Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 187: Hôn x ảo tượng lại cháy lên x suýt đã đổ thêm dầu vào lửa thành công



Một vai chính khác: Thử lấy top 1 thăm dò sâu cạn

✦✦✦

Lâu đài tuyết, ban công.

“Vậy hai đứa nghĩ sao?” Thời Tấc Cẩn dựa vào ban công, chiếc vòng trí não trên cổ tay đang mở video call.

Trong video call, hai khuôn mặt giống hệt chen chúc nhau.

Rolley và Raleigh đồng thanh: “Bạn bè tốt lắm cậu út, còn sĩ quan rất xấu xa!”

Lúc này cả hai đã trao đổi với nhau những vấn đề cơ bản, Thời Tấc Cẩn không hỏi quá sâu, cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều.

Trong ký ức của anh, anh chỉ cách hai đứa sinh đôi 72 giờ đồng hồ.

Một tháng qua hệ thống cần mẫn chỉnh sửa đoạn hội thoại 3D giữa cậu út và cặp song sinh, ấn tượng của hai đứa về cậu út dừng lại ở tuần trước khi cậu út gửi trái cây ngon từ hành tinh khác.

Chủ đề trước của Rolley và Raleigh là tuần này cả hai học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu thực dụng.

Sĩ quan đã sửa cho cả hai nhiều thói quen sai, nhưng sĩ quan quá nghiêm khắc, trái cây cậu út gửi đến cả hai chỉ ăn được một quả một tuần, mà còn là hai anh em cùng ăn một quả!

Rolley và Raleigh nói: “Để lâu sẽ hỏng. Sĩ quan yêu cầu bọn con phải đạt C trong bài kiểm tra súng, nhưng chúng con…”

Cặp song sinh bĩu môi, giọng nói giống như loa nhỏ bị hạ tông: “Cánh tay bọn con ngắn, ngón tay mảnh, không đủ linh hoạt, rất khó đạt yêu cầu.”

“Rồi sẽ quen thôi.” Thời Tấc Cẩn vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn giải thích về tủ lạnh bảo quản: “Tủ lạnh của tổng bộ có thể giữ trái cây tươi trong ba tháng không hỏng, không sao đâu từ từ mà làm không cần vội. Nếu hỏng, cậu út sẽ gửi thêm cho hai đứa.” Thời Tấc Cẩn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thêm một thời gian nữa, cậu út sẽ về thăm hai đứa, dẫn hai đứa cùng đi ăn.”

Rolley và Raleigh lắc đầu lia lịa, đồng thanh: “Không cần về! Dị thú hoành hành! Tuyến đường rất nguy hiểm!”

Thời Tấc Cẩn lập tức nhận ra: “Có phải sĩ quan của hai đứa đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi không quay về?”

Rolley và Raleigh gật đầu, buồn bã nói: “Bọn con đã đổi sĩ quan 3 lần trong một tháng, không có sĩ quan nào tốt.”

Thời Tấc Cẩn thở dài, dặn dò cả hai: “Không cần nghĩ mình phải làm gì đó, đừng lấy thương tích để đổi lấy kinh nghiệm, hai đứa còn nhỏ, ít nhất bây giờ hai đứa không cần ra chiến trường đừng quá vội.”

Anh dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt xanh kiên định trong video call, rồi đưa ra một lời dặn dò nghiêm khắc: “Cậu út có đội bảo vệ rất mạnh, có những trùng đang ở sơ kỳ và trung kỳ nên sống rất lâu. Hai đứa ăn uống đầy đủ, chỉ học theo tiến độ của sĩ quan, đừng tự ý luyện tập dẫn đến chấn thương. Một khi bị thương, cậu út sẽ đưa hai đứa đến hành tinh an toàn, sống hết cuộc đời ngắn ngủi.”

Râu ong của Rolley và Raleigh lập tức cứng lại, mở to mắt, biểu cảm giống hệt như khi nói xấu sĩ quan.

Thời Tấc Cẩn mỉm cười.

Rolley và Raleigh nhìn anh đầy hy vọng, nói lí nhí: “Con biết… biết rồi.”

“Một nhà Amy thế nào rồi? Cậu út đã gọi cho họ nhưng không liên lạc được.” Thời Tấc Cẩn chuyển chủ đề.

Rolley: “Amy đang tập luyện.”

Raleigh: “Derby cũng đang học tập, ở trong một phòng thí nghiệm, bị cắt mạng.”

Rolley và Raleigh: “Lumi đang huấn luyện ở trạm tuyển quân, Luca ở thành phố y tế, không có vòng trí não, quân y đang chăm sóc cậu ấy.”

“Cậu út, nhìn này.” Raleigh giơ tay lên trước ống kính, lộ ra chiếc vòng trí não trên cổ tay, ngón út của bé cử động nhẹ, vòng trí não bật ra một con dao nhỏ sắc bén dài vài cm: “Có thể tháo rời! Ném ra sẽ nổ! Không tháo rời thì dùng để cắt trái cây hoặc đâm sĩ quan! Derby làm đó ạ!”

Rolley cũng giơ tay lên: “Cậu út cũng có một cái.”

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: “Không phải giờ tập thì đừng đâm sĩ quan.” Anh lo có trùng cấp cao nóng nảy nào đó sẽ đâm hai đứa mất.

Cặp song sinh chỉ có thể gật đầu, Raleigh làu bàu: “Con còn chưa thử bao giờ.”

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: “Không phải giờ tập thì không được thử.”

Rolley lập tức thúc khuỷu tay vào em trai, em trai kêu lên một tiếng, râu ong cụp xuống sau tai, lí nhí: “Biết rồi, cậu út.”

Thời Tấc Cẩn trò chuyện với hai đứa bé thêm một lúc, hệ thống đột nhiên báo bên tai anh: “Thầy Thời, A567 đã về rồi nhưng không đi qua cổng chính của lâu đài, mà bay lên từ đường núi giữa lưng chừng núi, giờ thầy cúi xuống là có thể thấy.”

Rolley và Raleigh vẫn đang nói chuyện, Thời Tấc Cẩn vừa nghe vừa nhìn xuống con đường núi dưới ban công.

Tuyết nhỏ trên đỉnh núi đã ngừng rơi, Anouchka đứng trên lối đi giữa núi không biết đã bao lâu, vai và tóc vàng của hắn phủ một lớp tuyết mỏng.

Thời Tấc Cẩn nhìn xuống, Anouchka ngẩng mặt lên, cả hai nhìn nhau trong ánh tuyết.

Có lẽ do ánh nắng chiều quá chói chang và ấm áp, rọi xuống Anouchka như rượu mạnh ập đến khiến hắn choáng váng hoa mắt.

Sau trận tuyết rơi nhỏ, làn gió nhẹ lướt qua chiếc áo choàng nhung của Thời Tấc Cẩn, áo choàng nhẹ nhàng đung đưa, đôi khi dán vào đùi và mắt cá chân của anh, vẽ nên hai đường cong thon dài của đôi chân, đôi khi lại ôm sát vào eo, áo choàng nhung dày dễ dàng phác họa một vòng eo thon gọn. Một tay anh đặt lên tay vịn ban công, lộ ra một đoạn cổ tay, hơi nâng vòng trí não để tiện cho video call.

Thời Tấc Cẩn mặc một chiếc áo choàng dày đến mức khó phân biệt hình dáng cơ thể, gió thổi làm dáng người cao ráo của anh hiện rõ, vòng trí não đen ôm lấy cổ tay như một chiếc đĩa nâng ngọc.

Anh nhìn xuống từ ban công, gương mặt vẫn giữ một nụ cười dịu dàng dễ gần.

Ngọn lửa sôi sục trong lòng Anouchka nhìn thấy thế mà dịu xuống.

“Bây giờ bọn con chỉ có thể ngủ riêng, sĩ quan không cho bọn con ngủ chung giường, ổng bảo sau này làm nhiệm vụ đơn lẻ sẽ không phối hợp được thói quen chiến thuật mà quen với kỹ năng kết hợp của anh em hơn.” Rolley và Raleigh đồng thanh nói: “Quá phụ thuộc vào đồng đội sẽ gây ra… A!!!”

Vòng trí não đột nhiên tối đen, Rolley và Raleigh đột ngột dí mặt vào ống kính vòng trí não, kêu lên: “Cậu! Cậu! Cái gì đen đen nhào lên người cậu! Cái gì vậy! Cậu! Cậu!”

Giây tiếp theo, video call bị ngắt. Hệ thống nhanh chóng gửi tin nhắn an ủi.

Nó báo bên tai thầy Thời: “An ủi xong rồi, thầy xong việc thì gọi lại giải thích.”

Thời Tấc Cẩn dùng tay đẩy vai Anouchka, nhưng vẫn bị hắn hôn tới tấp không mở mắt ra được, chỉ có thể phát ra những tiếng đáp lại mơ hồ: “Ừm, ừm.”

Chẳng mấy chốc Thời Tấc Cẩn tìm được nhịp hôn cuồng nhiệt của Anouchka, qua mấy nhịp thở, đảo khách thành chủ.

Lại trong một nhịp thở khác, Anouchka nghe thấy Thời Tấc Cẩn chủ động nói lưỡi có thể hóa thú.

Anouchka: ?

Hắn đang định ngẩng đầu lên, cánh tay Thời Tấc Cẩn đang đặt trên vai hắn vòng qua ôm lấy cổ hắn, ngón tay dọc theo vòng ức chế của hắn gãi nhẹ một cái.

Anouchka: …

Anouchka kinh ngạc và bất ngờ, bình tĩnh và ái dục đồng thời bùng cháy dữ dội trong lòng, đốt cháy hắn đến mất hồn, đốt cháy đến mức hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhanh hơn cả tốc độ tan chảy của nến.

Điều nguy hiểm nhất là, Anouchka duỗi lưỡi bướm hóa thú ra còn hôn thua, chiếc lưỡi dài xoắn vào nhau như cuống cherry, sau khi ngừng hôn còn phải dùng ngón tay móc một cái mới gỡ ra được.

“… Ưm.” Anouchka rên khẽ, cố gắng ngậm miệng lại, đè nén những âm thanh khó chịu xuống dưới lưỡi.

Thời Tấc Cẩn rút ngón tay lại, vẩy chất nhờn trên đó, mỉm cười bảo: “Khi dừng lại vừa rồi, em muốn hỏi anh điều gì? Là thông báo buổi live nhỉ?”

Anouchka im lặng vài giây, rồi nói: “Chỉ là một buổi live thôi, không cần phải hôn em như vậy.”

Thời Tấc Cẩn: ?

Anh nhướng một bên lông mày.

Anouchka nhạy cảm nói ngay: “Xin lỗi, em hiểu lầm.”

Thời Tấc Cẩn từ tốn ngắt quãng nhấn mạnh từng từ: “Em nghĩ anh vì chuyện này mà hôn em say đắm à?”

Không biết từ nào đã đâm trúng tổng tư lệnh tóc vàng, tóc ngắn vàng óng không thể che hết cặp râu bướm đang run rẩy, nhưng khuôn mặt chủ nhân râu bướm vẫn cứng đờ như tảng băng.

“Ồ.” Thời Tấc Cẩn khẽ nói: “Râu dỏng lên.”

Lần này râu không chỉ dỏng lên mà còn cứng đơ như ăng-ten.

Anouchka cứng ngắc nói: “Xin lỗi. Tại sao anh lại hôn thành thạo đến vậy?”

Thời Tấc Cẩn: …

Hai câu này làm sao có thể ghép thành một câu hoàn chỉnh được.

Đổi chủ đề vụng về quá, tính ham thắng cũng buồn cười.

Thời Tấc Cẩn nhìn Anouchka vài giây, hắn mím môi giữ khuôn mặt lạnh lùng, cũng nhìn chăm chú vào anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6

Thời Tấc Cẩn đã nghĩ khi Anouchka trở về, chắc chắn sẽ hỏi về buổi live, có thể còn hạn chế thời gian lên mạng và trả lời tin nhắn của anh, nhưng hiện tại vị tổng tư lệnh có thể cứng rắn với mọi thứ này lại đang đứng nghiêm, câu nói mới nhất là lời xin lỗi.

Ý cười và tình yêu giống như một con vật nhỏ có lông mềm đang lớn lên trong lòng Thời Tấc Cẩn, lăn qua lại trong suy nghĩ của anh, phô ra cái bụng mềm mại.

“Tài liệu học tập có cả.” Thời Tấc Cẩn dịu giọng nói: “Khả năng học của anh rất tốt, chỉ cần xem qua là biết.”

Anouchka nhìn chằm chằm vào mặt Thời Tấc Cẩn, rồi lại nhìn vào môi anh: “À.”

Vài giờ tiếp theo Anouchka không hỏi Thời Tấc Cẩn đã làm gì với vòng trí não, hoặc còn dự định làm gì, liên hệ với ai. Không hỏi một câu nào. Hắn chỉ tận dụng thời gian bạn đời đột nhiên khoan dung và dịu dàng với mình, coi đó là ngày cuối cùng để tận hưởng và đắm chìm.

Cùng lúc đó tại Hạ Cung của Jeanine.

Vlad Jeanine ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, chiếc bàn làm việc màu đen mà Nero Jeanine từng ngồi giờ đã thuộc về y.

Những tài liệu giấy chất đống và trách nhiệm trên bàn trước đây là quân cờ và roi chinh phục thế giới trong tay Nero Jeanine, giờ đây lại đè nặng lên vai Vlad Jeanine khiến y khó thở.

Ting. Trong phòng làm việc yên tĩnh vang lên âm báo đặc biệt.

Vlad Jeanine không lập tức xem, ký thêm vài tài liệu ủy quyền, rồi mới đặt bút vàng xuống cầm trí não xã giao bên cạnh.

V: [Hôm nay tớ sẽ khởi hành đến Viễn Đông Bắc Cực!]

Vlad Jeanine nhéo sống mũi, trả lời tin nhắn: [Cẩn thận, nếu có chuyện gấp thì tìm mình.]

V: [Bây giờ tớ có chuyện QwQ!]

VJ: [Tin tức về Fate đã nói hết với cậu rồi.]

V: [Tớ muốn hỏi về một chuyện khác.]

VJ: [Được rồi, nói đi.]

V: [Hồi trước Fate nói chuyện với cậu, có biết tuổi của cậu đúng không? Cậu có nghĩ sự kiên nhẫn của ổng là vì cậu chưa trưởng thành không?]

VJ: […]

Vlad Jeanine mặt lạnh tanh, trong lòng không thể kiềm chế bốc lên một cơn giận nhưng ngay sau đó, y ngạc nhiên mở to mắt, cơn giận còn chưa bốc lên đã bị chặn lại.

V: [Được rồi, cái cớ của tớ rất dở, điều tớ muốn hỏi là Fate có kiên nhẫn với trùng chưa thành niên hơn không, khi ổng nói chuyện với cậu, ổng có thích trẻ con hơn không? Ổng có từng nói ổng nuôi một đứa trẻ bên cạnh mình không.]

Thực sự, Fate đối xử với trùng chưa thành niên kiên nhẫn hơn, bao dung hơn và dễ nói chuyện hơn, điều này Vlad Jeanine hiểu rất rõ.

Nhưng y chưa bao giờ nói với Valentine về thái độ của Fate đối với trẻ con, việc Valentine có thể hỏi ra điều này ngầm tiết lộ một chút gì đó khác thường.

Vlad Jeanine nheo mắt lại, quyết định lừa Valentine: [Ổng đã ám chỉ có một đứa trẻ bên cạnh mình, và đúng là ổng đối xử tốt hơn với những trùng chưa thành niên, nhưng tất cả hồ sơ trò chuyện đều đã bị hủy do cuộc điều tra của thành phố công nghệ, tớ chỉ có thể nói với cậu bấy nhiêu, sao đột nhiên cậu hỏi điều này.]

Trí não rung liên tục.

Vlad Jeanine mím môi, râu động đậy.

V: [Ừm… Thôi, sớm muộn gì cũng biết. Tớ nói với cậu nhưng đừng để lộ ra ngoài, nếu để tớ biết thì tớ tuyệt giao với cậu.]

V: [Fate đang chăm sóc một trùng đực cùng tuổi, cùng bệnh viện, cùng phòng nuôi dưỡng với tớ, tên là Sariel.]

V: [Thầy của tớ và Fate có chút mâu thuẫn, Fate chăm sóc Sariel giống như thầy chăm sóc tớ, tớ sợ lần này đi Bắc Cực, Fate không cho tớ gặp Sariel, Sariel liền không muốn gặp tớ QAQ]

Tin đồn bên ngoài hóa ra là thật! Vlad Jeanine thở nhẹ một hơi, một lòng hai việc, vừa trả lời Valentine vừa nghĩ: Fate chăm sóc Sariel giống như thầy chăm sóc tớ.

Một trùng đực được Fate dạy dỗ…

Vlad Jeanine nói chuyện với Valentine mười lăm phút, rồi kết thúc chủ đề một cách thích hợp.

VJ: [Tớ vẫn đang ký tài liệu công việc, khi nào cậu khởi hành?]

V: [Tớ còn phải đến Thánh Điện thăm thầy, xong sẽ xuất phát, có lẽ là chiều ở khu Tây.]

VJ: [Cẩn thận nhé, có việc gì nhớ tìm tớ, tớ làm việc tiếp đây.]

V: [Được.]

Vlad Jeanine tắt trí não, lập tức rời phòng làm việc đi đến hành cung trong vườn hoa.

Mấy ngày nay hùng phụ của y đều ở đó.

Ban đầu Vlad Jeanine đi bộ, sau đó bắt đầu chạy.

Cùng lúc đó.

Mắt mèo, nội đình Thánh Điện.

“Chào buổi sáng, ngài Valentine.” “Chào buổi sáng, ngài Valentine.” Những tôi tớ nội đình chào hỏi quý ngài bậc cao đang vội vã đến.

Họ khéo léo chắn đường quý ngài, không để quý ngài vào nội đình Thánh Điện ngay.

Một tôi tớ mặc đuôi tôm cúi chào: “Lễ cầu nguyện buổi sáng đã kết thúc, có phải ngài bỏ quên thứ gì khi cầu nguyện không?”

“Tôi muốn gặp thầy.” Valentine lắc đầu, hỏi: “Hôm nay thầy thế nào?”

Quản gia cúi đầu mỉm cười nhưng không trả lời trực tiếp, từ tốn nói: “Gần đây trưởng lễ nghi không được khỏe, tôi cần vào xin ý kiến, nếu trưởng lễ nghi đã uống thuốc và nghỉ ngơi, thì thực sự không tiện để ngài ngồi đợi.”

Valentine gật đầu, quản gia rời đi, nhanh chóng quay lại.

Quản gia làm động tác mời trước: “Thưa ngài Valentine, trưởng lễ nghi mời ngài vào.” Sau đó lại làm động tác chặn, cúi đầu kính cẩn nói: “Thưa ngài Valentine, xin ngài thứ lỗi vì tình huống đặc biệt, các vệ sĩ của ngài cần phải ở lại khu vực chờ.”

Mấy vị vệ sĩ phía sau Valentine đều đã thay đổi sau khi cậu trưởng thành, tất cả đều là quân thư vũ trang cấp cao từ tổng bộ Quân đoàn 4, quân hàm đều là trung tướng. Khả năng chiến đấu vượt xa đội vệ sĩ Mắt Mèo đã theo cùng Valentine từ nhỏ, không có nhiều vũ trang nào ở nội đình có thể đối đầu trực diện với họ.

Một vệ sĩ nhìn chằm chằm vào quản gia nội đình, nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi Valentine từ phía sau: “Thưa ngài?”

“Không sao.” Valentine ngăn các vệ sĩ đã bước lên phía trước, nói: “nội đình luôn cấm vũ trang cấp cao vào, những quý ngài khác đến thăm cũng để lại vệ sĩ, mấy anh chờ tôi bên ngoài.”

Các vệ sĩ gật đầu đứng yên tại chỗ, nhìn quản gia dẫn quý ngài qua ba cánh cổng vòm cao nội đình.

Trên đường, vừa qua hành lang đầu tiên, Valentine đã thấy vài bó hoa tươi mới. Những bông hoa lạ thường rực rỡ, tỏa ra mùi hương dễ chịu cho trùng tộc.

Khi họ đi qua hành lang thứ hai, Valentine thấy vài con non của loài thú Plue đang dạo chơi quanh hồ, ánh sáng nhân tạo chiếu vào bộ lông xanh của chúng như làn sóng nước. Khi gần đến cầu trời, Valentine thấy các tôi tớ đang vận hành robot công trình để đào một khu vườn nội đình, robot đang đổ nước vào hố sâu, bên cạnh hố có một bể kính lớn.

Trong bể chứa một sinh vật biển giống hình người nhưng rất gớm ghiếc. Valentine nhận ra loài cá này, đó là một giống loài đặc sản của một hành tinh du lịch cấp cao thuộc hành tinh Ring, giọng hát có tác dụng an thần.

“Sáng nay còn có quý ngài nào khác đến thăm thầy không? Từ khu nào? Thành phố hoa tươi Fantorin không phải đã bị ô nhiễm rồi sao? Hành tinh biển cũng đã thành vùng cấm rồi mà?” Valentine hỏi.

Quản gia đi trước dẫn đường, nghe vậy liền trả lời ngay: “Sáng nay có hai quý ngài từ ngoài thành đến thăm, là quý ngài Luigi và quý ngài Hughes.”

“Bó hoa đặt trong hành lang là do quý ngài Hughes tặng, thư quân của quý ngài Hughes là thiếu tướng của quân đội liên sao Đông Thiên Cung, gia tộc của thiếu tướng tọa lạc tại một hành tinh cảnh quan kỳ lạ cung cấp hoa cho thành phố Fantorin.” Quản gia nói: “Sinh vật biển trong vườn là quà từ gia tộc quý ngài Luigi, họ nghe nói trưởng lễ nghi bị thương nặng nên đặc biệt mang đến để thăm hỏi.”

Valentine hơi vui mừng nói: “Ồ! Là họ! Lâu rồi không gặp, họ về khi nào vậy? Sao không đến Lộ Cung tìm tôi?”

Quản gia dịu giọng nói: “Hai quý ngài ấy đến vội vàng, chỉ việc xin gặp trưởng lễ nghi đã tốn rất nhiều thời gian, gần đây dị thú tràn lan. Đội Mắt Mèo kiểm soát nghiêm ngặt tín hiệu truyền tin, tuyến đường lỗ mà họ đáp xuống không thể mở lâu, thân phận ngài tôn quý, quy trình xin gặp sẽ còn lâu hơn, họ không đủ thời gian để thăm hai nơi.”

“Thôi được.” Valentine nhăn mặt, phân biệt được nặng nhẹ giữa việc đến thăm bệnh nhân và tìm bạn chơi. Valentine chạm vào vòng trí não mới trên cổ tay, lẩm bẩm: “Biết sớm thì đến sớm hơn, biết đâu có thể gặp được.”

Những quý ngài mà người hầu nói đến, Valentine đã gặp từ thời thơ ấu, cấp bậc không cao, một vị E, một vị D. Thầy của cậu không giống các trưởng lễ nghi khác, vừa lên chức đã nắm quyền lớn, khởi điểm quan lễ nghi thì bắt đầu từ thành phố y tế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Trong quá trình trưởng thành, thầy đã dạy cho cậu rất nhiều điều nhỏ, từ đó Valentine biết được thầy xuất thân từ một gia tộc giàu có chuyên về công nghệ tuyến đường và công nghệ y tế. Khi thầy đến nhậm chức ở Mắt Mèo đã mang theo nhiều công nghệ y tế quan trọng, bây giờ những công nghệ y tế đó sau nhiều năm nghiên cứu đã trở thành một phần của hệ thống y tế của thành phố Mắt Mèo.

Trước khi trở thành quan lễ nghi của cậu, thầy của cậu đã chăm sóc rất nhiều quý ngài cấp trung và thấp, những quý ngài này gần đây sống tốt, sức khỏe cũng ổn định nhờ công nghệ y tế của Mắt Mèo, họ cũng xem trưởng lễ nghi Belin như thân sinh.

“Cả hai đi khi nào?” Valentine hỏi.

“Đã được một giờ trước, bây giờ chắc đã đến cảng vũ trụ của Mắt Mèo đang chờ cất cánh.” Quản gia dẫn Valentine qua cầu trời rồi nhấn nút thang máy đi lên.

“Được.” Valentine gật đầu, nói: “Anh liên hệ với quản lý kho của tôi ở Lộ Cung, điều một lô thực phẩm dinh dưỡng qua đó, sức khỏe của cả hai đó giờ không được tốt lắm.” Valentine nghĩ một lúc, mặt lộ ra vẻ không nhẫn tâm: “Đến bây giờ, ấn tượng của tôi về Hughes vẫn chỉ là cảnh cậu ấy đang chơi ném bóng nước giữa chừng, đột nhiên chảy máu mũi.”

Quản gia gật đầu: “Đợi sau khi đưa ngài đến nội đình, tôi sẽ đi liên hệ ngay.”

Thang máy di chuyển lên cao một cách nhanh chóng và êm ái, chưa đầy hai phút Valentine đã đến khu y tế nằm sâu trong cung.

Nơi này rộng lớn và yên tĩnh, là một thành phố trên không lơ lửng hoàn toàn, tất cả các quý ngài cấp A trong giai đoạn suy yếu đều sẽ đến đây khám sức khỏe hoặc tĩnh dưỡng định kỳ. Khu y tế trong cung có kho dược phẩm đầy đủ nhất của Mắt Mèo, kho độc dược, phòng thí nghiệm công nghệ dược phẩm mới, v.v…

Một tôi tớ mới lái xe đưa Valentine vào sâu trong khu y tế, vài phút đến khu điều trị số 20, khu điều trị số 20 là một biệt thự ven hồ, có một con đường dài rợp bóng cây ngô đồng trắng. Valentine vừa xuống xe đã thấy hơn mười trùng tộc tóc bạc mắt xám từ con đường rợp bóng ngô đồng bước ra.

Họ mặc áo choàng trắng của khu công nghệ y tế, cổ cao, đeo găng tay đen chống khuẩn và mặt nạ lọc khí trắng che nửa mặt, trùng tộc tóc bạc đi giữa cầm một hộp bảo quản lạnh.

Valentine ngay lập tức nhận ra đó là đội vệ sĩ của thầy, hồi nhỏ cậu cũng từng thấy thầy mặc bộ trang phục này, sau khi thầy rời khỏi thành phố y tế trở thành quan lễ nghi, những trùng tộc Belin theo thầy từ gia tộc Belin vẫn ở lại thành phố y tế Mắt Mèo.

Hai bên gặp nhau, trùng tộc Belin nhanh chóng tránh sang một bên, cúi đầu chào Valentine.

Valentine lập tức lo lắng, vội vã đáp lễ liền chạy nhanh về phía biệt thự. Quản gia lái xe chạy theo sau cậu, nhỏ giọng gọi: “Thưa ngài, ở đây không được chạy, đi khẽ, nói nhỏ.”

Bước chân dồn dập của Valentine nhanh chóng khiến tôi tớ trong biệt thự chú ý, họ ra ngoài khuyên quý ngài dừng lại, dẫn Valentine vào trong, ân cần bảo: “Xin ngài đừng lo lắng, tình trạng cơ thể của trưởng lễ nghi không xấu đi, chỉ là một buổi báo cáo định kỳ, đi chậm thôi, ngài Valentine.”

Valentine nhanh chóng đến phòng ngủ của thầy, tôi tớ mở cửa trong phòng vốn tối tăm, đến khi Valentine vào, tôi tớ mới bật vài ngọn đèn đứng.

“Đi chậm thôi, lóng ngóng ngã lại kêu la.” Một giọng nói lạnh lùng, yếu ớt và khàn khàn vọng ra từ chiếc giường bốn cột có màn treo.

Valentine đi tới, thấy thầy nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, phía sau là một đống gối mềm.

Gabriel mặc một chiếc áo choàng ngủ mở cúc, trên ngực trần dán đầy những thiết bị duy trì sự sống, từ gần tim bên trái đến cổ rồi cằm, làn da trắng nhợt nhạt nổi lên những mạch máu đen tím đáng sợ, mái tóc bạc dài hòa với các ống dẫn trong suốt theo dõi dấu hiệu sinh mạng, khiến trùng nhất thời không phân biệt được đâu là tóc, đâu là dây dán y tế.

“Thầy…” Mũi Valentine lập tức đỏ lên.

“Chuyện gì làm khó con rồi” Gabriel yếu ớt hỏi, vẻ mặt vẫn bình thường, không có vẻ đau đớn, y quay đầu nói với tôi tớ đang chờ trong bóng tối: “Rót cho ngài ấy một ly nước hoa đi.”

Trong bóng tối lập tức có tiếng động nhỏ.

“Cũng không có chuyện gì…” Valentine ngồi xuống cạnh giường, hỏi: “Các mạch máu đen nhiều hơn trước sao? Vài ngày trước còn tốt mà, hôm nay sao lại lan đến cổ rồi?”

Gabriel mím môi, khóe miệng hơi nhếch, như cười như không.

Nụ cười này khiến Valentine như ngồi bàn chông, Gabriel vì bệnh nên nghỉ ngơi không đeo kính, đôi mắt phượng sắc bén thoáng nét cười nhưng như đang xét nét.

“Xảy ra một số chuyện không vui.” Gabriel chậm rãi nói: “Tìm thầy có việc gì, bình thường giờ này chẳng phải con đang vui chơi trên Starnet sao?”

Valentine rụt vai lại, nói ngay: “Thầy, Fate thông báo mở livestream rồi, lại thông báo vào giờ này… Tóm lại, thầy Arnold cũng đã thông báo cho con, trưa nay chúng con phải khởi hành từ Mắt Mèo đến Bắc Cực.”

Valentine giấu đôi tay xoắn vào nhau dưới ống tay dài, hơi căng thẳng hỏi nhỏ: “… Con nghe họ nói, thầy bị thương ở Carnival… là do xung đột với Fate. Lần này đến Mắt Mèo, nếu Fate không cho con gặp… anh em đó…”

“Thưa ngài, xin mời.” Đột nhiên, bên trái Valentine vang lên một nhẹ nhàng.

Một khay đựng ly pha lê xuất hiện bên cạnh Valentine.

Valentine không bị giật mình, đã quen với cách xuất hiện như ma quỷ của tôi tớ bướm đêm.

“Cảm ơn.” Valentine nhận lấy ly nước hoa quả.

Gabriel giơ tay lên, trong phòng thêm ánh sáng ấm áp, Valentine lập tức nhìn rõ vật gì đặt bên cạnh bàn đầu giường.

Một hộp trưng bày bằng kính nhiệt độ thấp, bên trong có 2 ống nghiệm, một ống chứa chất lỏng màu đỏ đã gần hết, một ống chứa chất lỏng màu đen.

Gabriel thấy ánh mắt Valentine lướt qua đó, chậm rãi nói: “Xung đột giữa thầy và Fate liên quan đến đứa trẻ đó.”

Valentine sững người, nắm chặt tay áo mình, hỏi: “Chẳng lẽ nghị viện không đồng ý cho cậu ấy trở về sao?”

Gabriel lắc đầu, khẽ cười một tiếng, yếu ớt như một tiếng thở dài. Y nhìn Valentine, nhẹ giọng nói: “Đúng, thầy có một số xung đột với Fate ở Carnival.”

Valentine nắm chặt ly, người nghiêng về phía trước, tò mò lắng nghe.

30 phút sau.

Valentine rời khỏi nội đình với tâm trạng nặng nề, cho đến khi lên tàu vũ trụ rời Mắt Mèo, vẫn cau mày.

“Thưa ngài. Có trùng muốn gặp ngài, là quý ngài cấp B, Fraser Grimm.”

Valentine lấy lại tinh thần từ bên cửa sổ có hơi băn khoăn, nhưng vẫn nói “Mời anh ấy vào.”

Fraser Grimm nhanh chóng bước vào.

Điều làm Valentine ngạc nhiên là phía sau Fraser Grimm không có trùng bảo vệ đi cùng, cậu cau mày hỏi tôi tớ bên cạnh: “Mấy anh ngăn cản trùng bảo vệ của Fraser sao?”

Tôi tớ lắc đầu, tôi tớ khác kéo ghế trà cho ngài Grimm, Fraser ngồi xuống, chỉnh lại nếp áo dài, nhẹ giọng nói: “Là anh không cho họ theo.”

Valentine đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên liền ra hiệu cho những tôi tớ khác và trùng bảo vệ ẩn trong góc phòng ra ngoài: “Mấy anh cũng ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với Fraser.”

Tôi tớ nhanh chóng rời đi.

Valentine rót trà cho Fraser, hạ giọng: “Anh có mang bộ sưu tập đặc biệt không? Quân y hay bạn cùng phòng?”

Valentine chăm chăm vào túi áo dài của Fraser, nếu không vì lễ nghi, cậu đã muốn thò tay vào túi Fraser rồi.

Fraser thật sự lấy ra một túi nhỏ từ túi áo dài, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Valentine: “Ừm, bộ sưu tập thẻ trước kia đã hứa với em, có cả quân y và bạn cùng phòng.”

“Wow!” Valentine cầm lấy mở ra, bên trong có thẻ sưu tập và một quyển sách ngoại truyện ưu đãi cỡ nhỏ, cậu ngay lập tức đọc say sưa, vừa xem vừa nói: “Em đã tìm kiếm trên mạng suốt mà không thấy bản sách giấy đặc biệt, đáng ghét…” Valentine nuốt vài lời: Sao lại chống vi phạm bản quyền nghiêm ngặt vậy, tìm tài liệu trên mạng lại bị cảnh cáo phạt tiền!

Valentine vui vẻ lật xem, Fraser lại để ý thấy một chi tiết, Valentine đọc ngoại truyện rất nhanh, đọc lướt qua, không giống như đang đắm chìm trong câu chuyện mà như đang tìm kiếm gì đó.

Nhưng Fraser không nói gì, chỉ yên lặng chờ, đến khi uống hết ly trà thứ hai, mới đột nhiên mở lời: “Valentine, đến giờ livestream rồi, chúng ta cùng xem livestream của Fate nhé.”

“À! Được ạ, suýt thì quên mất!” Valentine cầm sách trong tay mở vòng trí não, nhưng lại phát hiện Fraser không hành động bèn hỏi: “Sao anh không đeo vòng trí não?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 26

Fraser mỉm cười: “Trước khi đến đây anh vừa tắm xong, quên ở phòng tắm, thời gian gấp gáp, anh nghĩ tiện thể tìm em cùng xem luôn, dù sao sau khi vào tuyến đường lỗ đen, chỉ có tầng trên cùng của em mới có tín hiệu.”

Valentine không thấy có gì lạ, cậu thường hay quên trước quên sau, trước khi có vòng trí não kết nối mạng, vòng kết nối xã hội của cậu mỗi tuần, mỗi tháng đều bị mất một lần.

“Vậy anh ngồi bên cạnh em.” Valentine bật chế độ mở rộng màn hình của vòng trí não, hơi không kịp chờ đợi nói: “Giờ em đã trưởng thành, cuối cùng có thể liên kết tài khoản với ngân hàng, em muốn đổ tiền cho streamer Fate! Trở thành top 1 của Fate!”

Fraser dừng lại một chút, biểu cảm trở nên vi diệu. Có thông tin trên Starnet sẽ bị xóa định kỳ, có thông tin sẽ bị xóa ngay khi đăng tải, chỉ còn lại những biệt danh thần bí mà ai cũng hiểu để truyền bá trên mạng.

Tình cờ, Fraser biết một chút.

Fraser uyển chuyển đề nghị: “Hay là em xem xét top 2 đi, anh nghe nói top 1 trong phòng livestream của Fate là một trùng trong quân đoàn rất giàu có. Em vừa mới trưởng thành thôi mà.”

Valentine cười, nói nhỏ với Fraser: “Em còn có thẻ phụ mà thầy cho, thầy ủng hộ em làm quen với Fate. Dự án công nghệ y tế Mắt Mèo của thầy Gabriel đứng đầu khu Tây, có quân thư nào không dựa vào gia thế mà có thể so bì về tài lực với thầy em? Em thử lấy top 1 thăm dò sâu cạn.”

Fraser: “…”

“Fraser, lông mày anh nhảy kìa.” Valentine ngạc nhiên, kêu một tiếng: “Fraser! Mặt anh trắng thế! En gọi quân y cho anh!”

Fraser nắm lấy tay Valentine, nở một nụ cười yếu ớt: “Anh sẽ giúp em nghĩ cách khác để làm quen, lấy top 1 ngay có thể gây ra rắc rối xã hội, được không, được không.”

Vừa mới đây trưởng lễ nghi và tổng tư lệnh có một trận sinh tử, Mắt Mèo và quân đoàn mới khôi phục chút cân bằng, em dùng tài khoản thẻ ngân hàng của trưởng lễ nghi chiếm vị trí top 1 của tổng tư lệnh… Tim Fraser đập nhanh đến mức mắt nổi đom đóm.

“Rắc rối xã hội?… À.” Valentine chậm chạp phản ứng, hỏi: “Top 1 của Fate là trùng trong quân đoàn Cash?”

Fraser gật đầu cười.

Valentine hiểu rắc rối xã hội là gì, chiếm vị trí top 1 là trùng trong quân đoàn Cash giống như Mắt Mèo dùng quyền lực ép buộc. Cậu nhăn mặt nói: “Vậy thì thôi, em lấy top 2.”

“…”

Valentine: “Lông mày trái của anh cũng nhảy kìa, chờ đã không phải chứ, top 2 lại sao nữa!”

Fraser cười nhạt: “Top 2 là bạn của em.”

Valentine: “???”

Valentine bối rối ngập ngừng không thể tin nổi: “Không phải, không phải cậu ấy? Không phải cậu ấy đã bị… trên bữa tiệc sao? Đổi tài khoản quay lại đập tiền lên top 2 hả???”

Fraser gật đầu.

Valentine cạn lời: “Sao anh biết, anh chắc chắn chứ?”

Fraser cười yếu ớt: “Top 3 là em trai anh, Gwen. Hiện giờ em ấy đang hợp tác với gia chủ Jeanine, em ấy nói với anh.”

Valentine: “…”

Valentine nhăn mặt lại: “Được rồi, em lấy… anh đừng có giật khóe miệng nữa, top 4 là ai!”

“Là tài khoản của Quân đoàn Tò vò, đối tác của Fate.” Fraser nói.

Valentine: “… Không phải họ vẫn đang phát triển sao, quân đoàn đang phát triển thì nên thu hồi dòng tiền chứ! Bộ phận tài chính của Quân đoàn Tò vò sao lại kém kiến thức tài chính hơn cả em thế!”

“Số tiền đó do quán quân giải Fate quyên góp.” Fraser mỉm cười yếu ớt: “Số 60 đã trả toàn bộ cát-xê và tiền thu được từ các sản phẩm liên quan cho công ty giải trí, để công ty giải trí xếp một đại diện của Quân đoàn Tò vò lên đó. Nếu em đẩy top 4 xuống, có thể Fate sẽ có ý kiến không hay. Các quân đoàn khác chẳng lẽ không có tiền sao? Họ không ép Quân đoàn Tò vò xuống vì nể mặt Fate mà để top 4 cho họ.”

Valentine cũng trở nên uể oải, cậu há miệng vài giây, ngơ ra nói: “Sao lại có trùng lục đục với nhau vì vị trí bảng xếp hạng chứ…”

Trong vài phút trò chuyện của Valentine và Fraser, thời gian đã đến 20:50 giờ Bắc Cực.

Màn hình mở rộng từ vòng trí não hiển thị phòng live của Fate đã sáng lên.

Phòng live sáng lên chưa đầy một cái chớp mắt, hai khu vực bình luận bên trái phòng live đã bị hàng loạt hiệu ứng quà tặng làm nghẽn! Vô số bình luận như thác lũ!

Phông nền của phòng live là một biển sao, chibi viết chữ của Fate đã cập nhật phiên bản, thay thành nhân vật biểu cảm pixel trong bộ vest từ thời kỳ huy hoàng của Fate.

Nhân vật pixel trong bộ vest đen vừa bước ra từ phông nền biển sao, giang hai tay pixel, biểu cảm từ ^-^ biến thành ^v^ trong cùng một giây! Nó lại biến mất trong biển sao! Nhanh đến mức như bị ai đó đấm văng!

— streamer đã rớt mạng —

Khu bình luận: [???] […] […] [Deja Vu, công ty giải trí chết tiệt, tốt nhất là chỉ do lỗi mạng!] [Sao streamer lại bị đẩy ra ngoài rồi!] [Nhịn chút đi, lần này Fate mở live lại, cả bốn vùng lớn đều đang xem, Server công ty giải trí bị nổ là chuyện bình thường.]

Viễn Đông Bắc Cực, phòng ngủ lâu đài tuyết.

Thời Tấc Cẩn nhìn tài khoản Fate không thể đăng nhập vào hệ thống công ty giải trí, rơi vào im lặng.

Vòng trí não trong tay anh cũng không phải loại tệ, đó là vòng trí não Anouchka thường dùng để lưu trữ video, chip hoàn toàn mới, mã chống giả dán bên trong vòng vẫn chưa bị gỡ.

Khi Thời Tấc Cẩn định dùng một chút công nghệ đen, Anouchka ngồi bên cạnh đang truyền dịch tháo vòng trí não trên cổ tay, đưa qua, điềm tĩnh nói: “Dùng của em trước đi.”

Thời Tấc Cẩn chưa kịp nói, hệ thống đột nhiên kêu lên trong đầu: “Không được!!! Không thể! Lần này vòng trí não A567 mang về là vòng chỉ huy của ổng! Vòng chỉ huy này phát tín hiệu Starnet cả khu Bắc, để thuận tiện cho việc chỉ huy, bất cứ tín hiệu nào phát ra từ vòng chỉ huy này đều mang theo mã vòng trí não và mã ghi chú!”

“A·C·C – chứng nhận từ Viễn Đông khu Bắc. Hai chữ C phía sau có một cái là họ của ổng, một cái là viết tắt của tổng đội trưởng, quân thư vừa nhìn là hiểu.” Hệ thống nói.

“…” Thời Tấc Cẩn quay đầu nhìn Anouchka, nói: “Đây là vòng chỉ huy của em.”

Anouchka dửng dưng, ừ một tiếng. Thời Tấc Cẩn nhướng mày. Hắn cục cựa yết hầu khiến Thời Tấc Cẩn nghi ngờ hắn định hắng giọng nhưng không thành công, chỉ phát ra âm thanh như tiếng gừ gừ của động vật.

“Nếu anh lo về vấn đề xác thực IP.” Anouchka dừng lại, giọng gần như không thay đổi: “Em có thể thay đổi tên xác thực, để chữ cái xác thực là F.”

Thời Tấc Cẩn: “… Em tha cho lính của em đi.”

Thời Tấc Cẩn gần như có thể tưởng tượng binh lính của Cash quỷ khóc sói gào lao từ tổng khu đến phá hỏng khoảnh khắc hiếm hoi bên người yêu của tổng tư lệnh, chỉ để chứng minh rằng tổng tư lệnh của họ không bị ám sát.

Anouchka mặt lạnh ngồi dậy định nói, nhưng Thời Tấc Cẩn đã lấy vòng chỉ huy màu đen trên tấm chăn lông mịn, nói: “Không cần đổi.”

“Dù sao bên ngoài cũng nghĩ chúng ta là đối tác, họ đang chờ sứ đoàn Mắt Mèo làm chúng ta căng thẳng, chia rẽ để lôi kéo.” Thời Tấc Cẩn lắc vòng đen có thể điều khiển toàn bộ lực lượng Viễn Đông, cười một tiếng: “Tiếc thật.”

Anouchka nhìn chằm chằm Thời Tấc Cẩn vài giây rồi ghé sát mặt, anh dùng ngón tay đẩy mũi thẳng của hắn ra: “Anh phải làm việc, truyền dịch cho tốt.” Thời Tấc Cẩn dừng một chút, bổ sung: “Cháu trai anh năm tuổi còn không làm phiền anh khi anh làm việc. Yên tĩnh, truyền dịch đi.”

Anouchka: “…”

Hắn lại nằm xuống.

Chốc lát sau, Thời Tấc Cẩn gõ phím ảo rất nhanh, không quay đầu lại nói: “Đừng quấn tóc anh quanh cổ tay, kéo đau anh.”

Anouchka: “…”

“Chậc.”

Thời Tấc Cẩn cảm thấy bím tóc dài được thả ra, lại được xếp gọn gàng trên gối, anh cười không thành tiếng.

Dưới tấm đệm mềm mại, chiếc đuôi dài mảnh mai chủ động quấn quanh cổ tay phải của Anouchka.

Anouchka: “…”

Lần này hắn không hề nhúc nhích, nằm thành tư thế ngủ tiêu chuẩn cứng ngắc.

@Fate: [Chào buổi tối đã lâu không gặp, rất vui vì các bạn vẫn ở đây ^-^]

Khu bình luận lại một trận mưa bình luận hoan hô nhưng trong chớp mắt, một đợt bình luận khác mạnh mẽ quét sạch!

[?]

[Streamer, chứng thực khách hàng của anh là sao?]

[Lần này là bị ai hack tài khoản?]

Ngay lập tức! Khu bình luận đầy xúc động dòng bình luận trữ tình bị nghẽn lại, trong khoảnh khắc nhộn nhịp khi trùng bốn vùng lớn hóng live, khu bình luận hiếm thấy lại im lặng vài giây ngắn ngủi.

Weibo: 我坑就这一口饭了

Weibo: 蒜香石板牡蛎


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.