Thay quần áo xong, Tô Ngọc Kiêu xõa tóc đứng ở trước gương soi, cuối cùng tiện tay buộc tóc đuôi ngựa trễ, lại lấy một dải lụa màu xanh nhạt buộc lên trang trí. Một người phụ nữ luôn muốn làm đẹp vẻ ngoài của mình, hơn nữa ăn mặc xinh đẹp thì chính cô nhìn cũng vui vẻ nên sau khi rửa mặt Tô Ngọc Kiều lại ngồi vào trước bàn trang điểm, đánh phấn chuốt mi sau đó lại tô son, lúc này mới rạng rỡ đi xuống lầu.
Dương Mẫn vừa nhìn thấy cô liền cười: “Vừa rồi nghe A Kiêu nói con dậy rồi, sao lăn qua lăn lại lâu như vậy mới xuống.”
Người một nhà đã sớm ăn xong bữa sáng, trên bàn chỉ có một chén cháo nhỏ thím Lưu vừa múc cho cô, cùng với một quả trứng gà đã bóc xong để trong đĩa.
Bình thường buổi sáng cô ăn rất ít, sau khi Tô Ngọc Kiều ngồi xuống, Tiểu Bảo đi tới muốn cô ôm. Cô nhìn vào trong phòng khách, hỏi con trai: “Ba con đâu?”
“Ba bóc trứng xong đi rửa tay rồi.”
Tiểu Bảo ngồi trong lòng mẹ, cầm món đồ chơi yêu thích ba mới làm cho nghịch không buông tay.
Tô Ngọc cười xoa xoa tóc con trai, tâm trạng rất tốt ăn hết một chén cháo, rồi làm thêm một quả trứng gà.
Lúc ra cửa, Dương Mẫn xách một cái túi nhét vào trong tay Lục Kiêu. Bà lo lắng con rể không lấy nên chỉ nói là đặc sản một số bạn bè tặng.
Tuần trước con gái mang về rất nhiều hải sản và hoa quả khô, Dương Mẫn đã sớm suy nghĩ việc đáp lễ. Vừa hay lần này con rể trở về nên bảo bọn họ cùng nhau mang về.
“Chuyện nhà trẻ mẫu giáo của Tiểu Bảo không phải lo, lần này về nhà hai đứa ở lại đó thêm vài ngày nhé.”
Dương Mẫn có chút không cam lòng nói.
Chờ lần sau bọn họ trở về, con gái sẽ dẫn theo cháu trai đi theo quân. Lần sau gặp lại thì phải chia tay. Tuy bà không nỡ nhưng nhà họ Lục còn chưa từng ở chung với con trai cháu trai có lẽ sẽ càng lưu luyến hơn.
“Cảm ơn mẹ, chúng con đi đây.”
Lục Kiêu nhận lấy đồ xách lên tay, nói cám ơn xong xoay người treo lên tay lái xe đạp. Bọn họ dự định mang chiếc xe đạp trở về, bởi vì có chút đột ngột nên cũng không thông báo nhà họ Lục đến nhà ga đón người.
Vì vậy bọn họ đạp xe đạp trở về. Lần này trở về anh sẽ ở thêm vài ngày, Tô Ngọc Kiều cũng thu dọn vài bộ quần áo của cô và Tiểu Bảo, cùng cất vào trong túi hành lý Lục Kiêu mang về.
Ba người đạp xe đến nhà ga, vừa hay năm phút sau thì có một chuyến, Lục Kiêu đưa vé xe cho nhân viên bán vé kiểm tra, bảo Tô Ngọc Kiều dẫn Tiểu Bảo lên trước, anh thì giơ xe đạp lên nóc xe cố định xe xong mới lên tàu.
Bọn họ tới muộn, người trên xe đã ngồi gần hết chỗ, không có hai chỗ ngồi liền nhau. Tô Ngọc Kiều ôm con trai ngồi bên ngoài hàng ba, Lục Kiêu ngồi ở vị trí cuối cùng. Một đường xóc nảy khó chịu chịu đựng hai giờ. Tuy rằng phía sau có chỗ ngồi nhưng Lục Kiêu đến bên cạnh đón con trai ôm lên đùi lo lắng sức lực Tô Ngọc Kiều không đủ vì trên đường xóc nảy mà cô lại có hơi say xe.
Cũng may khi xe đi ra khỏi thị trấn, không khí nông thôn cũng thoáng hơn nhiều so với thành phố, hóng gió một lát tinh thần Tô Ngọc Kiều liền hồi phục trở lại. Tiểu Bảo ngồi trước xe đạp muốn đi hóng gió, thúc giục ba đạp nhanh hơn một chút, ba đạp còn không nhanh bằng ông ngoại.
Lục Kiêu cẩn thận vì đường không dễ đi, hơn nữa anh đang lo lắng Tô Ngọc Kiều say xe phía sau, sợ đi quá nhanh cô càng khó chịu thêm. Một nhà ba người đi xe đạp vừa mới vào thôn thì có rất nhiều thôn dân nhận ra anh, nhao nhao vây quanh ân cần thăm hỏi.
Lục Kiêu dứt khoát xuống xe đẩy đi, dọc đường không nói nhiều nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại từng người. Tô Ngọc Kiều cầm túi xách nho nhỏ không nói lời nào chỉ nhìn mọi người mỉm cười, cô xinh đẹp rạng rỡ đi ở bên cạnh anh. Hai người đứng cùng một chỗ trông rất xứng đôi.