Một trận oanh tạc, nổ tung đến tận trưa ăn cơm. Những người đến giúp đỡ đều sắp tê liệt rồi, nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng cao, họ thậm chí không thể ở trên sân thượng, mà phải xuống hai tầng, còn mọi người ở trong một căn phòng, đặt đầy đá mới thấy mát hơn một chút, kết quả là Hứa Lê và những người khác đang phơi nắng bên ngoài, cũng không thấy co thể chịu không nổi. Điều này khiến họ, đặc biệt là những người của Đội dị chiến đều không hiểu nổi. Mặc dù thực lực của những người trong đội dị chiến có mạnh có yếu nhưng cũng không đến mức chênh lệch lớn như vậy chứ? Thời tiết mà họ cảm thấy khó chịu, lẽ nào Hứa Lê và những người khác lại hoàn toàn không cảm thấy?
Chẳng lẽ họ còn không bằng một đứa trẻ? Đợi đến khi ăn xong bữa trưa, họ tưởng rằng Hứa Lê và những người khác sẽ nghỉ ngơi, kết quả lại thấy Hứa Lê và những người khác, thậm chí cả những người đang ngủ cũng bò dậy, xuống dưới nhặt tinh hạch thây ma. Họ cũng biết tinh hạch thây ma chắc chắn có tác dụng, căn cứ bên kia cũng đã ban hành nhiệm vụ thu thập tinh hạch thây ma.
Vì vậy, họ cũng đi giúp.
Tuy nhiên, vừa đến tầng dưới, họ đã cảm thấy vô cùng nóng bức.
Không chỉ vì thời tiết buổi chiều bây giờ nóng, mà còn vì trước đó những người có dị năng hệ hỏa vẫn luôn đốt xác thây ma, vừa nổ xong mới dừng lại, cũng khiến nhiệt độ xung quanh nóng hơn.
Ít nhất những người có dị năng cấp một ở đây hoàn toàn không thích ứng được, chỉ có thể lên lầu trước, những người có dị năng cấp hai thì miễn cưỡng ở lại, giúp đỡ dùng dị năng nhặt tinh hạch.
Ra ngoài phơi nắng là không thể, phơi một lúc là có thể nằm thẳng cẳng trên đất để người ta khiêng đi được.
Có thêm nhiều người như vậy, tốc độ nhặt tinh hạch nhanh hơn rất nhiều, chỉ mới ba giờ, tinh hạch đã nhặt xong, đợi mọi người lên hết, những người có dị năng hệ hỏa tiếp tục đốt những xác thây ma còn lại, mùi hôi thối khiến Tiểu Kim vội vàng bảo Hứa Lê kéo khóa túi lại, nó chịu không nổi nữa rồi.
Một đội và chín đội theo thói quen giao tinh hạch cho Hứa Lê, những người khác bắt chước, đều đưa tinh hạch cho Hứa Lê, cô cũng không động vào, dù sao thì tinh hạch nhặt được lần này đều để chung một chỗ, đợi về rồi chia sau, dù sao thì trong số những tinh hạch này còn có không ít tinh hạch cấp hai.
Cho dù bây giờ tỷ lệ thây ma cấp hai chỉ chiếm một phần nghìn hai nhưng không chịu nổi số lượng lớn! Một triệu phần nghìn hai cũng có hai nghìn. Lần trước ở căn cứ, Hứa Lê cũng nghe Giáo sư Phương và Giáo sư Nguỵ nói một hai câu, nói rằng nghiên cứu tinh hạch của một căn cứ nào đó đã có một số thành quả nhất định, đã xác nhận được trong tinh hạch có một loại năng lượng đặc biệt, hơn nữa là loại năng lượng rất dồi dào.
Căn cứ thành phố S bên này cũng được đồng bộ một số tài liệu, nghiên cứu cũng có tiến triển. Dù sao thì bây giờ Hứa Lê cũng cần tinh hạch làm năng lượng, căn cứ bên kia cũng cần, cho nên càng phải chia đều một chút. Hứa Lê càng biết, rất nhiều phát minh sau này đều liên quan đến tinh hạch!
Thứ năng lượng này không sợ tích trữ nhiều. Huống hồ nếu căn cứ thực sự thiếu thì đến đổi với cô là được, cô lại không phải là người keo kiệt.”
Nghỉ ngơi một lát trước, hôm nay có thể xuất phát muộn một chút.”
Hứa Lê tính toán một chút: “Theo tiến độ này, nổ thêm hai lần nữa, hiệu suất nổ thây ma có giảm xuống không?”