Mẹ chồng La Tiểu Quyền là một người rất mạnh mẽ. Chồng của cô ấy đã đủ cấp bậc từ hai năm trước rồi nhưng bà vẫn không cho La Tiểu Quyên đến theo quân. Mãi đến khi chồng của cô ấy lấy lý do vợ chồng cách xa không tiện cho việc mau chóng mang thai mới cho cô ấy tới đây. Nhưng cô ấy vừa tới không bao lâu, thư thúc sinh của mẹ chồng liền cứ liên tục gửi tới. Biết được cô ấy tới hai ba tháng rồi còn chưa mang thai, liền bắt đầu gửi phương thuốc cổ truyền cho cô ấy.
Cái này bưu kiện vừa đưa tới, chồng cô ấy cũng sợ những phương thuốc cổ truyền nên cũng từng nói không cho cô ấy uống, còn nói cùng lắm thì anh ấy nghĩ cái lý do trên chiến trường bị thương nên không thể sinh con để trở về lừa gạt mẹ mình. Nhưng hai vợ chồng cô ấy đều đã kiểm tra ở bệnh viện, thân thể hai người đều không có vấn đề gì nhưng vẫn không mang thai được nên khi đối mặt với mẹ chồng, La Tiểu Quyên luôn cảm thấy trong. lòng rất bất an. Trương Mai nghe vậy thì nói:
“Trước kia, em ở xa chồng lâu như vậy thì không mang thai là bình thường, hơn nữa em cũng mới đến chưa được bao lâu. Nếu một năm còn không có mang thai thì mẹ chồng em nói sốt ruột còn nghe được, lúc này mới hai ba tháng thì sao lại gấp như thế?”
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, cũng có chút đồng ý. Lúc trước cô và Lục Kiêu bởi vì ngoài ý muốn mà mang thai. Nếu có thể chọn, cô mới không muốn mang thai lúc đó.
Làm cô vừa tốt nghiệp đại học đã phải sinh con, cũng chưa kịp nhân lúc còn trẻ chơi thêm một thời gian.
Hơn nữa cô tin tưởng, cho dù cô không sinh con thì mẹ chồng cô cũng sẽ không thúc đẩy việc sinh con. Nhưng mà cho dù có người thúc giục, cô cũng sẽ không bao giờ chịu ảnh hưởng của bọn họ.
Cuộc sống của cô tự mình quyết định, không ai có thể quyết định thay cô được.
Nhưng hiển nhiên La Tiểu Quyên cũng không phải là người có tính cách như cô. Vừa nhìn đã biết tính cách của cô ấy rất yếu mềm, là tính cách mặc cho người ta dè bỉu, bắt nạt.
Đôi khi Tô Ngọc Kiều cũng ghét những người như vậy. Nhưng cùng những người như vậy qua lại thì cũng rất thoải mái vì La Tiểu Quyên sẽ không từ chối người khác vì cô ấy thực sự quá tốt bụng.
“Tin tưởng em. Nếu lần này chị trở về, mẹ chồng chị tuyệt đối sẽ không cho chị tới đây nữa đó.”
Tô Ngọc Kiều hiếm khi xen vào chuyện của người khác nói.
“Nếu chị thật sự muốn nhanh chóng mang thai, vậy thì nhanh chóng vứt hết những phương thuốc cổ truyền làm hỏng cơ thể chị đi, sau đó vứt luôn ý nghĩ vội vàng mang thai, mỗi ngày giữ tâm trạng vui vẻ. Khi tâm trạng tốt, đứa bé tự nhiên sẽ tới.”
Lời này cô trích dẫn lời lão trung y lúc trước khám bệnh cho ông nội. Nguyên văn lời lão trung y là, duy trì một thái độ sinh hoạt vui vẻ tích cực hướng về phía trước, thân thể sẽ tiết ra một thứ gì đó*, bệnh tật cùng thể chất sẽ từ từ tốt lên.
*Là chất Dopamine*
Cô cảm thấy những lời này cũng đặc biệt thích hợp với La Tiểu Quyên, cô ấy quá sốt ruột. Hai người khuyên cô ấy nửa ngày mới làm tâm trạng La Tiểu Quyên tốt hơn. Cô ấy quyết định trở về liền ném hết những phương thuốc cổ truyền còn lại.
Tô Ngọc Kiều còn đề nghị cô ấy, nếu thật sự không yên tâm thì đi bệnh viện quân đội tìm bác sĩ phụ khoa để giải đáp. Kiến thức của bác sĩ về việc này cũng tốt hơn nên cũng có thể giải đáp những khúc mắc của cô ấy tốt hơn. Trương Mai thì khuyên cô ấy không nên suy nghĩ lung tung nữa, mẹ chồng cô ấy cảm thấy cô ấy dễ khống chế nên muốn điều khiển cô mà thôi, bằng không hai năm trước không sốt ruột để cô sinh, sao vừa đến đã thúc giục.
La Tiểu Quyên đều nhất nhất gật đầu đáp ứng, nói đặc biệt cảm ơn hai người an ủi, hiện tại trong lòng Tiểu Quyên cũng thoải mái hơn nhiều.