“Chị, năm ngoái chúng ta đã có thông báo cải cách rồi mà, không phải họ đã nói sau này chúng ta muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu sao?”
Hà Lệ Xu hơi nhếch môi, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngượng nghịu:
“Là người khác thôi, nhà bọn chị cũng chỉ vừa mới được chứng minh vô tội thôi, để phòng chuyện không hay xảy ra, thì đội trưởng nói ngoại trừ những thứ do nhà chị tự muốn nuôi trồng ra, còn lại đều phải nộp lên hết.”
Mã Ngọc Liên nghe thấy thế thì có cảm giác Hà Lệ Xu đang lừa dối mình, nhìn đám heo con được bọn họ quây kín mít lại kia, vừa nhìn đã biết là rất để tâm chăm sóc.
Nếu không phải là do mình nuôi, sao có thể có lòng tốt chăm bam chúng như thế được.
“Không phải đám heo đều đang được nuôi ở đây sao, sao lại phải nộp lên?”
“Bọn chị không giống với các đội viên khác.” Hà Lệ Xu nói:
“Không phải là bọn chị vừa mới thoát tội hay sao.
Để đề phòng sau này lỡ có gì thay đổi, đội trưởng nói đợt heo này đều phải giao lại cho bên sản xuất của đội, mấy ngày nữa bên đội sẽ cho người tới đem đám heo đi.”
Nói xong, bà lại bồi thêm một câu:
“Nếu em không tin, thì bây giờ chị đưa em đi hỏi đội trưởng nhé?”
Mã Ngọc Liên nhìn vẻ mặt bà, trông không giống như đang nói dối, hơn nữa đúng là nhà bọn họ vừa mới được minh oan xong.
Tuy rằng trong lòng bà ta vẫn thấy nghi hoặc, nhưng bà ta cũng không thể thật sự đi cùng Hà Lệ Xu tới hỏi đội trưởng của bọn họ như thế được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bà ta nhíu mày, hỏi:
“Em nghĩ đến tình cảm chị em trước đây của chúng ta, định mua hai con heo con ở chỗ chị đem về nuôi.”
Hà Lệ Xu nghe thấy thế, trong lòng âm thâm hừ một tiếng.
Bà ta nói là mua, ai biết có phải là muốn mua thật không.
Họ hàng mấy chục năm không thèm liên lạc, cũng không phải gần gũi ruột thịt gì, rốt cuộc là sao lại không biết xấu hổ mà mở mồm ra hỏi như thế chứ?”
Tuy rằng trong lòng Hà Lệ Xu đang âm thầm khinh bỉ, nhưng vẫn phải lựa lời nói:
“Chuyện này thật sự là không còn cách nào khác.
Nếu không thì em đợi đến lứa sau được không?”
Mã Ngọc Liên nghe bà nói như thế, giận mà không có chỗ xả. Một lứa heo thế này, ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có.
Ai muốn chờ lứa tiếp theo của bà chứ, nói như thế không phải là để chọc giận mình sao? “Vậy thì thôi không cần nữa.” Bà ta cười tươi rói:
“Thôi bỏ đi, em đến công xã mua vậy.”
Mã Ngọc Liên vốn cho rằng mình có thể bắt được heo con về nên mới tới, cho nên còn mang theo một ít thịt, ai ngờ đến nơi xong lại gặp phải kết quả thế này.
Bây giờ nhớ đến hai miếng thịt mà mình mang theo, cảm thấy tiếc đứt ruột. Vì thế mà lúc Hà Lệ Xu muốn tặng quà đáp lễ, bà ta cũng không từ chối, cầm đồ dắt con gái đi về thẳng.
Khúc nhạc đệm này tuy rằng khiến người khác khó chịu nhưng ngắn ngủi, Cố Chi Nghiên cũng không coi đó là gì. Nghĩ đến vẻ mặt lúc rời đi của người dì họ kia, chắc là bọn họ cũng sẽ không quay lại.
Có lẽ là chính sách cải cách năm ngoái khiến mọi người vui vẻ, nên ngày Tết đón năm mới năm nay rất náo nhiệt.
Mọi người tụ tập thành nhóm với nhau đi ra ngoài chơi, đi thăm người thân. Những việc này Cố Chi Nghiên bây giờ không làm được, An Tĩnh Nguyên vẫn ở nhà với cô vài ngày, đến ngày mùng mười của năm mới, An Tĩnh Nguyên mới đến công xã tìm Phương Kiến Quốc.
Cố Chi Nghiên biết người đàn ông này một khi đã bắt đầu bận rộn thì khó mà có thể gặp được, tuy rằng lưu luyến, thế nhưng nếu đã quyết định mở tiệm, thì cô cũng không thể làm gánh nặng trì hoãn anh lại được.
Người vợ sắp đến ngày sinh, trong lòng An Tĩnh Nguyên cũng rất lo lắng:
“Không thì, anh để cho Kiến Quốc tự đi chuẩn bị?”
Vì cẩn thận khai trương, nên lần này trên giấy phép kinh doanh cũng ghi cả tên của Phương Kiến Quốc, nói cách khác là bọn họ cần phải hợp tác với Phương Kiến Quốc.
Cố Chi Nghiên lắc đầu:
“Không sao đâu, còn hơn một tháng nữa em mới sinh mà. Nếu như anh không đi, có thể là Phương Kiến Quốc sẽ không nói gì, nhưng mà người ta cũng có vợ rồi, chắc chắn sẽ cảm thấy không hài lòng.”