Dù thay đối vì lý do gì, cô cũng đã biết từ ba mình rằng nhóm của Khâu Chính Dân sẽ không còn mấy ngày tốt nữa, nếu không có những người đứng sau, Lạc Thu Nhã sớm muộn sẽ phải chịu quả báo, nên cô chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.
Tầng ba của trung tâm thương mại bán một số thiết bị điện và đồ gia dụng cỡ lớn như xe đạp, máy may, radio… Dương Mẫn muốn mua cho con gái một cái radio, Lục Kiêu nói quân của bọn họ đóng ở trên núi, nơi đó chắc chắn không có nào để đi, Tô Ngọc Kiều ở đó sẽ chán, nên mua một chiếc radio để giết thời gian cũng được.
‘’Mẹ, nhà mình cũng có radio mà? Hơn nữa, trên núi có thể không thu được tín hiệu, cái này đắt như vậy, mua làm gì?” Tô Ngọc Kiều thật sự không muốn.
“Sao hôm nay con lạ thế? Con hết tiền rồi à? Con còn chê những thứ này đắt nữa chứ?”
Dương Mẫn vừa trêu con gái vừa yêu cầu nhân viên bán hàng mang cho cô mẫu mới nhất. Không thể thuyết phục được mẹ, Tô Ngọc Kiều chỉ có thể bị động chống cự, chán nản quay đầu nhìn đồng hồ bên cạnh.
Trung tâm mua sắm này tương đối lớn, trên quầy bày bán rất nhiều kiểu dáng đồng hồ, thậm chí cả thương hiệu nước ngoài.
Nhưng Tô Ngọc Kiều đã có trong tay thứ tốt nhất rồi, những thứ này cô cũng không coi trong mắt.
Chiếc đồng hồ trên tay cô là thương hiệu tốt nhất mà dì cô mua cho cô ở nước ngoài, mặt số chạm khắc tinh xảo, bên trong còn đính kim cương, kiểu dáng này mấy năm trước không có bán ở các cửa hàng Hoa Kiều, mấy năm nay thương hiệu này xuất hiện nhưng không thể đẹp bằng đồng hồ của cô.
Những chiếc đồng hồ rẻ nhất của hãng này bán ở các cửa hàng Hoa Kiều rẻ nhất cũng phải năm sáu trăm đồng, mấy năm trước Tô Ngọc Kiều không dám đeo, chỉ hai năm nay trong nước có bán cô mới đeo. Nhìn thấy chiếc đồng hồ, Tô Ngọc Kiều nhớ ra cô chưa từng thấy Lục Kiêu đeo đồng hồ bao giờ nên bước tới nhờ nhân viên bán hàng giới thiệu mấy chiếc đồng hồ nam cho cô. Người bán hàng vừa thấy cách ăn mặc của cô thì biết là khách hàng đặc biệt, liền nhiệt tình giới thiệu mấy chiếc đồng hồ đắt nhất.
Tô Ngọc Kiều thấy một trong số đó rất phù hợp với Lục Kiêu, nhưng mặt số hơi to, cầm trên tay có cảm giác nặng và hơi đắt, có giá hơn sáu trăm đồng.
“Đồng chí, chiếc đồng hồ này cũng có khả năng chống nước. Loại đồng hồ này không có ở các cửa hàng Hoa kiều. Những năm gần đây, việc kiểm soát rất chặt chẽ, hàng nước ngoài chỉ có thể mua được qua hàng nhập chính chức.” Người bán hàng cuối cùng hạ giọng nói.
“Cô đừng nghĩ nó đắt, hàng này là mới bày ra, cô đến muộn hai ngày nữa thì chắc chắn không có nữa.”
“Cái gì, con có thích gì không? Hình như trong túi của mẹ có một phiếu mua đồng hồ.”
Dương Mẫn bản thân là người tiêu xài hoang phí, con gái bà muốn mua một chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm đồng, nhưng bà không nghĩ là phí phạm khi mua nó cả.
‘’Vậy gói lại cho tôi đi.”
Tô Ngọc Kiều nói xong lời này, trong lòng không khỏi buồn bực, đúng là không tiêu thì thì thôi mà đã tiêu thì tiêu cho lớn. Sau khi mua đồng hồ, Tô Ngọc Kiều nhanh chóng kéo Dương Mẫn rời khỏi trung tâm mua sắm, sợ cô lại nhìn thấy cái gì muốn mua lại không mua được sẽ khiến cơ thể khó chịu.
Hai mẹ con về đến nhà thấy Lục Kiêu vẫn chưa về, sáng nay thì Tiểu Bảo được đưa đến nhà trẻ để cậu tạm biệt bạn bè. Thấy không có việc gì, Dương Mẫn dẫn con gái đi xem vải, bàn bạc xem nên chọn kiểu quần áo nào hợp với Lục Kiêu.
Trong nhà có một chiếc máy may nhưng lại không được sử dụng thường xuyên, Dương Mẫn tuy là con gái của một đại gia buôn lụa nhưng lại không biết may quần áo, chiếc máy may này là quà đính hôn do nhà họ Lục tặng cho Tô Ngọc Kiều. Khi nhà họ Lục kết thông gia, tuy không có nhiều tiền nhưng họ đã cố gắng hết sức và mua hết những gì đáng lẽ phải có, chính sự chân thành của nhà họ Lục đã khiến Dương Mẫn yên tâm gả con gái qua.
Sau khi kết hôn, Tô Ngọc Kiều sống ở nhà bố mẹ đẻ, nhà họ Lục nói để những thứ này ở nhà họ Tô là được, tiện cho Tô Ngọc Kiều sử dụng.
Nhưng thực tế từ khi chiếc máy may này được mua về cũng chưa được dùng lần nào. Tô Ngọc Kiều chạm vào chiếc máy mới tinh, nghĩ đến lần trước cô nhìn thấy mẹ chồng và chị dâu gỡ xong vỏ chăn còn phải may vá rất lâu, cô nói: “Me ơi, sau khi chúng con rời đi, me tìm người đưa máy may cho nhà họ Lục đi, dù sao ở nhà chúng ta cũng không có ai biết dùng.”
“Được rồi, con đừng lo lắng đến chuyện này, đến lúc đó mẹ thu xếp.”
Dương Mẫn đồng ý rồi gọi con gái qua xem vải.
“Mấy mảnh vải bông này mẹ thấy làm chăn nệm cũng được, không thì cùng đưa đi may, đến lúc con đi cầm theo, đến chỗ đó có thể dùng luôn.”
Dương Mẫn đề nghị.
Con đi xa nghìn dặm mẹ lo lắng, Dương Mẫn muốn chuẩn bị tốt hết mọi thứ cho con gái, vậy thì đến lúc Tô Ngọc Kiều rời khỏi bà cũng có thể yên lòng một chút.