“Chuyện năm ngoái là lỗi của anh, bên đó môi trường không tốt nên em và con ở lại khu quân đội này là được, tổng cộng cũng chỉ ba tháng thôi, nếu có thời gian thì giữa chừng anh sẽ tranh thủ về thăm hai mẹ con.”
Không đợi cô hỏi, Lục Kiêu đã nói hết suy nghĩ của mình với cô. Nghe anh nhắc đến chuyện năm ngoái, Tô Ngọc Kiều cười cười, không biết từ lúc nào cô đã đến đây theo quân đội đã được một năm rồi.
“Đến lúc đó rồi tính tiếp, em cũng không nói là nhất định không muốn đi mà.”
Tô Ngọc Kiều cũng không nói chắc chắn, để lại cho mình đường lui.
Lục Kiêu còn tưởng cô chắc là không muốn đến đó nữa, không ngờ cô vẫn muốn theo anh đi. Định há miệng khuyên can nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thôi vậy, đợi đến khi có lệnh điều động chính thức rồi tính tiếp. Ăn cơm được một nửa, An An tỉnh dậy khóc quấy. Tô Ngọc Kiều định đi xem thì Lục Kiêu đã đứng dậy trước cô, đặt bát xuống nói:
“Em cứ ăn tiếp đi, anh qua xem.”
Tô Ngọc Kiều sợ con gái đói nên vội ăn thêm hai miếng cơm, dặn con trai ăn nhanh rồi cô cũng đứng dậy.
Qua xem quả nhiên là vậy, Lục Kiêu bế con đưa cho cô, Tô Ngọc Kiều vừa cởi cúc áo vừa giục anh về ăn cơm tiếp.
Vừa kéo áo ra, An An đã tự động tìm theo mùi thơm mà tiến đến. Tô Ngọc Kiều nghiêng người dựa vào đầu giường ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Kiêu đang nhìn cô chằm chằm.
Tô Ngọc Kiều nóng cả tai, điều chỉnh tư thế ngồi tránh khỏi tầm mắt của anh, sau đó mới quay đầu trừng mắt nhìn anh:
“Anh nhìn gì thế, mau đi ăn cơm cùng Tiểu Bảo đi.”
Thời gian ở cữ cho con bú, Tô Ngọc Kiều vẫn thấy ngại, lần nào cũng tránh anh. Bây giờ dần quen rồi, thỉnh thoảng sẽ quên mất sự tồn tại của anh.
Lục Kiêu nắm tay ho nhẹ bên môi, không hề thấy áy náy mà đưa cho cô một chiếc khăn ướt vắt sẵn để bên cạnh, sau đó mới đi ra ngoài. Đợi Tiểu An An ăn no và ngoan ngoãn, Tô Ngọc Kiều mới bế con gái quay lại ăn cơm. May mà trời đang nóng, nên một lúc như vậy mà thức ăn vẫn chưa nguội. Lục Kiêu nhận lấy đứa trẻ, để cô mau ăn cơm. Đợi Tô Ngọc Kiều ăn xong anh mới đưa An An cho cô, còn mình thì dọn bát đũa đi rửa.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, cả nhà ban người đóng cửa lại bắt đầu ngủ trưa. Tô Ngọc Kiều đặt An An ngủ giữa cô và Lục Kiêu, lúc ngủ mơ màng tự nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ngủ trong lòng anh. Cô giật mình, nửa người ngồi dậy hỏi:”An An đâu?”
“Không sao, anh đã đặt con bé vào giường nhỏ rồi.”
Lục Kiêu kéo cô nằm xuống. Nhưng sau chuyện này, cơn buồn ngủ của Tô Ngọc Kiều cũng biến mất sạch, cô trách móc vỗ vào cánh tay anh:”Thật là, anh làm em sợ hết hồn, đang ngủ ngon lành sao lại chuyển An An đi.”
Lục Kiêu ôm lấy eo cô, kéo cô lên một chút, nửa khuôn mặt vùi vào xương quai xanh của cô khẽ nói:”Kiều Kiều, anh sai rồi.”
Hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, Tô Ngọc Kiều ngứa ngáy né ra sau, giơ tay chống lên vai anh, lông mày cong cong. Người này đúng là, xin lỗi mà cũng không giống ai.
Lục Kiêu áp sát vào da cô, từ từ dịch chuyển, thử mở một chiếc cúc áo ra, hơi thở của Tô Ngọc Kiều khựng lại nhưng không ngăn cản. Nhiệt độ trong phòng ấm dần, tiếng thở dốc khó chịu và tiếng thở hơi trầm đan xen vào nhau, quấn quýt không dứt. Giấc ngủ trưa này kéo dài đến hơn ba giờ chiều, ngón tay Lục Kiêu vẫn lưu luyến khắp nơi. Trán Tô Ngọc Kiều ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ hơi sưng để chịu đựng. Sắp đến đích rồi, nhưng lại bị tiếng khóc của trẻ con cắt ngang.
Lục Kiêu khựng lại, hai vợ chồng nhìn nhau dưới lớp chăn mỏng, Lục Kiêu bất lực ngồi thẳng dậy, mặc quần áo xuống giường bế con gái lên. Tô Ngọc Kiều bị vẻ mặt u ám của anh chọc cười, cô quấn chặt chăn cũng ngồi dậy.
“Em không cần dậy đâu, An An tè rồi, anh thay tã cho con bé là được.”
Lục Kiêu nhanh chóng hành động, định dỗ con gái xong sẽ tiếp tục chuyện còn dang dở.
Nhưng cuối cùng, ý định của anh vẫn tan thành mây khói.