Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 94: Kết Truyện



Mấy tháng trong đoàn phim, hầu hết thời gian, Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên sẽ biệt thự đó, cả hai cùng ăn, ngủ và xem TV.
Vì cô luôn ở đây làm bạn với nàng nên đã chuyển công việc từ công ty đến căn biệt thự khiến các trang báo không ngừng đưa tin.
Lần trước khi Tưởng Thiên đăng bài, dù dưới phần bình luận vẫn còn pha lẫn antifans và fans nhưng hầu hết là các bình luận chúc phúc.
“Aaaaaaa mau đến xem! Đây là sức hấp dẫn của nữ đầu bếp, của tiên nữ!”
“Thẩm tổng đẹp quá! Mặc tạp dề trông eo thon thả! Tôi cứ tưởng sếp lớn không biết nấu ăn, nào ngờ chị ta còn xuống được bếp! Đây là người yêu 10 điểm, vừa thương em vừa biết nấu ăn!”
“Huhuhu, có người yêu như Thẩm tổng đúng là phúc ba đời. Ghen tị quá! Bây giờ Thẩm tổng sẽ là mẫu người yêu lý tưởng của tôi.”
“Tôi cứ đinh ninh là Tưởng Thiên đeo bám Thẩm tổng. Đâu ngờ rằng chị ta còn nấu cơm cho Tưởng Thiên. Hỏi thật nha, rốt cuộc Tưởng Thiên bỏ bùa yêu Thẩm tổng hả?”
“Ê bạn hiền, người ta là người yêu, nấu cơm cho người yêu thì có gì mà bảo người ta đeo bám? Theo tôi, quan hệ của cả hai chắc chắn tốt hơn những gì họ đăng!”
“Thẩm tổng yêu thương Tưởng Thiên, Tưởng Thiên cũng yêu thương cô ấy. Bộ mấy người không thấy cách Tưởng Thiên bày tỏ tình cảm với Thẩm tổng sao? Tưởng Thiên come out, bị mấy người bêu rếu khắp mạng xã hội chỉ vì không muốn để Thẩm tổng là cô vợ thầm lặng của mình. Mấy người có can đảm giống người ta chưa mà nói, chứ tôi là không có rồi á.”
Dưới phần bình luận có rất nhiều comment. Ban đầu chỉ là fans vào chúc mừng, ghen tị, sau đó biến thành cuộc đại chiến giữa fans và antifans.
Hiện Tưởng Thiên đang rất hot, chỉ cần một chút tin tức về nàng cũng đủ để các account marketing đưa tin.
“Ew! Thẩm tổng mua biệt thự ở thành phố Y. Thực hư về lời đồn xây dựng tổ ấm với Tưởng Thiên?”
“Bật mí về căn biệt thự ở thành phố Y của Tưởng Thiên và Thẩm tổng!”
Những bài báo với tiêu đề như vậy xuất hiện khắp mạng xã hội đặc biệt là mỗi khi các nàng ra vào biệt thự bị người khác chụp lén.
Tưởng Thiên luôn làm lơ những tin tức này. Vì là diễn viên nên cô thấy việc bị chụp ảnh là bình thường. Bọn họ có chụp cô và Thẩm Tích Nhược ở đây cũng không sao bởi cả hai đã công khai.
Vì vậy, dù bận đóng phim nhưng sức hút của nàng vẫn không giảm. Các cư dân mạng liên tục chú ý tin tức của nàng, khiiến các tạp chí, tin tức như là chốn yêu đương của hai người.
Sau khi đóng máy, Tưởng Thiên dẫn theo Thẩm Tích Nhược tham gia tiệc chúc mừng của đoàn phim.
Trong bữa tiệc, vì có sự xuất hiện của Thẩm Tích Nhược nên không ai dám mời rượu nàng, chỉ để nàng uống nước ép.
Có vài nhân viên là fans CP, các nàng vừa nhìn hành động của hai người vừa phấn khích.
Khi Tưởng Thiên uống nước, Thẩm Tích Nhược sẽ uống cùng nàng.
Thẩm Tích Nhược vừa uống nước vừa trò chuyện cùng đạo diễn.
Còn Tưởng Thiên đang hưng phấn tám chuyện với bạn thì cầm ly uống rồi nói tiếp.
Nhóm nhân viên:
“Ê mấy bà! Hình như ly đó của Thẩm tổng!”
“Oa! Chị ta tự nhiên quá, không nhận ra mình uống nhầm luôn!”
“Nhìn thôi tôi đã biết ngày thường hai người sống thế nào!”
Khi Thẩm Tích Nhược muốn uống, cô chợt nhận ra ly của mình đã cạn.
Cô lại nhìn ly nước của Tưởng Thiên, không dị nghị mà đưa tay uống sạch.
Nhân viên công tác:
“Đó là hôn gián tiếp!”
“Hai người này thản nhiên uống đồ của nhau quá!”
“Chỉ có yêu thật mới làm vậy thôi, cặp vợ chồng già này ngọt chết tôi rồi!”
Thẩm Tích Nhược uống xong bèn rót thêm nước trái cây vào hai ly.
Cô không phân biệt của chị của em mà tiện tay đưa một ly cho nàng.
Tưởng Thiên nhận lấy, cười uống nước.
Sau đó, nàng còn nũng nịu, đưa ly cho Thẩm Tích Nhược, bảo: “Chị trót thêm cho em nha. Em nói nhiều khát nước quá.”
Thẩm Tích Nhược nhận ly, yêu thương đáp: “Khát thì em nói ít thôi.”
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn rót nước cho nàng.
Tưởng Thiên nhận nước, nhân lúc không ai chú ý, nàng véo nhẹ vai Thẩm Tích Nhược.
Fans CP nhìn hai người ân ái muốn ngất:
“Hai người ở chung trông hường phấn quá!”
“Thì ra tình yêu ngọt vậy sao. Tôi còn thấy ánh sáng tỏa ra từ họ!”
“Thẩm tổng thương vợ, Thiên Thiên biết người ta thương mình nên làm nũng, trông hai người đáng yêu làm sao!”
Sau khi tiệc tàn, trợ lý tặng quà cho mọi người xong, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược lái xe về nhà.
Vì thời gian này trên mạng ồn ào nên khi đến nhà, Thẩm Tích Nhược cố tình đi sau cho Tưởng Thiên đi trước.
Tưởng Thiên bước vào vườn hoa, ngửi thấy mùi hương hoa cỏ ban đêm, nàng bèn đưa tay cảm nhận nhiệt độ ngoài trời.
Dù đã vào hè nhưng nhiệt độ về đêm vẫn rất mát mẻ.
Dưới ánh đèn mờ, Tưởng Thiên quay đầu, cười nói: “Rõ là em không muốn ly nào nhưng sao em vẫn thấy say?”
Thẩm Tích Nhược đi theo sau cười, ánh đèn soi sáng gương mặt xinh đẹp của cô: “Có lẽ vì rượu không say người người tự say.”
Tưởng Thiên nhìn cô lại nhìn cửa: “Chị nói đúng, vừa nhìn thấy chị là em say.”
Thẩm Tích Nhược bật cười.
Tưởng Thiên đi về phía cửa thì dừng lại.
Con đường từ cửa vào đến trông nhà được trải đầy hoa hồng.
Những cánh hoa hồng nằm trên đất đỏ thẫm, tươi mát, đang tỏa hương thơm.
Tưởng Thiên ngơ ngác hỏi: “Đây là gì vậy chị?”
Thẩm Tích Nhược đứng sau nàng đáp: “Em vào đi sẽ biết.”
Tưởng Thiên nhấc chân, nàng không muốn đạp vào hoa nên chỉ đi ở cạnh dọc theo hướng của hoa hồng.
Con đường trải dài từ phòng khách, nhà ăn, phòng sinh hoạt, cầu thang, cuối cùng đến phòng ngủ chính trên lầu, khắp nhà đều phủ kín cánh hoa.
Không chỉ có hoa mà còn có nến. Nến được đặt trong giá cắm màu vàng kiểu châu Âu, chúng được đặt trên bàn, trên đất và được treo cả treo trần nhà. Các bức tường được trang trí bằng dải lụa hồng. Dưới đất, trên trần nhà, hay sô pha đều chất đầy những bong bóng với đủ màu sắc khiến tim nàng rung động. Toàn bộ ngôi nhà mang lại cảm giác lãng mạn.
Tưởng Thiên nhìn ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ, nàng không biết Thẩm Tích Nhược đã trang trí chúng từ lúc nào vì nàng nhớ đêm trước nàng vẫn còn ở đây.
Tưởng Thiên bước lên thảm lông hồng vào trong, nàng vẫn chưa nhìn rõ tất cả trang trí trong nhà nhưng nàng cảm thấy mình như bước lên mây, tiến vào thành phố trên không.
Tưởng Thiên bước lên thảm vào phòng ngủ chính trên lầu.
Ở đây đang chìm trong biển lãng mạn!
Trên trần là các bong bóng đủ màu, dưới đất là thảm lông, ở giữa là chiếc giường công chúa hồng nhạt được rãi hoa hồng.
Ở giữa giường có một bức thư được trang trí tỉ mỉ.
Trên thư là hai chữ Tưởng Thiên với nét rồng bay phượng múa.
Tưởng Thiên biết đây là bức thư dành cho mình, nàng bỗng chần chờ.
Nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc khiến nàng sợ hãi bức thư sẽ phá hủy tâm trạng lâng lâng của mình.
Vì thế nàng lưỡng lự quay đầu nhìn Thẩm Tích Nhược đứng sau mình, khẽ hỏi: “Cái này…. của chị sao?”
Thẩm Tích Nhược đáp: “Có vài chuyện chị muốn nói thẳng với em và hôm nay cũng là ngày kỷ niệm của chúng ta.”
Tưởng Thiên thắc mắc, nàng đã điểm danh qua tất cả ngày lễ nhưng nàng nhớ hôm nay không phải ngày kỷ niệm nào.
“Kỷ niệm chuyện gì vậy chị?”
Thẩm Tích Nhược nhìn vào mắt nàng, nắm lấy vai nàng, thủ thỉ: “Hôm nay kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là đêm đầu chúng ta có nhau.”
Tưởng Thiên vốn thắc thắc bỗng đỏ mặt. Nàng cúi đầu, gương mặt đỏ ửng muốn trêu sao cô lại nhớ rõ chuyện này nhưng ngập ngừng mãi chỉ dám nói: “Em… em quên mất.”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng đáp: “Vậy chị sẽ giúp em nhớ.”
Tưởng Thiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược, nàng bỗng muốn hôn cô.
Trong không gian trải đầy hoa hồng, lông vũ và hơi thở của Thẩm Tích Nhược, Tưởng Thiên nhón chân, hôn lên cánh môi cô.
Thẩm Tích Nhược ngơ ngác, nhắc: “Lá thư….”
Tưởng Thiên bèn đáp: “Để mai tính.”
Vì thế hai người vùi mình vào một đêm ngọt ngào, ân ái.
Sáng hôm sau, Tưởng Thiên ngủ đến trưa mới duỗi người, mở mắt.
Trong phòng vẫn còn dấu vết của cuộc ân ái đêm qua, những bông hoa dập nát trên giường, lông vũ dưới đất dính một ít chất lỏng của hoa, bong bóng bị xẹp, trong phòng vô cùng bừa bộn.
Nhưng Tưởng Thiên vẫn hạnh phúc nằm đó, không muốn dọn.
Lát sau, Thẩm Tích Nhược mang bữa sáng bước vào, cô đưa nước súc miệng cho Tưởng Thiên, nói: “Dậy thôi em.”
Tưởng Thiên ngồi đó súc miệng, ăn sáng, Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh giường, nhìn nàng ăn.
Tưởng Thiên ăn xong mới nhớ: “Bức thư tối qua đâu rồi chị?”
Mặt Thẩm Tích Nhược căng ra, cô chớp mắt đáp: “Tối… tối qua nó bị dơ nên chị lấy lại rồi.”
Tưởng Thiên thắc mắc đáp: “Vậy chị không cho em đọc sao?”
Thẩm Tích Nhược nghĩ rồi cười: “Đọc hay không cũng vậy. Trong đó chị viết toàn những thứ linh tinh.”
Nghe vậy, Tưởng Thiên không hiếu kỳ, tiếp tục uống sữa.
Sữa bò dính lên vành môi nàng, nàng liếm sạch rồi cười với Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược xoa mặt nàng.
Cuộc sống sau này cứ trôi qua vậy đi.
Quá khứ có ra sao cũng không còn quan trọng.
Ông trời, xin ông hãy cho chúng con được ở bên nhau thật lâu, xin ông hãy cho con được bên em ấy một năm, mười năm, năm mươi năm….
Cho đến ngày chúng con không thể đi nổi, chúng con vẫn muốn bên cạnh nhau, vẫn muốn ngắm nhìn nụ cười của nhau.
Đó sẽ một cuộc đời tươi đẹp biết bao!
– ————————————————————————–
Editor: Nếu mọi người tò mò nội dung bức thư là gì thì hãy đọc tiếp phần phiên ngoại của truyện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1318

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.