*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngọc Kiều tới rồi à.”
“Chào chú Mã, cháu tới tìm ba.”
Tô Ngọc Kiều nhếch môi nhưng thật sự cười không nổi.
“Được, Lão Tô vậy tôi đi ra ngoài trước nhé.
Chuyện kho hàng cứ như vậy, lát nữa tôi đến phân xưởng xem.”
Tô Ái Hoa gật gật đầu “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý rồi cầm tài liệu đi về phía sau bàn làm việc.
Mã Hồng Đào dừng bước ở cửa, lại tự nhiên nói tạm biệt với Tô Ngọc Kiều.
Tô Ngọc Kiều mím môi không đáp lại khiến Tô Ái Hoa ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Sao vậy, con lại cãi nhau với Lục Kiêu hả? Trong điện thoại nói gì vậy?”
Tô Ái Hoa còn tưởng rằng là con rể lại chọc con gái nổi giận, trước kia hai người hay thường xuyên cãi nhau.
“Không phải đều đã chuẩn bị đi theo quân rồi, sao còn cãi nhau như thế.”
“Không, bọn con không có chuyện gì cả!”
Tô Ngọc Kiều bĩu môi nói tiếp:
“Còn không phải bởi vì dì Đường lừa mẹ sao.
Con không tin chú Mã không biết chuyện này.”
“Việc này chú Mã của con đã nói với ba.
Trước đó chú ấy cũng không biết chuyện, sau đó cũng đã nói dì Đường của con.
Cho dù con không thích thì chú ấy cũng là trưởng bối, con không thể không lễ phép như thế.”
Tô Ái Hoa cầm lấy báo cáo trên bàn mở ra, thuận miệng nhắc nhở con gái.
Chú ta mà cũng được coi là trưởng bối sao.
Tô Ngọc Kiều không phục nói:
“Vậy chuyện chú ấy nhét Mã Đại Lâm vào trong nhà máy thì sao? Đây không phải là vì vụ lợi cá nhân à? Ba sao không nhắc nhở?”
“Đây không phải chuyện con nên quản.”
“Vì sao con lại không thể quản?”
Tô Ái Hoa là một người cha nghiêm khắc nhưng Tô Ngọc Kiều từ nhỏ đã không sợ ông.
Có ông nội làm chỗ dựa nên ông cũng không làm gì được cô.
Quả nhiên, thấy Tô Ngọc Kiều căn bản không hối cải, Tô Ái Hoa xụ mặt nhìn cô một lúc rồi bỏ cuộc, phất phất tay đuổi người nói:
“Được rồi, nếu điện thoại đã nói xong thì nhanh chóng về nhà đi.”
Tô Ngọc Kiều không đi, cô còn có việc cầu xin, lúc này thay đổi vẻ mặt nói:
“Ba ba, ba họp xong khát nước rồi, con đi rót cho ba chén nước.”
Nói xong liền nịnh nọt cầm lấy chén tráng men Tô Ái Hoa đặt trên bàn đi lấy nước.
“Ba, uống ngụm nước đi.”
Tô Ái Hoa nghi ngờ nhận chén nước húp một ngụm rồi giương mắt nhìn cô nói:
“Con nói đi, còn có chuyện gì?”
“Ba, con biết ba là nhất mà!”
Tô Ngọc Kiều cười ngọt ngào vòng qua phía sau ông, đưa tay bóp vai Tô Ái Hoa, vừa làm nũng nói:
“Ba, con cũng muốn vào xưởng dệt.”
Tô Ái Hoa dừng tay lại, đặt mạnh cái chén xuống bàn, trách mắng:
“Trong xưởng là nơi con có thể chơi đùa sao?”
Tô Ngọc Kiều cũng không nổi giận, tiếp tục nói:
“Con đương nhiên biết trong xưởng không phải chỗ để chơi đùa, ba nghe con nói hết đã.”
“Cũng không phải con muốn chính thức nhậm chức mà chỉ là muốn vào học hỏi một chút.
Ba nói xem, con là sinh viên đại học nhưng từ sau khi tốt nghiệp chưa từng đi làm một ngày.
Trước kia ở nhà thì không nói nhưng sau này con theo Lục Kiêu đi theo quân đội, qua bên kia không quen ai cả, mỗi ngày sẽ nhàm chán biết bao nhiêu.”
“Con muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này ở trong nhà máy học tập một chút, tích lũy chút kinh nghiệm.
Bằng không người ta hỏi sao sinh viên đại học mà trước kia lại chưa từng làm việc thì con cũng không biết đáp thế nào? Ba cứ coi như con tới hỗ trợ không công được không?”
“Con có thể giúp gì được?”
Tô Ái Hoa lại uống một ngụm nước nói:
“Con muốn tìm việc làm thì đợi khi đến quân khu nhờ Lục Kiêu tìm một công việc thích hợp cho con được không?”
Tô Ngọc Kiều không phục nói:
“Tốt xấu gì con cũng là sinh viên, giúp ba viết viết văn kiện, sửa sang, sắp xếp tư liệu không tốt sao?”
“Không cần con, có tiểu La là đủ rồi.”
Ba Tô từ chối không chút thương tiếc.
“Con nghe anh cả nói gần đây trong nhà máy vừa mới nhận một đơn hàng lớn.
Tiểu La bận rộn như vậy, con giúp cô ấy chia sẻ một chút không tốt sao?”
Tô Ngọc Kiều quay đầu bán anh trai của mình, nhìn Tô Ái Hoa vẫn chưa lung lay nên lần nữa sử dụng chiêu làm nũng.