Sau khi ăn xong liền có nha hoàn dẫn họ đi vào trong khoang nghỉ ngơi.
Khoang thuyền cũng không lớn, hai người một gian, đương nhiên Trì Am ở cùng một phòng với Mao Nhân. Họ được một nha hoàn múc nước rửa mặt, hầu hạ lên giường nghỉ ngơi.
“Tỷ tỷ tên là gì? Là người hầu hạ ở đây sao?” Mao Nhân là một cô bé biết nói ngọt, vừa ngoan ngoãn để nha hoàn hầu hạ rửa mặt vừa tò mò hỏi.
Nha hoàn cười nói: “Nô tỳ là Thôi Vũ, là hạ nhân hầu hạ trên thuyền, sau này hai cô nương có dặn dò gì thì cứ nói với ta.” Sau đó nàng ta lại liếc nhìn Trì Am, có thể là nể tình nàng còn nhỏ nên lại hỏi: “Ban đêm Trì cô nương ngủ một mình không sao chứ?”
Mao Nhân lập tức vung tay lên nói: “Ta có thể ngủ với Am muội muội.”
Trì Am cười híp mắt nhìn Thôi Vũ, không nói gì.
Thôi Vũ hầu hạ các nàng thay áo ngủ xong, nhìn các nàng lên giường nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Hai tiểu cô nương tuổi tác không chênh lệch nhau lắm cùng nằm trên một chiếc giường xa lạ nên nhất thời không ngủ được. Mao Nhân lại bắt đầu nói chuyện phiếm liên tục, nói xong lời cuối cùng thì đột nhiên thở dài, nói: “Ta hơi nhớ mẫu thân và đám tỷ muội rồi.”
Trì Am cũng phụ họa một tiếng.
“Họ nói là lần này ta vào kinh là để hưởng phúc. Chỉ cần được chọn thì ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Không cần cực khổ tu luyện nữa, không cần chiến đấu với yêu ma quỷ quái, không cần làm nghề nghiệp nguy hiểm này nữa, có thể hưởng phú quý đến già như người bình thường. Nhưng mà chẳng biết là đi hưởng cái phúc gì, thực ra thì ta vẫn rất thích những chuyện như đi bắt quỷ trừ yêu này, rất thú vị…”
Trì Am cân nhắc lời nói của cô bé rồi nhỏ giọng hỏi: “Nhân tỷ tỷ, tỷ có biết đến lúc đó chúng ta sẽ được ai chọn không?”
“Ta không biết, chắc là một quý nhân trong kinh.” Mạo Nhân cũng không chắc chắn lắm.
Trì Am lại âm thầm hỏi thêm vài câu, phát hiện tiểu cô nương Mao Nhân này hoàn toàn bị người nhà lừa gạt, cứ như thể chuyến đi lần này của cô bé là để đi hưởng phúc, không hề có cảm giác nguy cơ gì.
Ngoài Mao Nhân thì Trì Am cũng quan sát những người khác, từ thái độ của Bùi Cảnh Tuấn là nàng hiểu cậu bé biết chuyến đi này không hề đơn giản, hiển nhiên là cậu biết sự thật nên một đứa trẻ chín tuổi mới lộ ra vẻ lo lắng như vậy.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, mặc dù một nơi xa lạ nên cảm thấy sợ hãi, nhưng sau một ngày đi đường thì đã sớm chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi.
Những ngày tiếp theo tất cả mọi người đều ở trên thuyền.
Thuyền đi hai ngày thì có hai đứa bé say sóng nên bị sốt và nôn mửa rất nghiêm trọng. Ủy đại nhân sai đại phu trên thuyền đến kê đơn thuốc cho chúng, cho chúng nghỉ ngơi trong khoang. Còn những đứa trẻ khác, chỉ cần chúng không tùy tiện chạy loạn thì hắn ta cũng sẽ không hạn chế hành động của chúng.
Tuy nhiên, Trì Am lại nhận thấy rằng hầu hết đám trẻ đều tương đối ngoan, chúng thà ở trong phòng tu luyện còn hơn là ra ngoài đi lung tung, Bùi Cảnh Tuấn cũng không phải ngoại lệ.
Mao Nhân không quen biết người khác nên thường kéo Trì Am đi tìm Bùi Cảnh Tuấn nói chuyện. Dáng vẻ vô âu vô lo của cô bé khiến nhiều lần Bùi Cảnh Tuấn không kiên nhẫn quát lớn tiếng, bắt cô bé phải tu luyện cho tốt.
Mao Nhân ấm ức nói: “Cảnh Tuấn ca, huynh hung dữ quá vậy. Hiếm có khi nào không có người nhà theo dõi sát sao thế này mà.”
“Muội thì biết cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Cảnh Tuấn căng lên, có vẻ tức giận vì đối phương không có chí tiến thủ: “Muội lười biếng thế này cẩn thận sau này chết thế nào cũng không biết đấy.” Nói xong trên mặt cậu chợt lộ vẻ phẫn nộ và sợ hãi đan xen, rồi ngay sau đó lại lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chăm chỉ tu luyện.
Mao Nhân bị thái độ của cậu làm tổn thương, liền quay trở lại phòng một mình.
Trì Am ỷ vào tuổi nhỏ, giữa nam nữ không quá nghiêm ngặt chuyện ở chung một phòng nên vẫn ở lại trong phòng Bùi Cảnh Tuấn, lấy danh nghĩa tu luyện để hỏi thăm cậu những chỗ mình không hiểu. Bùi Cảnh Tuấn này là thiên tài ưu tú bậc nhất trong thế hệ này của Bùi gia, tuy hơi kiêu ngạo nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, thích lên mặt dạy đời, thấy đứa bé nhỏ xíu Trì Am nghiêm túc đến thính giáo mình thì cũng vui vẻ dạy nàng.
Trì Am nhân cơ hội liền hỏi cậu về mục đích chuyển đi vào kinh của họ.
Bùi Cảnh Tuấn đâu phải là đối thủ của bà dì có cái mặt nạ trẻ thơ này, chỉ mấy lần là đã bị Trì Am hỏi gần hết những việc cậu biết được.
Lần này họ vào kinh quả thực có liên quan đến hoàng cung, nói chính xác thì vì một vị Lan phi trong cung được gọi là yêu phi gây ra.
Lan phi là sủng phi của Lão Hoàng đế, nghe nói nàng ta là một yêu phi, dùng yêu pháp để mê hoặc Hoàng đế độc sủng mình, sau này nàng ta sinh hạ một hoàng tử trời sinh có con mắt màu sắc khác thường, chính là đương kim Thập Thất hoàng tử.
Thập Thất hoàng tử từ khi ra đời thì đã ốm yếu nhiều bệnh, đã uống không ít dược liệu thượng hạng nhưng vẫn không có khởi sắc, thái y cũng không có cách nào với bệnh tình của hắn, Quốc sự từng khẳng định là kẻ này sẽ không thể sống tới lúc trưởng thành.
Lão Hoàng đế là một kẻ ngu ngốc vô năng, ông ta cực kỳ sủng ái Lan phi nên tất nhiên sẽ không muốn ái phi của mình thương tâm, cũng hết sức sủng ái Thập Thất hoàng tử, hoàn toàn không thấy người hắn có gì lạ thường. Ông ta chỉ cảm thấy thế nhân đều mắt mù không nhìn ra sự tốt đẹp của hoàng nhi mình, khiến các đại thần cũng phải bất lực với ông ta.
Lần này không biết Lan phi đánh bậy đánh bạ ở đâu mà tìm được yêu pháp, muốn dùng pháp thuật từ truyền thừa thời cổ dùng để kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng tử, cho nên Hoàng đế mới hạ lệnh mang những con cháu ưu tú trong các gia tộc kỳ nhân dị sĩ từ trong dân gian vào kinh. Sau đó chọn ra những người có ngày sinh và huyết thống phù hợp với con trai Lan phi, chính là cái gọi là người hữu duyên, sử dụng phương pháp thay đổi số phận để kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng tử.
Vì vậy, đám trẻ em trong các gia tộc trừ ma ở dân gian này thực chất chính là kẻ xui xẻo được dùng để kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng tử.