềm mại.
Ánh nắng chiều xuyên qua đỉnh tháp trạm khắc, rọi xuống những mảng sáng trên vai Gabriel đeo dây pallium, còn Fraser Grimm ngồi đối diện bàn trà lại hơi run rẩy.
…
“Ngày mai Thánh sẽ kết hôn.” Fraser Grimm run giọng nói: “… Xin, xin ngài suy xét, chuyển em trai tôi rời khỏi bên cạnh Thánh, hợp đồng của tổng tư lệnh chỉ có hai vị trí ký tên… em trai tôi đã nói với tôi, xin…”
Gabriel đặt tách trà xuống, tách sứ va vào đĩa tạo ra một âm thanh nhỏ. Cạch.
“Đúng là một suy nghĩ thiếu thận trọng.” Gabriel thở dài nhẹ nhàng, y ra hiệu cho tôi tớ rời đi, tôi tớ cúi đầu nhanh chóng rời khỏi.
“…” Fraser Grimm mím môi, lời như chuỗi hạt bị đứt, một hạt bị đứt, cả chuỗi đứt theo.
“Gần đây trạng thái tinh thần của Valentine rất tệ, lần trước Thánh ở phòng tâm lý của thành phố y tế suốt nửa tháng mới có thể đi lại.” Gabriel thở dài: “Bây giờ chỉ có em trai cậu bên cạnh, Thánh mới có thể ngủ yên vài giờ, lúc này chuyển Greed đi, Valentine lại phải quay về thành phố y tế.”
“Fraser, cậu muốn nhìn thấy bạn mình ngủ mãi trong phòng y tế sao?” Âm thanh của Gabriel rất mềm mỏng, nghe có vẻ rất dịu dàng.
Fraser mở miệng, trực trào nước mắt.
Dường như Gabriel lại không nhìn thấy, hiền hoà nói: “Đứa trẻ này, lúc này đừng rơi nước mắt cho tôi nhìn.”
“Khi cậu gật đầu đồng ý để Valentine yêu cầu tôi mở một đường đặc biệt, cậu đã nghĩ đến tình huống hiện tại.”
“Cậu biết gia tộc của cậu không thể có một vị trí trong hợp đồng kết hôn của Valentine, dù là vị trí ký tên cuối cùng cũng không thể.” Gabriel lấy một tách trà mới, từ từ pha trà, nói: “Trở thành bạn đời giải trí của Valentine sẽ bị nhắm đến, nhưng nếu chỉ là bạn thân thì sẽ có lợi ích rất lớn.”
“Greed không có con đường trong gia tộc, trở thành bạn thân của Valentine là một lựa chọn mới, Valentine thường cẩu thả, Green đã nếm không ít trái ngọt trong quá trình kết bạn rồi phải không?” Gabriel mỉm cười nói: “Tháng trước, gia tộc Grimm chuyển đến Liên minh Thủ đô, anh cả của cậu trở thành một thành viên của nghị viện Liên minh Thủ đô, nếu tiếp tục duy trì một thế hệ nữa, các cậu sẽ trở thành gia tộc trăm năm.”
“Gia tộc đã đạt được địa vị vượt qua giai cấp, trùng đặc quyền đã đích thân mời các cậu đến chơi, địa vị của cậu cũng được nâng cao, mấy ngày trước trùng đặc quyền của Liên minh Thủ đô đã cầu hôn cậu, cậu nên đồng ý.”
Tiếng răng va vào nhau phát ra từ Fraser, anh run rẩy nói: “… Tôi chưa bao giờ muốn lợi dụng em trai để nâng cao địa vị của mình.”
Gabriel đặt thìa trà vào tách, khuấy nhẹ, cười khẩy một tiếng bèn nói: “Đúng vậy, cậu chỉ đau lòng vì em trai không có đường ra, cậu chỉ muốn tìm cho em trai một phương hướng đi tốt đẹp, cậu chỉ không nỡ nhìn em trai lạc lối vô định.”
Fraser Grimm há miệng, định nói tiếp, nhưng Gabriel lại cắt ngang: “Vậy thì bây giờ chẳng phải vẫn như vậy sao?”
Fraser Grimm chết trân.
“Em trai cậu trở thành bạn thân nhất của Thánh trong thời đại này, địa vị tăng lên vùn vụt, thậm chí có thể tùy ý điều động quân đoàn hộ vệ của Cash để bảo vệ lực lượng quân đội của Thánh, khi làn sóng dị thú ngày càng nghiêm trọng, gia tộc cậu khi ra ngoài nhiều lần đã nhiều lần may mắn thoát chết.”
Gabriel bình tĩnh mà sắc bén chỉ ra: “Tình hình hiện nay đặc biệt, chỉ cần Greed Grimm làm tốt công việc của mình, cậu ấy còn có thể sinh một đứa con có huyết thống từ Thánh, gia tộc cậu trong thế hệ này có thể trở thành gia tộc đặc quyền, không cần đợi nữa, chẳng phải đó là ước nguyện của gia tộc cậu sao? Thư phụ và anh trai cậu rất tán thành kế hoạch này, mà tất cả bắt nguồn từ một cái gật đầu không từ chối của cậu.”
“Fraser Grimm, cậu khóc vì điều gì chứ.” Gabriel hỏi.
Fraser Grimm lấy tay che miệng, phát ra tiếng nôn khan, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Gabriel lạnh nhạt nói: “Lau nước mắt đi, đừng làm mất thể diện, hủy hoại vẻ ngoài thông minh của cậu.”
Đột nhiên, Gabriel lại cười lạnh một tiếng, vừa lạnh lẽo vừa mang theo sự tán thưởng: “Hoặc nói, chỉ cần hy sinh một đứa em không có tiềm năng phát triển, đổi lấy một bước nhảy vọt về giai cấp cho mình và gia tộc, Thánh tin tưởng cậu, anh em cậu trung thành tuyệt đối. Fraser, đứa trẻ ngoan, cậu sinh ra nên thuộc về Liên minh Thủ đô.”
“Uống đi. Trong đó có mật cây đỏ Linh Đảo mà cậu thích nhất.” Gabriel đẩy đến tách trà mới pha, đứng lên, chỉnh lại dải băng trước ngực, dịu dàng nói: “Hồi trước một năm cống nạp một lần, mà sau này cậu muốn dùng mật đỏ pha nước tắm cũng được.”
…
…
Cho đến khi hoàng hôn nhân tạo lặn xuống, Fraser Grimm thẫn thờ được hộ vệ dìu về hành cung.
Sáng hôm sau lúc 5 giờ, trước khi hôn lễ bắt đầu 3 giờ, Fraser Grimm nhận được một tin nhắn.
“Mình đã làm gì…” Fraser vùi mặt vào hai tay, khóc nấc lên một cách đau khổ.
Vòng trí não rơi trên thảm hiển thị một thông báo ngắn gọn: (Greed Grimm chết bất ngờ lúc 4 giờ 15 phút sáng, giờ đã được chuyển ra khỏi Lộ Cung, 20 giờ tối giao tới nhà Grimm ở Liên minh Thủ đô.)]
Weibo: 窝窝窝窝头abc
Weibo: 黄_豆_啾_啾
Weibo: 蕾娜小布丁
https://youtu.be/wANb_dW9FRY