Lúc này, đừng nói fans ở hiện trường, cả fans xem livestream cũng ngừng lại, trên màn hình không xuất hiện thêm bình luận nào.
Khoảnh khắc ấy cả thế giới im lặng vì lời của Thẩm Tích Nhược.
Trái tim Tưởng Thiên như khinh khí cầu bị bơm đầu khí hạnh phúc bay thẳng lên trời.
Cả người nàng như con diều ngao du nơi chân trời, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy người lâng lâng.
Ánh mắt nàng chạm ánh mắt Thẩm Tích Nhược, cô như dây diều dẫn nàng, để nàng không rời đi, cam nguyên trở về với cô.
Trong không khí long trọng, tráng lệ, Tưởng Thiên bị tình yêu bao phủ, thời gian như ngừng trôi.
Một lúc sâu, Tưởng Thiên mới nhận ra lòng bàn tay mình đổ mồ hôi nhưng vẫn bị Thẩm Tích Nhược nắm chặt không buông.
Nàng khẽ động, Thẩm Tích Nhược cười với nàng, thì thầm gì đó rồi kéo nàng vào bên trong sự kiện.
Cảnh tượng quen thuộc với thảm đỏ dài và lưng ghế sang trọng lúc này lại trông xa lạ, tất cả đều mờ dần trước mắt nàng.
Toàn bộ sự chú tâm của nàng đều đặt trên người Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược mặc trang phục màu xanh, dáng cô thướt tha, xinh đẹp mỗi khi bước đi.
Mặt Thẩm Tích Nhược vẫn tươi cười, chỉ khi gặp người quen, cô mới nghiêm túc chào hỏi.
Tay Thẩm Tích Nhược nắm chặt tay nàng, trong lòng bàn tay là mồ hôi của nàng.
Tưởng Thiên rụt tay về mãi vẫn không được, nàng mới nhận ra Thẩm Tích Nhược nắm rất chặt, bèn nói với Thẩm Tích Nhược: “Tích Nhược, chị buông tay em ra chút, em muốn lau mồ hôi……”
Thẩm Tích Nhược vẫn ngoảnh mặt làm ngơ đến khi cô kéo Tưởng Thiên ngồi xuống vị trí của hai người, mới buông tay ra.
Tưởng Thiên cúi đầu, khóe mắt nhìn Thẩm Tích Nhược run rẩy buông tay, nàng thở phào, lấy khăn giấy trong túi ra.
Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: “Sao tay chị run quá vậy?”
Thẩm Tích Nhược nghe vậy nhìn tay mình, cô phát hiện tay còn đang run, cười đáp: “Chị….. hơi run thôi.”
Tưởng Thiên lập tức thấy thương, không ngờ Thẩm Tích Nhược nhìn cứng rắn cũng có lúc như hồi hộp.
“Chị đừng hồi hộp, vừa rồi…. chị tuyệt lắm.”
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng không biết mình đang nói gì, càng nói nàng càng ngượng nhưng song song là cảm thấy tự hào.
Người yêu nàng công khai chủ quyền trước mặt mọi người…..
Thật sự nàng sửng sốt!
Huống hồ, lúc nghe thấy câu “không chỉ kiếp này, kiếp sau cũng không được”, chân Tưởng Thiên mềm nhũn, khí phách đó làm nàng muốn ngã quỵ!
Tưởng Thiên nhớ lại cảm thấy mình như oreo chấm sữa vừa ngọt vừa mềm
“Chị không hồi hộp vì người khác, chị chỉ hồi hộp….. vì em.”
Thẩm Tích Nhược muốn nói lại thôi đành bỏ lững câu.
Tưởng Thiên hơi kinh ngạc, nàng không hiểu Thẩm Tích Nhược có ý gì bèn hỏi: “Vì sao lại hồi hộp vì em?”
Thẩm Tích Nhược thở dài, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chị chưa được em đồng ý, đã bảo, sau này chúng ta sẽ….. vợ của nhau, chị còn tự quyết định kiếp sau của em. Chị lo em nghe thấy sẽ không vui nên chị lo.”
Tưởng Thiên há hốc, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược thật lâu.
Thẩm Tích Nhược bị nhìn, bất giác ngồi thẳng lên, càng lo lắng.
Tưởng Thiên sửng sốt một lúc bỗng lớn tiếng nói: “Làm gì có! Em vui còn không kịp!”
Giọng nàng khá lớn, cả Thẩm Tích Nhược cũng bị dọa, run lên.
Phía sau có cô diễn viên bị nàng dọa xém ngã.
Tưởng Thiên vội đứng lên xin lỗi chợt nhận ra là Trịnh Dương.
Từ sau lần quay quảng cáo chung, cả hai đã lâu không gặp, chỉ có ngày lễ ngày Tết nàng nhận được lời chúc của Trịnh Dương thì cả hai có trò chuyện đôi câu.
Năm nay Trịnh Dương cũng nhận một bộ truyền hình khác, nhưng hôm nay nàng đến đây với tư cách nữ phụ của Thân Mật của Em.
Tổ chương trình sắp xếp nàng ngồi phía sau Tưởng Thiên, nàng vội vàng đến còn chưa thấy rõ ai ngồi bên trên đã nghe thấy giọng Tưởng Thiên vang lên.
“Trịnh Dương! Cậu tới đến! Đã lâu không gặp, dạo này cậu thế nào?” Tưởng Thiên vui vẻ bắt chuyện.
“À….. Tôi ok. Hôm nay cậu đẹp lắm, bộ váy này rất hợp với cậu.” Trịnh Dường tươi cười, đôi mắt lấp lánh nhìn Tưởng Thiên.
Nhưng vừa quay đầu, nàng đã trông thấy Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh Tưởng Thiên, đang mỉm cười với mình.
Vì ban nãy ngồi trong xe nên nàng không thấy cảnh đặc sắc ở thảm đó, lúc này nàng đang khó hiểu khi bắt gặp Thẩm Tích Nhược ở đây.
“Thẩm tổng, cô cũng đến đây sao?” Trịnh Dương chủ động chào hỏi Thẩm Tích Nhược.
“Tôi đến cùng Thiên Thiên.”
Trịnh Dương nghe vậy chua xót. Hôm nay nghe thấy Tưởng Thiên come out trong livestream, dù sớm biết nhưng nàng vẫn hãi hùng.
Nàng cho rằng tuy hai người công khai nhưng vẫn sẽ giữ khoảng cách trước mặt công chúng.
Lại không ngờ, Thẩm Tích Nhược vốn không quan tâm công chúng, cô chỉ quan tâm đến việc của mình.
Trịnh Dương nhìn Thẩm Tích Nhược, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tích Nhược cũng nhìn Trịnh Dương, gương mặt dịu dàng gật đầu với nàng rồi quay người lên.
Tưởng Thiên vẫn đang hào hứng trò chuyện với Trịnh Dương. Hai người bắt đầu châu đầu tán dốc.
Lễ trao giải bắt đầu.
Trên sân khấu, các nghệ sĩ được mời bắt đầu biểu diễn, dưới sân khấu, các diễn viên đều giữ trạng thái mỉm cười, thưởng thức tiết mục.
Lễ trao giải có rất nhiều camera quay về phía họ nên nghệ sĩ, đặc biệt nghệ sĩ nữ, luôn sẽ giữ dáng vẻ ưu nhã, tránh đối thủ mua bài bảo “trạng thái kém”.
Tưởng Thiên cảm thấy công việc của các nghệ sĩ nữ quá mệt mỏi nhưng nàng lại mê đóng phim. Nàng còn phải dựa vào con đường phim ảnh này để nuôi gia đình, chờ Thẩm Tích Nhược phá sản, nàng sẽ bao nuôi cô.
Tưởng Thiên tưởng tượng, nàng thấy hơi mệt, che miệng ngáp.
Thẩm Tích Nhược đưa khăn tay đến che cho nàng.
Tưởng Thiên cảm động nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy đối phương thì thầm: “Cũng không đẹp bằng em.”
Tưởng Thiên há to miệng, cười tít mắt.
Lễ trao giải bắt đầu.
Đầu tiên là trao giải đạo diễn, biên kịch cho các phim truyền hình sau đó là những bộ phim xuất sắc nhất xen kẽ là phần biểu diễn của các khách mời.
Tiết mục này nối tiếp tiết mục kia, lễ trao giải đã tổ chức được hai ba tiếng.
Giải diễn viên mới xuất sắc nhất nằm ở cuối chương trình.
Tưởng Thiên cần phải giữ trạng thái đến cuối cùng. Khi thời khắc huy hoàng nhất, nàng phải trong trạng thái tốt nhất lên nhận thưởng.
“Giải diễn viên mới xuất sắc nhất………….. Tưởng Thiên!”
Dù nghe thấy tên mình, Tưởng Thiên cũng không có biểu cảm kinh ngạc mà thong thả đứng lên.
Nàng cúi người với đạo diễn, chào mọi người ngồi cạnh, mới lên sân khấu nhận giải.
Nàng nhận cúp, phát biểu cảm nghĩ: “Hôm nay nhận được giải này, tôi thật sự rất xúc động….. Cảm ơn tổ đạo diễn đã đến đây cùng tôi….”
Nói cảm ơn tất cả những nhân viên đoàn phim, nàng nhìn chiếc cúp diễn viên mới xuất sắc nhất.
Khung cảnh náo nhiệt, ánh đèn lộng lẫy, nàng nhìn vị trí dưới sân khấu.
Người ngồi đó là người yêu của nàng, là người nàng thương yêu nhất trên thế giới này.
Nàng nghiêm túc cất tiếng: “Tôi còn muốn cảm ơn bạn gái tôi, Thẩm Tích Nhược. Nếu nói tôi là ngôi sao thì cô ấy là tọa độ, là cô ấy dẫn lối tôi thoát khỏi tăm tối, là cô ấy mang đến ánh sáng cho tôi. Cảm ơn chị, Tích Nhược!”
Cả khán đài vỗ tay như sấm.
Tưởng Thiên dưới tiếng vỗ tay và camera vây quanh trở về chỗ ngồi.
Thẩm Tích Nhược đứng đó, hai mắt nóng rực nhìn Tưởng Thiên như muốn bốc cháy nàng.
Chờ Tưởng Thiên đến cạnh, cô đứng yên mỉm cười.
Thẩm Tích Nhược cảm thấy lý trí của mình biến mất.
Thẩm Tích Nhược ôm Tưởng Thiên vào lòng, hôn lên mắt người thương.
Các nghệ sĩ ở khán đài kinh ngạc há hốc, sau đó bất giác vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang lên.
“A!!!! Hai người hôn nhau!”
“Trời ơi! Góc này tôi thấy không rõ, cần camera phóng to!”
“Không phải hôn môi là hôn mắt! Thẩm tổng quá thương vợ, tôi xỉu!”
Bình luận lập tức bủa vây màn hình.
Trong không khí vui mừng của khán đài, chỉ có Trịnh Dương im lặng, rời khỏi đám đông.
Thẩm Tích Nhược buông Tưởng Thiên ra, mặt Tưởng Thiên đỏ như tôm luộc.
Thẩm Tích Nhược sửa trang phục cho nàng, nắm tay nàng về chỗ ngồi, gương mặt lại trở về vẻ nghiêm túc, đứng đắn.
Lễ trao giải tiếp tục.
Mà trái tim Tưởng Thiên như ngừng đập.
Bên tai nàng còn vang lên câu nói Thẩm Tích Nhược vừa thì thầm: “Chị muốn hôn em ở đây.”