Phong cách tông thể của văn phòng này cũng giống như chính Lục Kiêu, sạch sẽ và gọn gàng, có một tủ hồ sơ, một bàn làm việc và ba chiếc ghế ở cuối bức tường còn không có gì nữa. Chiếc bàn đơn giản hơn, có một ống đựng bút có hai cây bút bên trong, một hộp mực đen bên cạnh, một chồng báo gọn gàng ở góc trên bên trái bàn, một chiếc điện thoại cố định ở bên phải và thậm chí không có một mảnh giấy vụn nào. Phía sau bàn làm việc có mấy ngăn kéo đóng kín, Tô Ngọc Kiều nhìn thoáng qua rồi thôi, không muốn động vào đồ của anh, ai biết trong đó có tài liệu mật hay không.
Cô nhấc ống nghe lên và bắt đầu quay số, sau một tiếng bíp ngắn, giọng nói của trợ lý tiểu La của Tô Ái Hoa vang lên từ đầu bên kia của điện thoại. Tô Ngọc Kiều lúc này nghe được thanh âm quen thuộc không cần biết là ai cô cũng rất vui vẻ.
“Là chị tiểu La đúng không? Ba em có ở đây không?”
“Ngọc Kiều?” Tiểu la nhớ tới Tô Ai Hoa dặn dò cô, chú ý lúc nào con gái gọi điện báo tin cô đến nơi an toàn, vì vậy cô cười đáp:
“Xưởng trưởng Tô xuống phân xưởng rồi, xin cô đợi một lát, tôi sẽ gọi ông ấy về và gọi lại cho cô.”
“Được, chị tiểu La không cần vội, em sẽ vẫn chờ.”
Dù cô ấy đã nói vậy nhưng tiểu La cúp máy và ngay lập tức đi gọi Tô Ái Hoa.
Tô Ngọc Kiều kiên nhẫn đợi một lúc, ba cô chưa kịp gọi lại thì Lục Kiêu đã bưng bữa ăn chuẩn bị sẵn về.
“Hôm nay anh dẫn quân lính đi huấn luyện trong núi, bắt được một con gà lôi, để lại nhờ đầu bếp hầm thành canh gà, em có muốn ăn trước không?” Lục Kiêu mở từng hộp cơm ra, đặt lên trên bàn đề nghị nói.
Nơi này khó tiếp tế vật tư nên trong quá trình huấn luyện hàng ngày sẽ cố tình dẫn người ra xa hơn để bắt một số thú rừng, vừa không lãng phí đạn lại có thể cải thiện thức ăn cho binh lính.
Lục Kiêu bắn súng rất giỏi, hôm nay anh bắt được nhiều nhất, cho dù anh có giữ lại một con cho mình cũng không ai nói gì. Cho nên bữa trưa hôm nay phong phú hơn, bao gồm gà quay với khoai tây, cà tím hầm đậu, thỏ thái hạt lựu xào cay, gà lôi trên núi chắc thịt và dai hơn, Lục Kiêu sợ Tô Ngọc Kiều sẽ không thích, nên đã làm món súp gà.
Tay nghề nấu ăn của đầu bếp quân đội tốt hơn kỹ năng nấu ăn của hai vợ chồng nhiều, còn có một số loại nấm dại được hái ở vùng núi địa phương, bát súp gà nhỏ này được hầm tươi và thơm. Không chỉ Tô Ngọc Kiều bị kích thích, mà Tiểu Bảo cả buổi sáng tinh thần sa sút cũng nói muốn ăn.
Sau khi nhìn thấy đúng khẩu vị của hai mẹ con, Lục Kiêu thở nhẹ nhõm cong môi vội vàng múc từng bát cho mỗi người, húp canh trước. Thịt gà lôi dai hơn nhưng món súp này được ninh ở nhiệt độ vừa đủ khiến khi gắp chân gà lên thịt sẽ tách ra khỏi xương nên rất thơm và ngon.
Tô Ngọc Kiều thấy Tiểu Bảo ăn ngon hơn bản thân càng vui vẻ, cô cắt thịt hai cái đùi gà đút cho cậu, sau đó thêm vài miếng khoai tây, uống một bát súp lớn khiến bụng cậu phình ra. Ăn được một nửa, Lục Kiêu để sẵn cơm cho cô vào hộp cơm riêng, anh nhận nhiệm vụ đút cho con trai để cô ăn trước.
“Được rồi, Tiểu Bảo ăn không nhiều, anh cho nó ăn nhanh ăn đi.” Tô Ngọc Kiều lo lắng cả buổi sáng, hiện tại cũng thấy đói bụng, cầm hộp cơm bắt đầu ăn.
Tiểu Bảo cũng được nuôi dưỡng trong nhà bà ngoại từ nhỏ, tuy không kén chọn như mẹ nhưng có những món ăn cậu bé không thích, chẳng hạn như cà tím. Món cà tím hầm trong căng tin mềm đến nỗi vừa nhấp một ngụm là tan chảy trong miệng, Lục Kiêu sợ con trai chỉ ăn thịt sẽ không tiêu hóa được nên đưa cho nó một miếng cà tím, không ngờ Tiểu Bảo không chịu mở miệng.
“Thằng bé từ nhỏ đã không thích ăn cà tím, chỉ cần cho nó hai miếng khoai tây và nấm, buổi tối cho nó ăn thêm một ít rau xanh là được.”
Tô Ngọc Kiều nhìn hai cha con, một người cau mày đút cơm, một người như nhìn thấy kẻ thù trốn tránh, cô mỉm cười giải vây.
“Kén ăn là không tốt.”
Lục Kiêu không muốn con trai mình quá kén ăn, thời đại này, vẫn còn có rất nhiều người ăn không đủ no, sao có thể kén chọn đồ ăn như vậy?
Tô Ngọc Kiều nghe xong thì bất mãn khịt mũi:
“Tiểu Bảo đã rất ngoan ngoãn rồi, đồ nào cũng thích ăn, nhưng chỉ ghét cà tím.”
“Em kén ăn hơn thằng bé rất nhiều, anh định ép em ăn cả món em ghét à?”