Sau khi cúp điện thoại, trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Lục Kiêu đưa hai mẹ con trở lại khu nhà gia đình, sau đó giúp Tô Ngọc Kiều đun một nồi nước tắm rồi mới đi. Nhiệt độ ở đây rất cao, buổi trưa có thể lên tới hơn 30 độ, Tô Ngọc Kiều buổi sáng đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo nhớp nháp cô không chịu nổi nên vừa về vội đi tắm và thay quần áo sạch. Bộ quần áo thay tối qua đã được Lục Kiêu giặt và phơi từ sáng sớm đã khô rồi, nên hai bộ cô vừa thay đều do chính cô giặt.
Sau khi dọn dẹp xong, Tô Ngọc Kiều vào nhà ngủ với Tiểu Bảo hơn một giờ, khoảng bốn giờ chiều, cô lấy một ít đồ ăn từ thành phố mang đến, dẫn Tiểu Bảo đến nhà Trương Mai để cảm ơn. Trước sân nhà Trương Mai có một bụi hoa giấy tươi tốt, cành và lá của dây hoa quấn quanh một nửa bức tường trong sân, tầng lớp lá hồng xanh đặc biệt đẹp.
Sau khi mở cửa sân, phát hiện trong sân nhà Trương Mai trồng rất nhiều loại hoa, ven đường có những chấm hoa nhỏ màu xanh lam, khắp nơi có thể nhìn thấy hoa bìm bịp leo tường, hoa trà to bằng miệng của một cái bát, phổ biến nhất là các loại màu đỏ, hoa hồng trắng và hoa tường vi. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và yêu thích của Tô Ngọc Kiều, Trương Mai mỉm cười nói:
“Bốn mùa ở đây như mùa xuân, khí hậu dễ chịu, trên núi có rất nhiều loài hoa đẹp. Những hoa này là năm này qua năm khác trồng vào đây.”
“Nếu em thích những bông hồng và tường vi đó thì có thể cắt ít cành về cắm xuống đất. Sau cơn mưa chúng sẽ bén rễ. Nếu sợ chúng lớn quá chậm thì hãy nhờ phó quân đoàn Lục nhà em đi đào một ít ở trên núi về.”
“Có thể tùy ý đào lên được không? Em muốn trồng một vài bông hoa hồng. Bao lâu chúng sẽ trèo khắp tường?”
Tô Ngọc Kiều háo hức. Cô đặc biệt không hài lòng với hàng rào trong nhà không thể che chắn được bất cứ thứ gì, đặc biệt là khi cô ấy có một người hàng xóm khó chịu.
Trương Mai ở đây lâu hơn và hiểu ý cô:
“Mã Yến đúng là hơi tọc mạch, trong khu người nhà có rất nhiều người không thích cô ấy. Em gái à, lần sau nghe thấy cô ấy nói gì thì mắng lại là được.”
“Cô ta chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, em mắng cô ta một lần thì lần sau cô ta không dám nói gì nữa.”
Tô ngọc kiều nghe vậy thì nói:
“Lần trước em cũng nói lại rồi.”
Trương Mai ngạc nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới, cô thực sự không thể nhận ra vợ của Phó quân đoàn Lục tuy tuổi còn trẻ, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lại vẫn là một người tính tình cứng rắn.
“Đúng, phải làm như vậy nhưng chị có thể hiểu nếu em muốn xây một bức tường xung quanh sân. Ai lại muốn người khác nhìn khắp nhà mình?”
Hai người mới nói mấy câu thì La Tiểu Quyên nhà bên cạnh cũng mang rổ kim chỉ đến đây.
Cô ấy và Trương Mai đều là người nông thôn, Trương Mai là một người chị có tấm lòng ấm áp và dễ gần, La Tiểu Quyên tuy sống nội tâm nhưng lại có thể hòa hợp với cô. Ba người ngồi nói chuyện một lúc, trò chuyện và nói về con cái, Trương Mai là người lớn nhất, năm nay 31 tuổi, cô kết hôn sớm và có một cậu con trai 12 tuổi và một cô con gái 9 tuổi. La Tiểu Quyên tuy lớn hơn Tô Ngọc Kiều một tuổi nhưng lấy chồng hai ba năm vẫn chưa có con.
“Lần này tôi phải đến đây vì muốn có một đứa để bồng.” La Tiểu Quyên nói lời này, ánh mắt cô không rời khỏi đứa bé đáng yêu trong ngực Tô Ngọc Kiều.
Trương Mai an ủi cô nói: “Em yên tâm, đừng nghĩ nhiều quá, con cái là lộc trời cho.”
La Tiểu Quyên gật đầu: “Vâng, lần trước ở bệnh viện bác sĩ phụ khoa cũng nói với em như thế.”
“Em ấy, khi nào em có thai thì sẽ biết. Có con chỉ vui trước khi nó được ba tuổi. Nếu nó lớn hơn, em sẽ hối hận mỗi ngày sao lại sinh ra nó. Đứa lớn nhà chị sang năm sẽ đi học cấp hai mà chạy khắp nơi, gây rắc rối cho chị, chỉ có con gái hiểu chuyện.”
“Khi chị đến đây, chị lo lắng nhất là vẫn là con gái, còn không biết thằng nhóc kia có thể chăm sóc tốt cho em gái được không.”
Trương Mai nhắc tới các con của mình cũng rất nhớ.