Tiết Hoàn nghênh ngang rời khỏi Đàn phủ, đối với Đàn Đạo Nhất, chẳng khác nào một nỗi nhục khôn nguôi. Mấy ngày sau đó, chàng gạt hết những chuyện khác sang một bên, một lòng một dạ muốn đào ra bằng được gốc gác của Tiết Hoàn. Đàn Tế hết khuyên lại cấm, không cho chàng dính vào việc này nữa, Đàn Đạo Nhất chỉ coi là gió thoảng bên tai, rảnh ra là chuồn khỏi nhà, lượn lờ ở thị lâu bên bờ Tần Hoài, nào ngờ mãi mà Tiết Hoàn không chịu lộ diện, Đàn Đạo Nhất thất vọng, vẫn không chịu thôi, lại bảo Nguyên Dực đi tra lai lịch của Tiết Hoàn.
Sau nạp thải, Nguyên Dực sắp phải phụng mệnh trấn thủ ngoại châu, vô cùng u sầu, cảm thấy Tiết Hoàn chẳng đáng nhắc đến, hắn khuyên Đàn Đạo Nhất: “Ta đã sớm điều tra lai lịch Tiết Hoàn rồi, nguyên quán hắn ở Bột Hải, cũng là lưu dân nam độ, trước khi vào phủ thái tử là một kẻ du thủ du thực. Phường cướp gà trộm chó như thế cậu so đo làm gì?” Đàn Đạo Nhất hiếm khi nào chăm chỉ hăng hái như vậy, Nguyên Dực không nhịn được đùa chàng, “Chỉ vì ngày đó lỡ thua hắn một bậc trên nóc nhà thôi mà cậu khăng khăng muốn trả đũa à? Ôi, lòng dạ cậu hẹp hòi thật đấy.”
Đàn Đạo Nhất sao chịu thừa nhận, lập tức nói: “Ngày đó rõ ràng hắn đã trúng tên, bằng không việc gì phải giả vờ say rượu?”
Nguyên Dực cười nói: “Trúng tên thì sao? Không trúng tên thì sao? Đạo Nhất, dân gian ngọa hổ tàng long, luôn có người tài nghệ hơn cậu, chẳng lẽ ai cũng phải bị cậu giẫm dưới chân?”
Đàn Đạo Nhất thả lỏng bả vai căng cứng, chàng mỉm cười, bưng âu trà lên, “Tôi chỉ không thích người này thôi.”
“Ấu trĩ.” Nguyên Dực lắc đầu, nhìn ngoài lầu ráng tà mạ núi, sóng thu khói lạnh, hắn ghìm nỗi lòng chất chứa phiền muộn xuống, cười bảo Đàn Đạo Nhất: “Nghe nói vài ngày trước thái tử giết một tì nữ trong phủ, bị Ngự sử tố cáo với bệ hạ xử trí một trận, mấy nay đang nén giận trong phủ đấy.”
Đàn Đạo Nhất không cười theo, “Thái tử nén giận, sau cùng còn không phải trút lên đầu ngài sao?”
Nguyên Dực thôi cười, hơi bực bội, “Cũng đúng.” Hắn lên tinh thần, “Nhân cơ hội này, ta phải chăm qua lại với các nhà mới được.” Hắn nhìn Đàn Đạo Nhất, ý vị sâu xa, “Nếu đại nhân nhà cậu chịu nói vài câu lời hay ý tốt thay ta ở ngự tiền, có phải ta đã được cải phong sang Dự Châu rồi không?”
Câu này mà dám bô bô trước mặt Đàn Tế thì khó đảm bảo không bị đánh, Đàn Đạo Nhất đành giả bộ không nghe thấy.
Đến thị lâu lại vồ hụt, Đàn Đạo Nhất bưng khuôn mặt chán chường về nhà, đụng trúng A Na Côi.
A Na Côi bận váy áo lộng lẫy phức tạp, dây đai phất phơ, kéo lê một con diều chim én trên mặt đất. Nàng quay đầu ra sau, ngắm nhìn mười mấy con diều bay bổng bên trên biệt viện, nghe thấy gia nô gọi lang quân, cái miệng đang trề ra của nàng lập tức nhoẻn lên, “Bọ Ngựa!” Nàng kéo diều qua nghênh, “Anh về rồi!”
Đàn Đạo Nhất mặt lạnh tanh, vượt thẳng qua nàng.
A Na Côi đuổi theo chàng vào phòng, than phiền, “Tôi đến những mấy lần mà không thấy anh, anh đi đâu thế?”
Tiếng lải nhải của A Na Côi đẩy Tiết Hoàn ra khỏi đầu Đàn Đạo Nhất, chàng bất đắc dĩ tiếp lời: “Ngươi tới làm gì?”
Cặp mắt trong veo của A Na Côi dõi chàng, tủi thân nói: “Họ đố kị lang chủ thích tôi, không chịu chơi với tôi.”
“Đừng có nói lung tung.” Đàn Đạo Nhất bất mãn, “Phụ thân ta lớn hơn ngươi gần ba mươi tuổi.” Cởi bội kiếm xuống đặt vào hộp kiếm, chàng nhìn cung khảm sừng trên trên tường một hồi, cuối cùng ngồi vào bàn, lấy tượng phật bạch ngọc tới trước mặt, đầu ngón tay phủi nhẹ.
A Na Côi đặt diều lên bàn, cầm bút nhét vào tay Đàn Đạo Nhất, “Anh giúp tôi viết chữ lên diều đi.”
“Viết gì?”
“Viết tên tôi.” A Na Côi chống khuỷu tay lên bàn, giày tơ nhón trên mặt đất, “Anh viết A Tùng, tôi thả diều bay lên trời là giống như chính tôi cũng đang bay vậy.” Nàng thở dài một tiếng tịch mịch hiếm có.
Đàn Đạo Nhất liếc nàng, nhấc bút lên, viết vào hai bên trái phải cánh én mỗi bên một chữ Nhu, đưa cho A Na Côi.
Đàn Tế vốn tưởng A Na Côi cũng giống Đàn Đạo Nhất, dặn dò một câu là tự đi học tập viết. Sư phụ ân cần dạy dỗ một thời gian dài như vậy mà số chữ A Na Côi biết vẫn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nàng mừng rơn, nhận lấy diều trong tay Đàn Đạo Nhất, trịnh trọng đặt trên bệ cửa sổ, đợi mực khô.
“Anh đã bắt được thích khách ngày đó chưa?” A Na Côi tò mò hỏi.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Đàn Đạo Nhất lập tức sa sầm, “Chưa.”
A Na Côi trông thấy vẻ mặt đó của Đàn Đạo Nhất là đoán ngay ra được mấy phần. Nàng quay mặt đi, che miệng cười trộm, sau đó hắng giọng, giả đò không hiểu, nói: “Ơ, một tên trộm vặt thôi mà sao để hắn trốn thoát được vậy?”
“Ừ.” Đàn Đạo Nhất cụp mắt viết chữ, không nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Ta không có khí khái nam nhi đấy.”
Chàng nói câu này không đầu không đuôi, A Na Côi chẳng hiểu ra sao. Đàn Đạo Nhất mặc kệ nàng, nàng nằm nhoài trên bàn, thò nửa người ra, nắm con diều hong khô trong tay, ngắm trái ngắm phải, yêu thích không muốn rời tay.
Đàn Đạo Nhất dừng bút, nhìn nàng, im lặng một thoáng, chàng hỏi: “Tháng sau Nguyên Dực rời kinh rồi đấy, ngươi có biết không?”
A Na Côi đã không gặp Nguyên Dực một khoảng thời gian, đến dung mạo hắn thế nào cũng chẳng nhớ lắm. Nàng cầm bút lông vẽ linh tinh lên cánh én, “ồ” một tiếng ơ hờ, “Ngài ấy định đi đâu?”
“Dự Châu.” Đàn Đạo Nhất tỉnh rụi, “Không phải ngươi muốn lấy ngài ấy sao?”
A Na Côi cầm bút, ngoẹo đầu, con ngươi long lanh soi vào Đàn Đạo Nhất, “Lang chủ nói nhị hoàng tử mắt mọc trên trời mà không có bản lĩnh, không xứng với tôi.”
Đàn Đạo Nhất nhướng mày, quả thực bị lời nàng nói chọc cười, “Không xứng với ngươi?” Khóe miệng chàng nhếch lên một độ cong mỉa mai, thong thả nói: “Xem ra, đối với ngươi, chỉ cần được mặc đẹp ăn ngon thì trời có xanh hay không, cỏ có biếc hay không, đều chỉ là mây trôi mà thôi.”
Mùi châm chọc của chàng quá nồng, A Na Côi sĩ diện không chịu nổi, cũng cáu. Nàng thầm hừ lạnh, kéo giọng ra thật dài, “Bọ Ngựa, bao giờ thì anh thành thân?”
Đàn Đạo Nhất ngước khóe mắt hẹp dài liếc nàng, bình thản nói: “Mùa xuân sang năm, làm sao?”
A Na Côi giơ ngón tay lên tính, kinh ngạc kêu: “Chưa tới nửa năm nữa!”
Chưa tới nửa năm, Đàn Đạo Nhất nghĩ. Đối với chuyện đón dâu, không thể nói là chàng phản cảm, song cũng chẳng có gì chờ mong, chỉ cảm thấy đó là một chuyện cần làm. Giọng điệu kinh ngạc của A Na Côi khiến chàng ngẩn ra, không nhịn được hỏi A Na Côi: “Có phải là quá nhanh không?”
“Quá chậm!” A Na Côi hùng hồn đáp, “Anh mau thành gia đi! A di đà phật, chỉ mong thành gia rồi, anh tem tém bớt đi, đừng làm bậy làm bạ nữa.” Ngữ khí nàng giống y hệt Đàn Tế.
Đàn Đạo Nhất lạnh mặt, cướp lại bút lông trong tay A Na Côi. Chàng giật con diều xuống ném ra ngoài cửa sổ, “Sao ngươi còn chưa biến đi?”
Kể từ khi tì nữ phủ thái tử đột tử, trong triều kháo nhau thái tử tàn bạo, bị hoàng đế chán ghét. Nguyên Dực thừa cơ lấy cớ Ninh Châu xa xôi, xin hoàng đế cải phong cho hắn sang Dự Châu, hoàng đế lưỡng lự chưa quyết, cho đến khi các châu quận Dự Châu dâng tấu chương, tự ngỏ ý dân chúng địa phương đều cảm mến lòng nhân nghĩa thiện lương của Nguyên Dực, xin hoàng đế phong Nguyên Dực làm thứ sử Dự Châu, hoàng đế thấy ý dân tha thiết, cũng bèn thuận thế, cải phong cho Nguyên Dực sang Dự Châu, trì tiết1 trấn biên, đô đốc quân sự.
1 Quản lý hành chính nói chung, làm tiết độ sứ hay thứ sử đều được gọi là trì tiết.
Nguyên Dực mừng rỡ khôn xiết, sau khi tạ ơn, một mặt trù bị việc rời kinh, mặt khác còn đích thân đến các phủ bái biệt, lại giành được thêm tiếng thơm hạ mình cầu hiền.
Đàn Tế tuy không đồng tình nhưng khi Nguyên Dực đến nhà, cũng cung kính nghênh hắn vào sảnh một cách hiếm có.
Nguyên Dực không chịu ngồi ghế trên, Đàn Tế vừa khuyên hắn, hắn đã muốn rơi lệ, “Ta trẻ người non dạ, thường được Đàn công chỉ bảo, sau này đi Dự Châu, e sẽ ngày đêm tưởng niệm…”
Đàn Tế nghe lời này mà ê cả răng, ông cười khan, nói: “Tại hạ tài sơ học thiển, chưa từng chỉ dạy điện hạ, điện hạ xin chớ khách khí.”
Nguyên Dực thử hỏi dò: “Nghe nói trong nhà Đàn thái thú Nhữ Nam có một cô con gái…”
Sắc mặt Đàn Tế nhạt bớt, ông trực tiếp ngắt lời Nguyên Dực, “Hôm nay điện hạ đích thân đến nhà từ biệt, thần lo sợ vô cùng. Ngày mai thần thiết yến trong phủ, mời điện hạ lại đến.”
Nguyên Dực suy đoán dụng ý của Đàn Tế, ngoài mặt cười đáp: “Vâng, một lời đã định.”
Tiễn Nguyên Dực đi rồi, Đàn Tế ngồi một mình chốc lát rồi sai người đi gọi Đàn Đạo Nhất, người truyền lời còn chưa ra ngoài đã lại bị ông gọi về, “Ôi, thôi thôi,” Đàn Tế phiền lòng khoát tay, “Không nói được mấy câu khéo đã lại bị nó chọc cho tức chết rồi, ngươi đi gọi A Tùng tới đây đi.”
A Na Côi thướt tha đi đến, bái kiến Đàn Tế. Đó giờ trước mặt Đàn Đạo Nhất, lúc nào nàng cũng tung tăng nhảy nhót, còn nhanh nhảu hơn khỉ, vì biết Đàn Tế thích con gái thanh tao nhã nhặn, A Na Côi bèn bắt chước Tạ nương tử từng gặp thoáng qua kia mười phân vẹn mười, đến mí mắt cũng chẳng nhấc lên, “Lang chủ.”
Đàn Tế nhón râu, gật đầu không ngớt. Cô bé này vừa đẹp vừa duyên, hồn nhiên ngây ngô, cực kì hiếm có. Ông cứ băn khoăn mãi lai lịch của nàng, nhân lúc này lại lòng vòng hỏi một lần nữa. “Con là do nhị hoàng tử mua từ cò mồi ở Tuy Dương, thế trước khi bị cò mồi mua, nhà con làm gì?”
A Na Côi lắc đầu, “Không biết ạ, con bị bán từ nhỏ.”
“Văn thư bán thân ở đâu?”
“Ôi chao lang chủ, Tuy Dương chiến loạn quanh năm, mua ai bán ai nào cần đến văn thư? Cho một bát cơm là đủ rồi.”
Bị nàng kêu vậy, Đàn Tế đâm hổ thẹn. Ông cười trừ, chợt hỏi: “Con có muốn đi Dự Châu không?”
A Na Côi ngạc nhiên, “Con đến từ Dự Châu mà, người ở đó nghèo đến nỗi chẳng có cơm mà ăn, con còn đi Dự Châu làm gì?”
“Con là đứa bé thông minh.” Đàn Tế khen, “Theo Nguyên Dực là phải chịu khổ.” Ông ngắm nghía gương mặt trong trẻo như trăng sáng của A Na Côi, mỉm cười nói, “Đáng tiếc ta chỉ có mỗi đứa con trai là Đạo Nhất, có một đứa con gái như con nữa thì tốt.”
Con ngươi A Na Côi dưới rèm mi lặng lẽ dòm trộm Đàn Tế đang trầm tư.
Đàn Tế lấy lại tinh thần, ngoắc tay với nàng, “Lại đây, dạo này học viết chữ nào, viết cho ta xem.”
A Na Côi hoảng hốt trong lòng, nhíu mày cầu khẩn ông: “Ôi chao, lang chủ, dạo này con học viết chữ, cổ tay mỏi lắm rồi, hôm nay có thể không viết không ạ?”
“Vậy mai sẽ kiểm tra con.” Đàn Tế ân cần dạy bảo A Na Côi một phen rồi mới nói: “Con đi đi.”
A Na Côi như được đại xá, vội vã lui ra, chạy đi tìm Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất vừa tiễn Nguyên Dực, đang buồn rầu ngồi nhìn bàn cờ. Tì nữ bưng giá nến vào trong màn xông hương, A Na Côi rón rén đi tới sau lưng Đàn Đạo Nhất, vốn tưởng mình đã im lặng lắm rồi, nào ngờ một con đom đóm thừa dịp nàng vén rèm cũng bay vào. Đàn Đạo Nhất búng con đom đóm đi, quay đầu trông thấy A Na Côi.
“Lang quân, anh dạy tôi viết chữ đi.” A Na Côi mềm giọng.
Đàn Đạo Nhất không nói gì, tì nữ xông hương xong, đặt nến lên bàn, Đàn Đạo Nhất cũng chỉ khoát tay bảo cô lui ra.
“Lang quân không nói gì có phải là vì họng bị khô không?” A Na Côi cực kì lanh lợi, vội pha một chén trà nguội, bưng đến trước mặt Đàn Đạo Nhất, “Lang quân nhấp ngụm cho nhuận họng.”
Đàn Đạo Nhất không tiếp, cầm sách lên.
“Lang quân mỏi vai rồi, để tôi đấm cho lang quân.” A Na Côi đặt trà xuống, vòng ra sau Đàn Đạo Nhất, hai nắm tay nhỏ đấm vai chàng lúc nặng lúc nhẹ. Nàng không đấm còn đỡ, càng đấm vai Đàn Đạo Nhất càng căng cứng, hai ngón tay chàng bắt lấy cổ tay mềm mại của A Na Côi, đôi mắt long lanh của A Na Côi chạm vào mắt chàng, Đàn Đạo Nhất trầm mặc đôi lát, thấp giọng nói: “Ngươi mài mực đi.”
A Na Côi mừng rỡ đồng ý, vội đi mài mực nhúng ướt bút lông, trải tờ giấy trắng như tuyết lên mặt bàn. Nàng đứng trước bàn cầm bút lên, đổi từ tay trái sang tay phải, lại đổi từ tay phải sang tay trái, tới lui một hồi, thấy một giọt mực lớn rơi lên giấy, nàng quýnh lên kết: “Ấy, hỏng rồi.”
Đàn Đạo Nhất bất đắc dĩ, vô thức ôm A Na Côi vào lòng từ đằng sau, nắm tay nàng, hỏi: “Viết chữ gì?”
A Na Côi hễ phấn khích lên là không nhịn được muốn nhảy cẫng, tóc mai cọ cọ trước ngực Đàn Đạo Nhất, nàng nói: “Viết tên tôi, Tùng.”
“Được.” Đàn Đạo Nhất nắm tay nàng, cổ tay hơi hạ xuống, phẩy ngang vạch dọc. A Na Côi nhìn vết mực chậm rãi thấm nhòe, ngơ ngác nói: “Dòng này nhiều chữ quá, chữ nào là Tùng?”
Đàn Đạo Nhất dùng đầu bút lần lượt chỉ từng chữ cho nàng, “Ngã tâm như tùng bách.” Chàng họa vòng vòng bên trên chữ Tùng.
Côn trùng kêu vang, đom đóm bay múa, trong sân tĩnh mịch. Môi A Na Côi lặng lẽ mấp máy, nàng nhoẻn cười, quay đầu nói với Đàn Đạo Nhất, “Đây là thơ à! Câu tiếp theo là gì?”
“Không có câu tiếp theo.” Đàn Đạo Nhất buông tay, lùi ra sau một bước, “Ngươi tự viết đi.”
A Na Côi chẳng hiểu ra sao, ánh mắt hồ nghi loanh quanh trên mặt chàng, “Mặt anh đỏ thế,” Giọng A Na Côi vừa ngọt ngào vừa êm ái, đôi môi anh đào nhếch lên, “Có phải anh bị nóng quá không, có muốn tôi xoa ngực cho anh không?”
Con mắt đen nhánh của Đàn Đạo Nhất nhìn nàng, thấy nàng thuận tay định vươn về phía ngực chàng, chàng giơ một ngón tay lên chống trước trán nàng, đẩy A Na Côi ra, “Nửa đêm canh ba, ai cho ngươi vào đây?” Đàn Đạo Nhất thình lình trở mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa được gả cho ta đâu.”
A Na Côi trợn tròn mắt, “Ai thèm gả cho anh?” Miệng nàng dẩu lên, ném bút lông vào ngực Đàn Đạo Nhất, đoạn đùng đùng bỏ đi.