Thấy sắp đến giờ ăn trưa, tủ quần áo mà Tô Ngọc Kiều muốn chỉ có thể làm xong vào buổi chiêu, Lục Kiêu rửa tay sạch sẽ, nhìn Tô Ngọc Kiều sau đó cam chịu đi vào phòng bếp bắt đầu nhóm lửa nấu ăn. Anh ấy có thể nấu ăn nhưng tay nghề của anh ấy chỉ ở mức trung bình, Tô Ngọc Kiều đã bị mẹ cô bắt đi huấn luyện khẩn cấp trong khoảng thời gian cuối cùng ở nhà nhưng mấu chốt là cô không biết sử dụng bếp đất và thậm chí không biết đốt lửa.
Tô Ngọc Kiều yên tâm không cần nấu cơm nhưng cũng không nhàn rỗi, cô cầm rau rửa sạch rồi đi vòng quanh Lục Kiêu trợ giúp. Buổi trưa, Lục Kiêu chỉ đơn giản làm hai nắm mì khô, thêm rau xanh, đập vài quả trứng luộc, mùi vị chỉ có thể nói là ổn nhưng Tô Ngọc Kiều chỉ ăn một bát nhỏ là đã ngừng ăn. Lục Kiêu dừng một chút, không nói gì, buổi chiêu pha sữa bột cho Tiểu Bảo cũng pha cho cô một cốc.
Mất một buổi chiều, Lục Kiêu cuối cùng cũng làm xong tủ quần áo, thực ra là một chiếc hộp gỗ vuông vắn, mùa hè có rất ít quần áo, chiếc hộp này cũng miễn cưỡng chứa đủ quần áo cho một gia đình ba người. Điều kiện có hạn, Tô Ngọc Kiều không có cơ hội lựa chọn nên đành chấp nhận. Buổi chiều Lục Kiêu đi đến bộ phận hậu cần trả đồ tiện đường đến căng tin mua đồ ăn về.
Hai món, một bắp cải hầm đậu phụ, một rau xào tóp mỡ, vài chiếc bánh bao hấp và một nồi cháo khoai lang đỏ nhỏ.
Ăn tối xong, trời còn chưa tối hẳn, cô lại bắt đầu đun nước tắm, Tô Ngọc Kiều tắm cho Tiểu Bảo trước, sau đó mới đi tắm rửa.
Lục Kiêu ngày mai sẽ trả phép, tiếp tục huấn luyện bình thường, buổi tối nằm trên giường anh định ấn Tô Ngọc Kiều xuống dưới thì chiếc giường tre bắt đầu kêu cọt kẹt, Tiểu Bảo bên cạnh hình như bị làm ồn đến quay người.
Động tác của hai vợ chồng dừng lại hồi lâu, Tô Ngọc Kiều đỏ mặt đẩy Lục Kiêu ra, nhỏ giọng nói:
“Thôi, ngủ đi!”
Lục Kiêu ôm vợ, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng phải tiến hành làm một chiếc giường mới hàng đầu.
Sáng sớm hôm sau, trước khi bình minh, Lục Kiêu dậy theo đồng hồ sinh học, khi tỉnh dậy anh nhìn đồng hồ qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài, lúc đó mới chỉ bốn giờ rưỡi, hai mẹ con bên cạnh còn đang ngủ, anh ngồi lên cẩn thận, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào từ chiếc giường tre.
Sau khi Lục Kiêu dẫn đội đi huấn luyện hai tiếng thì mang hộp cơm đến căng tin, chuẩn bị bữa sáng rồi chạy bộ về khu nhà bên này. Mới 7h20 phút sáng, Tô Ngọc Kiều còn đang ôm Tiểu Bảo ngủ trong phòng, anh đậy nắp bữa sáng trong nồi, đi vào sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, sau đó cúi xuống hôn Tô Ngọc Kiều rồi chạy trở về trụ sở trung đoàn.
Anh chỉ mất chưa đầy 8 phút để chạy một mạch từ trụ sở trung đoàn đến khu gia đình, cả đi và về nhiều nhất 15 phút, thời gian vừa đủ. 8h30 sáng, Tô Ngọc Kiều bị tiếng rên rỉ khó chịu của Tiểu Bảo đánh thức, còn chưa mở mắt đã vô thức ôm lấy con trai, vỗ vỗ dỗ dành:
“Sao vậy Tiểu Bảo? Có chuyện gì vậy?”
Khoảng mười giờ, Tiểu Bảo tổng cộng bị tiêu chảy ba lần, uống nửa bát cháo xong không ăn được gì nữa, cả người ỉu xìu.
Tô Ngọc Kiều nóng lòng ôm lấy cậu bé muốn đi tìm Lục Kiêu, vừa bước ra khỏi sân đã gặp Trương Mai đang xách thùng quần áo chuẩn bị ra sông giặt giũ.
“Làm sao thế? Hai người vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Tô Ngọc Kiều hai mắt đỏ hoe vì lo lắng, vội vàng hỏi: “Tiểu Bảo không khỏe, chị dâu, chị có biết bệnh viện quân đội ở đâu không?”
Trương Mai vừa nghe thấy thế vội vàng đặt quần áo xuống, dẫn Tô Ngọc Kiều đi, vừa đi vừa nói: “Sao Tiểu Bảo lại cảm thấy khó chịu? Ở đây không có bệnh viện, nhưng lại có phòng quân y, còn có bác sĩ và y tá ở đó. Đi nào, tôi sẽ đưa cô đến đó.”
Lục Kiêu chạy tới chạy lui chỉ mất 15 phút, Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo đi nhanh cũng mất 20 phút, đến phòng y tế, cô mệt mỏi rã rời, lưng đổ mồ hôi.