Sau khi Tưởng Thiên nghỉ ngơi một ngày, tiết mục cũng ngừng quay một ngày, một ngày này tất cả chi phí đều do tổ tiết mục gánh vác.
Tổng đạo diễn còn đến xin lỗi Tưởng Thiên, việc này thật sự là trách nhiệm của tổ chương trình, sau đó trả toàn bộ cát-xê đã định cho nàng, lại cẩn thận hỏi.
“Phần tiếp theo của tiết mục…… cô xem…..?”
Tổng đạo diện rất sợ Tưởng Thiên sẽ có bóng ma tâm lý, hiện tại chỉ còn hai địa điểm cần quay, hai phần tiết mục lớn cũng cần phải quay, nếu lúc này Tưởng Thiên không đồng ý quay tiếp, vậy hắn phải vất vả tìm người khác.
Nhưng người này cũng không dễ tìm, hiện tại Tưởng Thiên đã được xem là tiểu hoa tuyến hai, cũng đã có một lượng fans nhất định, ai nhận vị trí của nàng cũng sẽ bị nói.
Không ngờ Tưởng Thiên chỉ mỉm cười, đè lại Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh đang muốn ngăn cản, nói thẳng: “Tôi có thể quay phần còn lại của tiết mục, chỉ là tôi cần chút thời gian để dưỡng thương.”
Nàng rất chuyên nghiệp, cũng hiểu rõ, trên thế giới này không có một chiếc bánh có nhân nào miễn phí, muốn đi lên trên thì phải nhận nhiều vất vả hơn người khác.
Thẩm Tích Nhược ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn nàng, cô vốn muốn ngăn cản nhưng rồi không nói gì thêm.
Tổng đạo diễn nhìn về phía Thẩm Tích Nhược lắp bắp muốn hỏi về việc đầu tư.
Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên nói: “Nếu Thiên Thiên muốn tiếp tục ghi hình, vậy tôi cũng sẽ tiếp tục đầu tư.”
Tổng đạo diễn vui vẻ không thôi, lập tức nói: “Vậy thì quá tốt! Về sau hai người có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện!”
Thẩm Tích Nhược ung dung nói: “Kỳ này chúng tôi bị thương không thể quay tiếp nên sẽ về trước, kỳ sau lại đến.”
Tổng đạo diễn không ngừng gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, Thẩm Tích Nhược dùng máy bay tư nhân đưa Tưởng Thiên cùng bình truyền dịch và trợ lý Triệu Phỉ Phỉ về thành phố A.
Đến khi các nàng đến nơi, tổng đạo diễn mới nhận ra có chút không đúng: “Ủa? Không phải chỉ có Tưởng Thiên bị thương thôi sao? Thẩm tổng vẫn có thể tiếp tục ghi hình cơ mà!”
Phương Ứng Hứa cười thần bí đáp: “Người khác ghi hình là ghi hình, Thẩm tổng ghi hình là vì bắt chim sẻ.”
Tổng đạo diễn: “???”
Khi về thành phố A, Tưởng Thiên vốn muốn dành thời gian cho riêng mình nhưng vừa xuống máy bay, nàng đã nhận được điện thoại của người đại diện Lý Hồng.
Lý Hồng rất quan tâm khi biết Tưởng Thiên bị thương, nàng dùng biện pháp cứng rắn ngăn chặn những cuộc ồn ào của fans, biết được Tưởng Thiên trở về thành phố A, nàng lập tức đến sân bay đón Tưởng Thiên.
Lý Hồng nói: “Fans của em tiếp đón ở sân bay đều rất lo lắng cho em, muốn nhìn xem thương thế của em thế nào, em xem có muốn lộ mặt cho bọn họ gặp không.”
Tưởng Thiên bỗng cảm động hỏi: “Em có fans rồi sao? Em nào có tài đức gì!”
Lý Hồng: “………. Tóm lại em phải quyết định nhanh lên.”
Tưởng Thiên nghĩ rồi nhìn về phía Thẩm Tích Nhược, hỏi: “Em có thể gặp fans không?”
Thẩm Tích Nhược nhíu mày: “Em có thể chịu đựng được không?”
Tưởng Thiên gật đầu, hai mắt sáng rực nói: “Các fans thích em, mới đến đây xem em.”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, hơi trố mắt.
Cô nhớ đến Tưởng Thiên đã nhiều lần nói với mình rằng ước mơ của em chính là trở thành ảnh hậu, trở thành một nữ diễn viên được người khác yêu thích và tôn kính.
Cô gật đầu, mỉm cười đáp: “Vậy đi thôi em.”
Thẩm Tích Nhược đi bên cạnh đỡ Tưởng Thiên.
Đến ngã rẽ, trước mắt là những ánh đèn led đủ màu.
Tuy rất nhỏ, người cũng ít, chỉ vài chục người nhưng vẫn khiến hốc mắt của Tưởng Thiên ướt.
Các fans thấy nàng ra, hưng phấn, kích động lại lo lắng hỏi nàng:
“Aaaaa! Tưởng Thiên, chị đẹp quá, còn đẹp hơn trong TV!”
“Huhu, con gái mau nhìn bên này, mama yêu con lắm! Sao con lại đẹp như vậy huhu!”
“Tay của bảo bối Thiên Thiên bị thương, hiện tại còn đau không? Bảo bối phải giữ gìn sức khỏe!”
“Bảo bối phải giữ gìn sức khỏe đó! Về sau em đừng ghi hình những tiết mục nguy hiểm như này, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!”
Gương mặt của các fans tràn ngập sự chân thành, yêu thích và quan tâm, mọi người đều vì yêu thích Tưởng Thiên và muốn xác nhận nàng không sao mà chịu khổ chờ đợi vài tiếng đồng hồ.
Tưởng Thiên rất cảm động, giơ tay với mọi người: “Tôi đã khỏe rồi, cảm ơn mọi người, mọi người đừng lo lắng!”
Nàng vừa nhấc tay, đã lộ ra băng vải được che dưới ống tay áo, các fans kinh hô, không ít người rơi nước mắt.
“Huhuhu! Thiên Thiên à, tim của mama đau quá, huhuhu!”
“Thiên Thiên, em có đau không, nếu đau thì ăn kẹo này, nhất định phải dưỡng thương đó huhuhu!”
“Sao tay lại bị nghiêm trọng đến mức quấn băng vậy, em bị gãy xương sao?”
Tưởng Thiên lập tức giải thích: “Không sao, thật sự không sao! Đều là vết thương ngoài da thôi, thật sự không sao, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt hơn, nó chỉ trông dọa người thôi! Mọi người nhìn xem, tôi còn có thể ký tên cho mọi người đấy!”
Những người ở hàng trước vốn muốn xin ký tên, nhìn thấy cánh tay quấn băng của nàng đồng loạt lui về sau.
Tưởng Thiên bắt lấy băng rôn cầm tay của một cô gái, nhìn thoáng bên trên băng rôn màu vàng nhạt là ảnh chụp trên sân khấu của mình.
Nàng đưa tay ra, đã có người đưa bút cho nàng.
Nàng nhận bút, ký tên lên băng rôn, sau đó hỏi cô gái: “Em tên gì?”
Cô gái hận không thể bật khóc, nhìn idol dùng tay bị thương ký tên cho mình, trong lòng vừa ngọt vừa chua, lập tức la lớn: “Huhu, em tên, em tên Đường Gia Phúc!”
Tưởng Thiên nghiêm túc hỏi là chữ nào, thấy cô gái rơi nước mắt, nhanh chóng viết tên xuống, lại viết “mong cuộc sống của em luôn vui vẻ”, sau đó vẽ thêm trái tim vào.
Cô gái nhận lấy băng rôn cầm tay chạy ra ngoài bật khóc.
Idol này thật đáng để theo mà, dùng tay quấn băng ký tên cho mình, chiếc băng rôn này đáng giá lưu giữ cả đời.
Sau đó Tưởng Thiên lại ký tên cho người khác, các fans lập tức không đồng ý, liên tục nói:
“Tay em bị thương, đừng ký tên! Ký tên cho bọn chị không quan trọng! Em dưỡng thương mới quan trọng nhất! Bọn chị nhìn em là được rồi, thật đó!”
Tưởng Thiên cũng rất cảm động, chủ động chụp ảnh với từng fans một.
Chụp đến người cuối cùng cũng mất hai mươi phút, sau khi xong nàng mới rời khỏi sân bay.
Lý Hồng tổ chức fans cũng không ảnh hưởng đến mọi người ở sân bay nên cũng không ngăn nàng, thấy nàng vẫy tay tạm biệt với fans, mới tỉ mỉ nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nhìn thấy trạng thái của em tốt như vậy, chị cũng yên tâm.”
Tưởng Thiên đi theo Lý Hồng lên xe, trong tay còn cầm bút ký tên, nàng đặt bút sang một bên, trò chuyện cùng Lý Hồng: “Chị Lý, em thật sự không sao, chị xem, em còn có thể tung tăng nhảy nhót, ảnh chụp đó chỉ có chút máu me thôi chứ không đáng sợ đến vậy đâu.”
Lý Hồng lại mở to mắt nhìn phía sau nàng.
Tưởng Thiên quay đầu nhìn thấy Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh mình nhận lấy bút mình đưa, đóng nắp lại.
Sau khi đóng nắp, Thẩm Tích Nhược hỏi: “Cậu sao vậy, Lý Hồng?”
Vẻ mặt Lý Hồng khó tin nói: “Cậu…… vậy mà làm trợ lý của Tưởng Thiên, quá hiếm lạ.”
Triệu Phỉ Phỉ ở phía sau suýt bật khóc, giải thích với Lý Hồng: “Chị Lý, không phải em không muốn làm một trợ lý tốt, em thật sự rất muốn nhưng Thẩm tổng lại bảo em lui về sau…… hơn nữa bút là do em mang vậy mà Thẩm tổng lại đoạt nó khỏi tay em……..”
Lý Hồng: “………….Được rồi.”
Tưởng Thiên: “…………….”
Tâm trạng phức tạp, từ sau khi nàng bị thương, Thẩm Tích Nhược luôn một tấc không rời, ân cần chăm sóc nàng làm nàng có cảm giác mỗi khi nhìn Thẩm Tích Nhược lại như nhìn thấy mẹ mình.
Đương nhiên nàng cũng không biết mẹ mình trông thế nào nhưng nàng nghĩ mẹ hẳn sẽ giống như Thẩm Tích Nhược vào lúc này.
Về nhà của công ty, Triệu Phỉ Phỉ vào bếp bận rộn, Thẩm Tích Nhược trở về công ty một chuyến, dặn dò Tưởng Thiên nhất định phải nằm yên, không được cử động tay.
Vì thế Tưởng Thiên chỉ có thể nằm trên giường, dùng ngón tay chơi điện thoại.
#Tưởng Thiên ghi hình bị thương# đã lên hot search, cũng không phải hot search do tổ tiết mục mua mà thật sự là do fans Tưởng Thiên tìm kiếm.
Fans của Tưởng Thiên hầu hết đều thích nàng sau khi phim truyền hình phát sóng, kết quả vừa theo idol không bao lâu đã bị tin tức này dọa sợ nên các nàng đã lập tức dò hỏi đến cùng, còn chất vấn tổ tiết mục:
“Mấy người chăm sóc Thiên Thiên nhà tôi thế nào vậy! Thiên Thiên là một cô gái yếu ớt, đây là lần đầu tiên em ấy ghi hình đó! Thật quá thảm mà!”
“Các người ghi hình ở chỗ thâm sơn cùng cốc đến mức cả bản đồ cũng không ra được, vậy mà các người lại không làm tốt công tác bảo vệ!”
“Huhu, tôi khó chịu quá, tổ tiết mục mau nói rõ, hiện tại Thiên Thiên nhà tôi sao rồi, nghe nói em ấy đã hôn mê một ngày!”
Có fans cũng sẽ có antifans, hầu hết antifans là fans của Tô Hương Tuyết và Thẩm Tích Chu, vì Tưởng Thiên xé mặt của Thẩm Tích Chu còn ở sân bay xé mặt của Tô Hương Tuyết nên fans hai người đã trở thành antifans của Tưởng Thiên.
Lúc này antifans lập tức bắt được nhược điểm, liên tục mắng:
“Chị nhà mấy người là người thế nào, bản thân mấy người rõ nhất, tính nết thì xấu, mỗi ngày ở trên mạng hết cắn người này lại cắn người khác, coi chừng ngày nào đó cắn phải một nhân vật lợi hại.”
“Tôi có thể nói một câu đáng lắm không, đúng là ông trời có mắt!”
“Cô ta là dạng phụ nữ tâm địa độc ác, không có chút tự giác tu tâm dưỡng tính của một nữ minh tinh, thật luôn, hiện tại bản thân cô ta chọc họa, mong sao cô ta mau cút khỏi giới giải trí!”
Số lượng antifans đông đảo, fans Tưởng Thiên lại rất ít, trận chiến dần nghiêng về một phía.
Người qua đường hóng hớt vừa thấy:
“Vốn đang cảm thông cho cô ta, mà hiện tại, chỉ có thể nói giới giải trí thật thật giả giả, không cần có quá nhiều cảm xúc thật.”
“Kẻ mắng người rồi sẽ bị mắng trả, tuy cô ta đóng phim cũng được nhưng đó là phim thần tượng, thật sự không nhìn ra được gì.”
Những lời này vừa ra, fans của Tưởng Thiên suýt điên lên, lại không có cách nào đáp trả.
Vào lúc này, siêu topic của Tưởng Thiên bỗng có một ID tên Ngọc Nhu Di: “Phúc lợi cho fans ruột của Tưởng Thiên, nhất định phải là fans ruột đó.”
Mẹ nó! Fans Tưởng Thiên còn có fan giàu có vậy sao!
Mọi người lập tức kích động, tham gia rút thăm trúng thưởng còn hỏi chủ topic: “Sao biết có phải là fans ruột hay không?”
Chủ topic đáp: “Tự tôi biết.” Vì tiền thưởng này, dù không phải fans cũng gia nhập, siêu topic của Tưởng Thiên bỗng chốc đông fans.
Khi Tưởng Thiên vẫn chưa rõ thì rút thăm trúng thưởng của fans giàu có này đã lên hot search, kinh động đến người qua đường cũng hóng hớt.