Mà Lục Kiêu chỉ bất đắc dĩ hôn nhẹ cô, lắc đầu nói: “Không thể.”
“Phải đi lâu như vậy à…”
Tô Ngọc Kiều ghé vào trên vai anh lầm bầm nói, cảm giác người còn chưa rời đi, cũng đã bắt đầu nhớ nhung thì làm sao bây giờ.
Người cô quen thuộc nhất ở đây ngoại trừ Tiểu Bảo thì chính là Lục Kiêu, anh phải đi lâu như vậy, cô thật sự không quen.
‘’Kiều Kiều, đây là trách nhiệm của anh. Sau này, có thể còn có rất nhiều tình huống tương tự.”
Lục Kiêu áy náy nói, đây cũng là nguyên nhân anh đột nhiên hối hận.
‘’Vậy, vậy anh đi đi, không sao, em sẽ ở nhà chờ anh trở về.”
Tô Ngọc Kiều ngửa đầu hôn nhẹ cằm anh, vừa không nỡ nhưng lại hiểu chuyện nói.
Lục Kiêu bị giọng nói mềm mại của cô sưởi ấm trong lòng, thuận thế cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô trằn trọc một lúc lâu mới lưu luyến dời đi, lại hôn chóp mũi cô rồi mới cười nói:
“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cùng em mừng sinh nhật xong mới đi.”
Đúng vậy, ngày mai chính là sinh nhật cô. Tô Ngọc Kiều bị anh hôn đến mức đầu óc bắt đầu phát mộng. Chỉ là còn không đợi cô vui vẻ thì lại nhớ tới, cũng không có bao nhiêu thời gian nữa. Sinh nhật cô vào ngày 28 tháng 6, vừa vặn còn 15 ngày nữa.
Gần đây bộ đội bận rộn tuyển chọn quân nhân đi thi đấu nên vào sinh nhật Tô Ngọc Kiều, Lục Kiêu cũng không xin nghỉ được, chỉ có thể cam đoan nhiều lần, buổi tối nhất định sẽ về sớm một chút với cô.
Tô Ngọc Kiều hiểu nên cũng không có tức giận. Buổi sáng thức dậy bà Hảo làm cho cô một bát mì trường thọ và hai quả trứng ốp la. Trứng ốp la chiên ngoài giòn trong mềm, Tô Ngọc Kiều nể tình ăn cả lòng đỏ trứng bên trong.
Ăn sáng xong Tô Ngọc Kiều liền ôm Tiểu Bảo ra cửa, cô muốn đến chỗ điện thoại công cộng gọi điện thoại về nhà, thuận tiện nói với bọn họ chuyện khu quân sự. Bởi vì là chủ nhật nên có rất nhiều quân nhân gọi điện, Tô Ngọc Kiều dậy lại muộn, trước mặt cô có bảy tám người đang chờ điện.
Nhưng mà hiện tại điện tín đã đắt rồi, gọi điện thoại, đặc biệt gọi xuyên tỉnh lại càng đắt, đắt hơn cả điện tín, một phút đã 45 hào. Phải biết rằng hiện tại gạo cũng đã 1 đồng tám cân, thịt heo cũng 65 hào một cân, một phút đồng hồ gọi điện thoại tương đương mất phân nửa ký thịt heo.
Cho nên bình thường không có việc gì gấp cũng không ai muốn đến gọi điện thoại. Sau khi gọi điện thoại cũng rất tiết kiệm thời gian, là chuyện có thể một câu nói xong tuyệt đối không nói hai câu, có thể ngắn gọn bao nhiêu thì ngắn gọn bấy nhiêu.
Nhưng điện thoại vừa kết nối liền bắt đầu thu phí, mặc kệ người ta có gọi đủ một phút hay không cũng tính là 45 hào, cho nên trước trạm điện thoại liền xuất hiện một hiện tượng kỳ quái. Nhân viên điện thoại không chớp mắt nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, sau khi người gọi điện thoại nói chỉ gọi một phút, vượt qua thì không trả tiền nên nhiều hơn một giây nhân viên cũng không thêm, thời gian vừa hết thì trực tiếp ấn cúp máy.
Điều này làm cho các chị em vợ quân nhân biết là bởi vì mình nói trước nhưng còn chưa nói xong đã bị người ta cúp điện thoại thì cũng không thoải mái nên lúc trả tiền thái độ cũng khó chịu. Còn có một số chị em vì không gọi đủ một phút mà kỳ kèo mặc cả với nhân viên điện thoại, nhất định phải trả ít hơn nữa đồng.
Cho nên đến cuối cùng, sau khi người gọi điện thoại tới, điện thoại không gọi bao lâu nhưng thời gian lý luận với nhân viên điện thoại ngược lại rất lâu.
Điều này dẫn đến Tô Ngọc Kiều xếp hàng hơn một giờ mới đến phiên cô. Chờ điện thoại được kết nối, nhân viên điện thoại đã giơ tay tên chuẩn bị tính giờ. Tô Ngọc Kiều xin anh ta một cái ghế cao, để Tiểu Bảo đứng ở phía trên có thể lấy được điện thoại, vừa nói:
“Không cần tính giờ, tôi gọi bao nhiêu anh tính tiền bấy nhiêu là được.”
Sáng sớm gặp được vài người nói anh bấm điện thoại nhanh chậm nên lúc này nhân viên điện thoại còn tưởng rằng mình nghe lầm, liền lặp lại tiêu chuẩn thu phí bên này với cô lần nữa.
“Bên này chúng tôi không quan tâm cô gọi bao lâu. Chỉ cần vượt qua một giây đều phải thu phí.”
“Được rồi, tôi biết, có khả năng tôi gọi tương đối lâu. Anh cứ nhìn đồng hồ thì cũng phiền, nhớ kỹ thời gian bắt đầu cùng kết thúc là được.”
Tô Ngọc Kiều vừa nói xong, điện thoại kết nối.