Tưởng Thiên nâng mắt thấy đôi môi đỏ tươi của Thẩm Tích Nhược trong lòng kích động.
Nàng không ngờ Thẩm Tích Nhược rời đi lại quay lại… thật sự rất mê người.
Bờ cát vàng thẳng đến chân trời, bốn bề vắng lặng mà Thẩm Tích Nhược lại đứng cạnh nàng.
Tưởng Thiên xúc động muốn nói cuối cùng đến miệng lại thành: “Vậy chiều nay, chị phải đi sao?”
Giọng nàng đứt quãng vì bị hôn đến nhũn người, giọng nàng khàn khàn không thể lên tiếng.
Lời nói phiêu tán trong gió lạnh, những lời còn lại không thể cất lên.
Thẩm Tích Nhược cúi đầu, ánh mắt vốn dịu dàng lúc này lại bừng ngọn lửa mãnh liệt, nồng cháy.
Đôi môi đỏ kia khẽ mở: “Chị phải về, công ty có việc gấp cần chị.”
Tưởng Thiên thất vọng rồi lại thấy nhẹ nhõm.
Nàng không nói rõ tâm tư của mình chỉ chăm chú nhìn Thẩm Tích Nhược.
Tưởng Thiên bỗng nhiên đưa tay đẩy Thẩm Tích Nhược ra.
Thẩm Tích Nhược kinh ngạc lảo đảo lui về sau, Tưởng Thiên thoát khỏi sự kìm cặp của cô, nhanh chóng chạy vào phim trường.
Đóng sầm cửa lại, khung cửa run lên cho thấy Tưởng Thiên dùng bao nhiêu sức.
Thẩm Tích Nhược nhìn chằm chằm cánh cửa, nheo mắt.
Lúc lâu sau, điện thoại cô reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Tưởng Thiên: “Chị đi mau, đừng làm phiền em làm việc!”
Tưởng Thiên run rẩy bấm điện thoại, vì tay run mà nàng bấm không nhanh.
Khó khăn lắm mới gửi đi, nàng nhìn giao diện WeChat như muốn xuyên thủng nó.
Đợi hai phút sau, nàng nhận được tin nhắn của Thẩm Tích Nhược: “Chị biết rồi, chị đi đây.”
Tưởng Thiên mím môi, nén rung động trong lòng, run rẩy bấm: “Lần này chị đừng quay lại nữa đó!”
Thẩm Tích Nhược phản hồi rất nhanh: “Em yên tâm, chị sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tưởng Thiên cầm điện thoại, khóe môi cười ngọt.
Chuyên viên trang điểm make up cho nàng, thấy nàng luôn động đậy, lộ cả nếp nhăn, vội nói: “Cô đừng động đậy, giữ yên mặt! Cô gặp chuyện gì mà sao vui vậy?”
Tưởng Thiên vội để mặt nghiêm nhưng cảm xúc trong lòng lại càng mãnh liệt, nàng không nhịn được, khóe môi cứ cong lên làm chuyên viên trang điểm phải dặm lại phấn nhiều lần.
Công tác quay phim kế tiếp rất thuận lợi, nửa tháng sau đoàn phim đóng máy, tổ chức tiệc chúc mừng.
Mọi người ngồi cùng nhau ăn tiệc, đạo diễn đến từng bàn kính rượu, ai cũng ra sức uống.
Sở Cầm cầm ly rượu, nhướng mày với Mao Diễm. Mao Diễm lập tức đứng lên, đi về phía Tưởng Thiên, cười nịnh nọt: “Thiên Thiên à, em nhỏ hơn chị nên chị gọi em là em. Mấy tháng qua chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần, nãy giờ em bận rộn, chị đợi mãi mới kính em được một ly, hai chị em chúng ta uống cạn ly này.”
Lúc này Tưởng Thiên bị mọi người thay phiên kính rượu, nào có thể từ chối, nếu là ngày thường, nàng sẽ nghe hiểu ẩn ý của Mao Diễm, cảm thấy cô ta có vấn đề sẽ chú ý.
Nhưng lúc này, nàng vừa nhận được tin của Thẩm Tích Nhược, trong lòng đang vui sướng, hơn nữa trong không khí náo nhiệt, nàng không nghe rõ lời của Mao Diễm, chỉ thấy cô ta cười thân thiết.
Nàng lịch sự cười, nhận ly rượu, một hơi uống sạch, nâng ly không trước mặt Mao Diễm.
Hai mắt Mao Diễm vụt sáng, vội nhận ly nói: “Aiya! Em Thiên Thiên tửu lượng quả nhiên cao! Chị em mình diễn chung, chị thích em lắm!”
Tưởng Thiên gật đầu, cũng đáp lại vài câu.
Lúc sau có người đến kính rượu, Mao Diễm lập tức rời đi, cô ta quay lại chỗ ngồi, ra hiệu với Sở Cầm.
Sở Cầm hớn hở, cao hứng gật đầu với Mao Diễm.
Tưởng Thiên không ngừng có người mời rượu. Mọi người trong đoàn ai cũng thích nàng.
Tưởng Thiên làm việc nghiêm túc lại đáng yêu, nàng luôn săn sóc nhân viên trong đoàn phim, xinh đẹp, diễn xuất tốt nên rất nhiều nhân viên có hảo cảm với nàng.
“Làm quen với cô ấy, về sau cô ấy chắc chắn hot lên! Trước tiên làm thân về sau cũng có lợi.”
“Phải đó, còn trẻ mà có thực lực kiểu này chắc chắn sống lâu ở showbiz.”
“Thiên Thiên còn rất tốt tính, tôi mới trao đổi số điện thoại với cô ấy, sau này có cơ hội tốt sẽ nói với cô ấy.”
Chỉ cần một người đủ xuất sắc thì cơ hội tốt sẽ không ngừng đổ về phía người nọ.
Ăn xong tiệc, mọi người đề nghị đi karaoke, Tưởng Thiên cảm thấy hơi choáng váng.
Nàng đứng lên, muốn nói với mọi người mình không khỏe, muốn về trước.
Không ngờ, vừa đứng lên, chân đã mềm nhũn.
Vừa bước đã đứng không vững.
Tưởng Thiên vội đỡ ghế, cầm điện thoại gọi cho Triệu Phỉ Phỉ.
Triệu Phỉ Phỉ mau chóng bắt máy, Tưởng Thiên chưa kịp nói, đã choáng váng ngã lên bàn.
“A! Tưởng Thiên say rồi, sao tửu lượng cô yếu vậy! Đạo diễn tôi và Mao Diễm đưa cô ấy về, dù sao khách sạn cũng gần đây!”
Trước khi choáng váng, Tưởng Thiên nghe thấy giọng nói hơi quen tai.
Nàng chỉ muốn hét lên, để Triệu Phỉ Phỉ đến đón tôi!
Nhưng lại không thể hét thành lời.
Cơ thể nặng nề, toàn thân bất lực, Tưởng Thiên biết cảm giác này nhưng nàng chưa nhớ ra đã mất ý thức.
Chờ khi có ý thức, Tưởng Thiên phát hiện mình đang trong xe.
Xe dừng lại, một người đàn ông đang cõng mình, bước vào khách sạn lạ.
Đàn ông!
Đây là một người đàn ông có thân hình chắc nịnh, tấm lưng rộng lớn!
Không phải Triệu Phỉ Phỉ!
Cũng không phải nhân viên trong đoàn phim!
Tưởng Thiên cố gắng giãy giụa, phát hiện mình không thể động đậy, tay chân mềm như bông.
Xảy ra chuyện gì!
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã cõng mình đi vào thang máy, sau đó bước vào phòng.
Trong lòng nàng sợ hãi.
Nàng cảm giác mình bị ném mạnh bạo lên giường, cơ thể hoàn toàn bất động.
Điện thoại của gã vang lên, gã nghe máy:
“Ừ, xong rồi, người đang ở trên giường, còn có thể mở mắt.”
“…. Haha tôi hiểu rồi, tôi chuyện nghiệp lắm, sẽ quay video lại.”
“…….Ok, đêm nay tôi giao video cho, làm xong đưa anh, chờ nhận hàng đi.”
“……Còn phải cảm ơn anh, cho tôi hưởng chuyện tốt này.”
Tưởng Thiên không cần nghe cũng biết cảnh tượng mình sắp phải đối mặt.
Nàng sắp giống những nữ minh tinh trong giới bị người ta chụp hình, quay video uy hiếp.
Kiếp trước, nàng từng nghe nói rất nhiều về chuyện này, những hình riêng tư đó khi bị tuôn ra sẽ gây xôn xao dư luận. Dù trên mạng không truyền công khai nhưng vẫn có người thầm truyền cho nhau.
Về sau, dù nữ minh tinh đó bị mắng hay đồng tình kết quả cũng không khác nhau.
Đó là hủy diệt đời họ, có người sẽ rời khỏi showbiz, có người lại tự sát, còn bị người ta mắng: “Đồ yếu đuối, chuyện có bé tí đã tự sát, đám tự sát đứa nào cũng thần kinh yếu.”
Tưởng Thiên không dám nghĩ tiếp.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tay chân nàng bất động nhưng ngón tay lại đang cố gắng nắm chặt góc áo.
Bên trong là ngọc Quan Âm.
Thẩm Tích Nhược……. Nếu mình bị như vậy…….Thẩm Tích Nhược sẽ như thế nào?
Chị chắn chắn sẽ nghĩ hết cách để tìm ra kẻ đứng sau, sau đó xử hết bọn chúng.
Nhưng liệu chị còn cần mình không?
Tưởng Thiên càng nghĩ càng khóc.
Nàng chuyển mắt nhìn gã đàn ông kia.
Gã có thân hình béo ú, rất chuyên nghiệp còn lấy tripod kê camera.
Thấy nàng nhìn, gã cười khinh, nước miếng chảy xuống: “Bé yên tâm, anh không thù không oán với em, chỉ phụng mệnh làm việc, lát nữa anh làm em sướng.”
Tưởng Thiên nhắm mắt, nước mắt rơi ướt khăn trải giường.
Gã lắp xong camera, cởi áo ngoài, chỉ mặc áo ba lô, đi về phía giường như khối mỡ di động.
Tưởng Thiên nhắm mắt, vẫn nằm tư thế như khi bị ném xuống, gương mặt ngây thơ ngập nước mắt, tóc đen rối loạn bên gối, dáng người phập phồng, quyến rũ.
Gã liếm môi, huýt sáo, bò lên giường, đưa tay bắt lấy váy của Tưởng Thiên.
Gã ta cúi đầu, không chú ý thấy tay Tưởng Thiên khẽ động.
“Em gái không hổ là minh tinh, dáng người bốc lửa thật đó…..”
Lời nói đầy ô uế cùng hơi thở tanh hôi ập vào mặt.
Tưởng Thiên đột nhiên nâng tay, nắm chặt đèn bàn ném vào đầu gã!
“Con khốn!”
Tưởng Thiên dùng toàn lực ném làm đầu gã đổ đầy máu.
Nhân cơ hội, Tưởng Thiên hoàn toàn không chút do dự, cầm đèn bàn đập vào ót gã.
Gã đàn ông giật dây điện đèn bàn kéo Tưởng Thiên từ trên giường xuống, đèn rơi khỏi tay nàng!
Tưởng Thiên nhân cơ hội xuống giường, nhưng khi nhấc chân, chân nặng như chì. Cánh tay đánh gã ban nãy đã là nỗ lực hết mình của nàng, thuốc vẫn còn công dụng, hiện tại nàng chỉ là một kẻ yếu đuối.
“Cứu mạng! Cứu tôi với!” Tưởng Thiên lớn tiếng la to.
“Con khốn câm ngay cho tao!” Gã vừa che đầu vừa đánh Tưởng Thiên lại đánh hụt.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đá văng.
Tưởng Thiên ngước mắt nhìn, trong lòng bình tĩnh, những cảm giác sợ hãi cũng được trấn an.
“Tưởng Thiên!” Một người cao gầy mặc áo gió cùng bốn năm cảnh sát vọt vào.
Người nọ lao về phía Tưởng Thiên, ôm nàng vào lòng, mau chóng rời khỏi phòng.
“Tưởng Thiên…. Em có sao không Tưởng Thiên….. Thiên Thiên….”
Tưởng Thiên ngẩng đầu, nàng mệt mỏi, đầu óc hôn mê, chỉ ngửi thấy mùi hương quen thuộc rồi thiếp đi.
Trước khi thiếp, nàng thấy Thẩm Tích Nhược đang khóc.
Nước mặt lành lạnh rơi trên má nàng.
Tưởng Thiên thấy Thẩm Tích Nhược khóc, nàng đau lòng nỉ non: “Tích Nhược…. Đừng khóc, em không sao………”
Thẩm Tích Nhược run rẩy khóc, môi hôn lên trán Tưởng Thiên.
Nụ hôn chân thành nhất.