Mặc dù La Tiểu Quyên và Trương Mai đều đến từ nông thôn, một người vui vẻ và hào phóng, người kia tốt bụng và nhút nhát và cả hai đều là những người đáng để kết bạn. Thôi, sự thật là ở đây cô quá chán, không cần biết là ai, miễn là không có ác ý và có thể nói chuyện cho đỡ bưồn là được. Lạc Tiểu Quyên mỉm cười gật đầu: “Chị nhớ kỹ lời chị Mai nói, chắc là có thể làm được, đợi nấu xong tôi mời hai người ăn thử.”
“Được, em sẽ chờ.”
Tô Ngọc Kiều đã ăn kẹo bí đao do chính tay La Tiểu Quyên làm, còn nhìn thấy cô làm đế giày vải nên biết cô là một cô gái khéo tay. Trương Mai cũng cười nói: “Vậy được rồi, chị với Ngọc Kiều lại có lộc ăn rồi.”
Mọi người vừa đi vừa nghỉ, Tiểu Bảo đi đã mệt mỏi thì Trương Mai và La Tiểu Quyên tới giúp Tô Ngọc Kiều ôm cậu bé.
“Nhìn kìa, phía trước là cây mận rừng, tháng trước chị đến đây còn xanh, bên cạnh có hai cây thanh mai, quả rất chua, chị hái nửa rổ đem về ủ rượu. Đợi khi nào có thể uống sẽ đưa cho 2 người thử.”
Theo hướng ngón tay của cô ấy, Tô Ngọc Kiều nhìn thấy ba hoặc năm cây mận rừng mọc thành một hàng, dưới tán lá xanh, những quả mận nửa đỏ nửa xanh treo lủng lẳng trên cành khiến người ta phải chảy nước miếng.
Mận rừng không lớn, quả to nhất cũng chỉ bằng hai móng tay cái của cô cạnh nhau nhưng những cây mận này phát triển không ai quản lý, quả mọc thành từng chùm. Cây không cao nên Tô Ngọc Kiều đứng phía dưới duỗi tay là có thể với tới được. Thấy mẹ và hai thím đang bắt đầu hái trái cây, cậu bé chân ngắn, nhảy đằng sau rất lâu nhưng không với tới được, cậu sốt ruột kéo ống quần của mẹ để mẹ bế cậu lên, cậu cũng muốn hái quả.
Tô Ngọc Kiều mỉm cười, nhìn bộ dáng đáng yêu đáng yêu của con trai mình cũng đủ rồi, sau đó cô có lương tâm mà ôm cậu bé lên.
“Đừng dùng sức nắm, con cầm quả vặn nhẹ nhàng, đúng rồi, là như vậy đấy, Tiểu Bảo giỏi quá.” Tiểu Bảo sau khi hái được mấy quả cho đỡ nghiền thì hiểu chuyện để mẹ cho cậu xuống.
Tô Ngọc Kiều mang một cái túi vải đến, hái được ba bốn cân thì dừng hái, cô tìm một bãi cỏ bằng phẳng ngồi xuống, lấy ra một chiếc khăn tay sạch lau mấy quả mận rừng, cô và Tiểu Bảo vừa ăn vừa nhìn hai người Trương Mai hái. Trương Mai vác một chiếc giỏ lớn trên lưng, chiếc giỏ tre mà La Tiểu Quyên mang đã chứa đầy một nửa rau rừng, sau khi nhìn thấy nhiều mận rừng như vậy, cô lấy vài chiếc lá lớn bên đường, gói rau rừng lại và đặt chúng vào sau đó hái được đầy một giỏ mận rừng.
Trương Mai hái được nửa giỏ thì dừng lại nghỉ ngơi, khi thấy Tô Ngọc Kiều chỉ hái một ít, cô nói: “Ngọc Kiều, sao em không hái thêm? Nếu không ăn hết được thì về ngâm đường nấu mứt. Khi ăn cháo, hãy cho một ít vào, còn ngon hơn cho đường đấy.”
Tô Ngọc Kiều nghe vậy thấy hưng phấn nhưng sau đó lại nghĩ đến tài nấu nướng kém cỏi của mình, thì lắc đầu nói: “Không, em chỉ cầm một túi vải, chỉ cần hái ít để ăn thôi.”
“Không sao đâu, khi về chị sẽ hái thêm cho em ha.” Trương Mai nói xong lại bắt đầu hái trái cây.
“Không, không cần đâu chị, chị cứ hái cho mình đi.” Đi bộ khoảng hai mươi phút thì đến đây, mang trái cây nặng như vậy trên lưng trở về, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy được.
Sau khi La Tiểu Quyên hái được một giỏ đầy, cô ấy cũng đi giúp Trương Mai hái, Trương Mai sau khi hái gần đầy giỏ mới miễn cưỡng dừng lại.
“Ở đây điều kiện tuy rằng không tốt nhưng khắp nơi trong núi đều có thứ tốt. Tôi chỉ ở đây ba tháng thì để năm nào cũng đến thì tôi cũng đồng ý.”
“Ừ, đến đây em mới biết có những thứ như hành rừng và tỏi rừng, còn ngon hơn cả những gì tự trồng. Khu nhà gia đình trước đây không tốt bằng ở đây.”
La Tiểu Quyên cũng đồng ý.
Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đang hái hoa dại ở đằng xa, có một bó hoa đủ màu sắc rất đẹp, ngẩng đầu lên thấy các cô đã hái xong rồi thì nói:
“Hai chị dâu, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta cũng về thôi.”
“Đi về thôi.”