*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ba, ba là cái này!”
Tô Ngọc Kiều chủ động đi đóng cửa lại, quay đầu giơ ngón cái về phía ba Tô.
Lúc nãy cô còn tưởng rằng ba cô không tin cô nữa chứ, kết quả Tô Ái Hoa rút củi dưới đáy nồi luôn, nên nói hay không nên nói, đúng là gừng càng già càng cay.
Tô Ái Hoa vòng qua bàn làm việc cầm lấy áo khoác con gái đưa cho:
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh về nhà thôi.
”
Không phải ông không biết chuyện phó xưởng trưởng làm sau lưng, nhưng nước trong quá ắt không có cá, bình thường ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, chỉ cần đừng quá đáng thì ông đều cho qua, nhưng lần này đã chạm giới hạn của ông rồi.
Tuy rằng Tô Ái Hoa đã tự mình xử phạt rồi nhưng Tô Ngọc Kiều cũng không sơ suất, kể hết chuyện cô nghe lén được nói cho bố Tô.
“Ba, sự việc lần này tuy nhỏ nhưng giống như ba nói vừa nãy, ví dụ của nhà máy dệt Năm Sao là có, bên kho hàng nhất định phải tăng cường quản lý, đặc biệt những công nhân viên chức hay hút thuốc, phải có quy định phù hợp, còn cả đội bảo vệ nữa, cũng để cho họ thêm mấy vòng kiểm tra nữa.
”
Tô Ngọc Kiều rất muốn nói cho ba của cô những việc phát sinh trong ác mộng, nhưng cô biết kể cả nói ra thì Tô Ngọc Hoa cũng không tin, còn không bằng cô cố gắng bắt được nhiều nhược điểm của Mã Hồng Đào để ba Tô đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt hơn.
“Ba biết rồi.
”
Tô Ái Hoa quay đầu lại nhìn còn gái, hơi ngạc nhiên khi thấy cô nói ra những lời này.
Chẳng lẽ giống như Dương Mẫn nói, con gái bé bỏng đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều.
“Ba, Kiều Kiều, sao hai người xuống lâu thế?”
Tô Vũ đứng ở dưới tầng chờ hai người bọn họ cùng nhau về nhà, chờ đến lúc người sắp đi hết rồi mới thấy bọn họ đi xuống.
Tô Vũ nhìn giống Tô Ái Hoa, tính tình lại không giống ông, vui vẻ hiền lành, gặp ai cũng cười.
“Hôm nay xem như ngày đầu tiên Kiều Kiều đi làm, thấy như thế nào?”
Tô Vũ vừa dắt xe không quên quan tâm chút ít đến em gái.
“Cũng được, đồng nghiệp thân thiện.
”
Tô Ngọc Kiều nhảy lên ghế sau xe đạp của anh trai, lười đi để cho anh dắt luôn.
Hai người nói chuyện thêm hai câu thì tự nhiên Tô Ngọc Kiều nhớ ra lúc trưa đã đồng ý với Tiểu Bảo buổi chiều đi đón cậu bé, vội vàng giục Tô Vũ nhanh chóng đưa cô đến nhà trẻ.
Cũng may nhà trẻ Thắng Lợi là do nhà máy tự mở ra để trông con cho công nhân luôn nên thời gian tan học của bọn trẻ cũng giống thời gian tan làm của nhà máy dệt, lúc đến đấy còn không muộn lắm.
Tô Ngọc Kiều bế đứa con trai bướng bỉnh không chịu quay lại với thím Lưu, nhất quyết đợi cô đích thân đến đón, cô bế cậu bé lên rồi thơm:
“Xin lỗi Tiểu Bảo, mẹ đến muộn.
”
Tiểu Bảo ôm cổ cô ngoan ngoãn nói:
“Không sao, mẹ đến đón Tiểu Bảo là được rồi.
”
Bên cạnh cháu gái Vi Vi cũng rất vui mừng được ba ôm vào ngực, sau đó Tô Vũ lái xe chở con gái, em trai và cháu trai về nhà.
Hôm nay Chu Đan Đan thấy không thoải mái, buổi trưa xin nghỉ nửa ngày nằm ở trong phòng, Tô Vũ về đến nhà thì ôm con gái lên tầng tìm vợ.
Tô Ngọc Kiều dắt con trai đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay Dương Mẫn xuống bếp nấu mấy món ăn mà cô thích, trong lúc chờ con trai cả và con dâu cả xuống đã hỏi mấy lần về chuyện trong nhà máy của cô, hỏi cô có mệt không? có bị bắt nạt không…
Tô Ái Hoa ngồi trên sofa đọc tờ báo buổi sáng, không hài lòng với việc bà chiều chuộng con gái, nhưng mấy lần muốn nói chen vào đều bị Dương Mẫn trừng mắt nhìn, cuối cùng yên lặng cầm tờ báo mỗi khi ngồi vào bàn ăn.
Tô Ngọc Kiều đưa cho Tiểu Bảo một miếng bánh gà lót bụng, kiên nhẫn kể chuyện xảy ra ở nhà máy ngày hôm nay kể lại cho Dương Mẫn nghe.
Khi nhắc đến Mã Hồng Đào, cô không yên tâm còn dặn dò lại mẹ một lần, nhất định đừng qua lại với Đường Văn Lệ nữa.