Khi cô vê đến nhà, Dương Mẫn đã nấu xong cơm. Tô Ngọc Kiều đưa túi thuốc bắc cho bà rồi hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại quen biết mẹ Trần Tiêu vậy?”
“Buổi chiều bà ấy đến khu nhà tập thể, hai chúng ta gặp nhau trò chuyện một lúc.”
Tiếp đó, Dương Mẫn kể lại toàn bộ quá trình quen biết của hai người cho con gái nghe. Tô Ngọc Kiều nghe nói Dương Mẫn trực tiếp theo mẹ Trần Tiêu đến bệnh viện quân y để châm cứu bấm huyệt thì không khỏi bật cười.
Cô chỉ biết mẹ mình bình thường ăn uống sinh hoạt rất chú ý dưỡng sinh, không ngờ bà còn thích cả đông y. Buổi tối, Dương Mẫn đã xé một gói thuốc bắc ra để ngâm chân. Chớp mắt, Dương Mẫn đã ở đây gần một tuần. Cuối tuần, Tô Ngọc Kiều đưa mẹ đi chơi trong thành phố, mua rất nhiều đồ ăn đồ dùng, đều là những thứ có đặc sản của nơi này.
Những thứ này trước đây khi cô mới đến đã gửi về nhà nhưng Dương Mẫn tự mình lựa chọn chắc chắn sẽ hợp ý hơn.
Dương Mẫn ở đây vừa đi chơi vừa tham quan. Lần này bà đến, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm về gia đình con gái.
Việc đã xong, bà cũng nên về rồi.
Tô Ngọc Kiều rất không nỡ, ôm bà làm nững, muốn mẹ ở lại đây ăn Tết rồi mới về. Dương Mẫn cười xoa đầu con gái: “Con ngốc, sao mẹ có thể ở tại đây ăn Tết được. Hơn nữa, nếu mẹ không về nữa thì ba con sẽ làm phiền chết con rể mất.”
Lục Kiêu biểu thị:
“Không có đâu, mẹ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Con và Kiều Kiều cũng giống nhau, đều hy vọng mẹ có thể ở lại thêm chút lâu nữa.”
“Không sao, đợi đến lúc Kiều Kiều sắp sinh, mẹ sẽ xem có thể đến thăm được không. Năm nay chắc các con không về quê ăn Tết đâu nhỉ? A Kiêu, nếu có gì muốn gửi về cho gia đình thì đưa cho mẹ, mẹ mang về rồi nhờ người chuyển đến nhà cho con.” Dương Mẫn vừa chăm con gái vừa không quên con rể.
Dương Mẫn đồng ý Lục Kiêu nhờ người mua vé tàu ngày 10 tháng 12, đồng thời gọi điện báo tin này cho bố vợ đang mong ngóng vợ.
Sáng sớm ngày 10, Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo, tâm trạng buồn bã đến tiễn Dương Mẫn. Lục Kiêu xách hành lý không kém gì lúc đến tiễn Dương Mẫn lên xe. Hai mẹ con còn đứng trên sân ga quyến luyến không rời, mãi đến khi nhân viên soát vé bắt đầu giục những hành khách cuối cùng lên tàu, hai người mới chia tay. Dương Mẫn bám vào cửa sổ vẫy tay chào con gái và con rể:
“Mau về đi, thấy hai đứa sống tốt ở đây, về nhà mẹ cũng yên tâm.”
Tiễn Dương Mẫn đi rồi, Tô Ngọc Kiều buồn bã cả buổi sáng. Buổi chiều, Lục Kiêu cố ý đưa cô ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Bên ngoài quân khu có một cái hồ không nhỏ, hai người đi dọc bờ hồ, Tô Ngọc Kiều nhìn những chú cá không ngừng nhảy lên mặt hồ, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn. Lúc về, cô còn tiện đường đến nhà khách thăm bà Hảo và A Mãn.
Bà Hảo bây giờ được phân vào bộ phận vệ sinh của nhà khách, hằng ngày phụ trách quét dọn vệ sinh từ tầng một đến tầng ba, nếu có người ở thì bà cũng dọn phòng. Công việc này không nặng nhọc nhưng rất lặt vặt, bản thân bà Hảo lại là người chăm chỉ không chịu ngồi yên, về cơ bản cả ngày không có lúc nào rảnh rỗi. Người bên quân khu cũng nói với Tô Ngọc Kiều, người cô giới thiệu rất tốt, quản lý nhà khách rất hài lòng với bà ngoại. Bà Hảo làm việc ở đây, còn A Mãn thì tiếp tục học ở trường tiểu học của quân đội, nhà khách cung cấp chỗ ở và ba bữa ăn một ngày cho hai bà cháu.
Bà Hảo chuyển đi nhưng họ vẫn luôn liên lạc với nhau. Bà cảm kích Tô Ngọc Kiều đã tìm cho bà một công việc tốt như vậy. Bình thường lúc nghỉ ngơi, bà Hảo sẽ đến nhà cô, nấu đồ ăn ngon cho cô. Lúc Tô Ngọc Kiều đến, bà Hỏa vừa cầm khăn lau lại sảnh tầng một, lễ tân bảo bà ngồi nghỉ một lát.
“Hôm nay bà lau đến lần thứ ba rồi, không có tí bụi nào, sạch sẽ lắm, bà mau ngồi nghỉ đi.”
Lúc không có khách, lễ tân đứng sau quầy rảnh rỗi, thấy bà Hảo làm việc chăm chỉ như vậy thì cảm thấy như mình lười biếng vậy Bà ngoại xắn tay áo, giặt sạch giẻ lau, đang định lau lại tầng hai thì thấy Tô Ngọc Kiều đến mới dừng lại.
“Thấy bà ở đây ổn định, cháu cũng yên tâm rồi.” Tô Ngọc Kiều cười nói.
Bà ngoại cũng cười:
“Mọi người ở đây đều rất thân thiện, có chỗ ở, còn lo ăn uống cho tôi và A Mãn. Nếu không nhờ có cháu, làm sao bà có thể đến được nơi tốt như thế này.’’
“Đâu có phải thế, bà có thể ở lại là nhờ khả năng của bà thôi.” Tô Ngọc Kiều không thấy mình làm được gì, nếu bản thân bà Hảo không tốt, cô có tìm ai cũng vô dụng.
Mấy hôm nay, bà cũng đến nhà gặp Dương Mẫn, biết hôm nay họ đi tiễn người, bà còn tiếc nuối nói:
“Bà lại phơi được nhiều đồ khô, đang định tranh thủ mang cho con đây.”
Hai người nói chuyện đôi câu, bà ngoại còn phải đi làm, Tô Ngọc Kiều nhanh chóng đi luôn.
…
Sau khi Dương Mẫn đi, chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến Tết. Trước Tết, Lục Kiêu lại nhận một nhiệm vụ đi tuần tra, đi mất năm sáu ngày mới về.
Gần đến cuối năm, để chiến sĩ nào cũng được đón Tết vui vẻ, các đồng chí ở bộ phận hậu cần cũng bận rộn, đặc biệt là bộ phận mua sắm thường ngày.
Hằng ngày Nghiêm Thắng Lợi đều vội vàng, để tiết kiệm được chút tiền mua thêm vật tư, lo lắng đến mức tóc sắp rụng hết rồi.
Hồ Lan Hương dẫn theo Mao Giai Mẫn và Tôn Thành, ngày nào cũng bận đến mức không thấy mặt.
Tô Ngọc Kiều tuy không phải đi công tác xa nhưng cũng chẳng nhàn hơn người khác mấy, đủ loại kế hoạch chất đống trên bàn làm việc, bận đến mức suýt quên mất mình là bà bầu.