Hạ quyết tâm muốn tìm ma y cho Sở Khanh, nhưng Sở Yến lại gặp khó khăn giữa đưa ma y về và đưa Sở Khanh đi tìm ma y.
Lén đưa ma y về không thành vấn đề, nhưng y lo khoảng thời gian y rời đi lấy ai trông Sở Khanh, dẫu sao loại chuyện như lẻn vào phòng ngủ của họ rải hương ma khí đã xảy ra, sao y có thể yên tâm để tiểu ma vương nhà y lại một mình?
Nếu như y đưa Sở Khanh ra ngoài, chặng đường bôn ba là gánh nặng với thân thể hiện giờ của tiểu ma vương nhà y chưa nói, bị người khác nhìn thấy truyền ra nói Sở Khanh nhập ma mất kiểm soát, vậy ngày tháng sau này của hai người chắc chắn càng khó khăn hơn.
Y lo âu đứng dậy đi tới đi lui, nhưng Sở Khanh ngỡ y muốn đi, theo bản năng bắt lấy ống tay áo của y: “Sư tôn đừng đi…”
Tình dục làm cho khóe mắt Sở Khanh ửng đỏ, nom đáng thương khiến người ta thương tiếc.
“Sư tôn không đi, sư tôn đưa con đi khám đại phu.” Giúp Sở Khanh ăn mặc chỉnh tề khoác thêm hai chiếc áo khoác dài, Sở Yến ôm người lên, “Nắm chặt.”
Người ngoài hay đặt điều vu khống cút hết đi, nếu như ngay cả đưa tiểu ma vương nhà y rời khỏi Tiên giới do y quản lý mà còn không làm được, y đừng làm sư tôn nữa thì hơn.
“Đại phu?”
“Ừm, con sẽ ổn nhanh thôi.”
Nghe đồn ở nơi tiếp giới của Tiên giới và Ma giới có một lão ma y không chia lục đạo, chuyên khám bệnh cho nhân sĩ lang thang rời quê xa xứ hay chạy trốn các giới.
Hiện giờ đến đường cùng, thay vì để Sở Khanh ở trên giường chịu đựng đau đớn, y chỉ có thể đánh cược lời đồn này là thật.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ ẩn thân lao vào mây xanh, Sở Yến cúi đầu, cụng trán với tiểu ma vương nhà y, “Đừng sợ, sư tôn sẽ bảo vệ con.”
Tìm thấy ngôi nhà gỗ đơn sơ giấu trong rừng cây trong truyền thuyết, nhịp tim Sở Yến đập cuồng loạn, gấp gáp dành ra một tay muốn gõ cửa.
Tay chưa chạm tới khung cửa, cửa gỗ đã bị mở ra từ bên trong.
Một ma tộc già đầu tóc bạc phơ, sừng ma cũng đã sớm khô queo chống gậy đứng trước mặt y.
Quan sát Sở Yến bôn ba đường xa từ trên xuống dưới một phen, ông ung dung nói: “Một trăm năm trước ngươi nhặt thằng bé, ta biết rồi sẽ có ngày ngươi tìm đến cửa.”
Sở Yến chưa kịp kinh ngạc thì nghe ma y già nói: “Sở công tử, mời vào.”
Bày trí trong phòng đơn sơ giống như ngoài nhà gỗ, đừng nói giường bệnh, ngay cả ghế dài cũng không có.
Sở Yến bế Sở Khanh, nhất thời không biết nên đặt tiểu ma vương nhà y ở đâu: chẳng lẽ y cứ ôm Sở Khanh thế này cho lão ma y khám bệnh?
“Bên này.” Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của Sở Yến, lúc này lão ma y dẫn y đến một căn phòng khác — Một căn phòng nhỏ ngoài giường bệnh ở giữa ra, xung quanh đều là lọ thuốc và sách vở y dược bày la liệt.
Chỉ giường bệnh, lão ma y chỉ thị: “Đặt nó ở kia. Để ta xem xem mấy năm nay tiểu vương tử của chúng ta sống ở Tiên giới ra làm sao.”
Nghe lão ma y nói như vậy, Sở Yến bỗng chốc cảm thấy chột dạ.
Không thế nào cả, rất rõ ràng y không chăm sóc Sở Khanh chu đáo, thế nên mới có ngày mang hắn đến cầu y.
“Phiền ngài xem giúp sừng ma của thằng bé, ta chưa từng xử lý vết thương kiểu này, chỉ có thể giúp nó cầm máu mà thôi…”
Y chưa nói xong, đã thấy lão ma y vạch kéo sừng ma bị thương của Sở Khanh chẳng chút nhẹ nhàng, mà hắn ngay lập tức phát ra tiếng kêu đau.
Sờ Yến không chần chừ nghe theo trực giác dùng tiên khí ném lão ma y lên tường: “Ông làm gì vậy?”
“Haha, quả nhiên là nam nhân mạnh nhất Tiên giới trong lời đồn!” Lão ma y bị cầm cố, nhưng vẫn rảnh rỗi mà cười, “Muốn cho ta khám bệnh thì tin ta, nếu không các ngươi có thể đi ngay.”
Nhận ra mình đã quá khích, Sở Yến bình tĩnh lại nhưng vẫn che chắn phía trước Sở Khanh: “Xin lỗi, nhưng có thể xin ông nói ông định chữa trị cho thằng bé thế nào trước không?”
Bằng không rất có thể bất cẩn tí thôi y sẽ xử đẹp lão ma y này.
“Sừng của Ma tộc giống như cành cây vậy, phần hoại tử phải loại bỏ trước, nếu không không mọc sừng mới được.” Lão ma y chỉ sừng ma bê bết máu thịt của Sở Khanh giải thích, “Bị thương thành thế kia chắc chắn không thể mặc kệ, phải bỏ.”
Hiểu rõ là vừa rồi lão ma y chỉ muốn loại bỏ sừng ma hoại tử của Sở Khanh, song Sở Yến vẫn trách móc: “Thuốc tê đâu? Nó rất đau.”
“Sở công tử đây là nuôi ma vương như thú cưng sao?” Lão ma y nhìn y với vẻ kỳ dị, “Ma tộc sợ gì cũng không sợ đau.”
Sờ Yến chau mày hoài nghi: Sao có thể? Tiểu ma vương nhà y trầy lòng bàn tay cũng muốn y dỗ dành bôi thuốc, huống chi còn hễ đau đầu là đòi y truyền tiên khí.
Không biết giải thích thế nào, đường đường là sư tôn hiếm khi chơi xấu: “Nói chung là nó đau. Ông không cho thằng bé thuốc tê, ta sẽ tự thi pháp cho nó.”
“Chậc chậc.” Lão ma y tỏ vẻ không muốn nhìn, lắc đầu giễu, “Cũng không biết vương tử này của bọn ta bị ngươi nhặt được là phúc hay hoạ?”
Sở Khanh làm người câm nãy giờ tỏ ý lần này không thể không nói: “Đương nhiên là phúc, không có sư tôn ta đã chết ở bên ngoài lâu rồi.”
“Ta lẩm bẩm, không có hỏi ngươi.” Lão ma y vỗ lên đầu Sở Khanh, “Người bệnh nằm xuống, đừng nói chuyện.”
Kết quả ông vỗ như vậy, lập tức làm Sở Yến nguýt mắt không vui: “Ông nhẹ chút!”
Lão ma y cũng không chịu thua lườm lại: “Ta đánh vợ ngươi hay gì?”
“…”
Dưới sự cưỡng ép của Sở Yến, lão ma y dùng thuốc tê nhẹ cho Sở Khanh.
Lúc lão ma y bỏ hết sừng ma trọng thương của Sở Khanh, Sở Yến nhẹ nhàng nắm lấy tay tiểu ma vương nhà y: là lỗi của y, là y không chăm nom người tử tế.
Chỉ để lại một khúc sừng ma nhỏ, lão ma y lấy ra một lọ thuốc mỡ nhỏ trong tủ, vừa bôi thuốc cho Sở Khanh vừa căn dặn: “Thuốc này mỗi ngày hai lần, dùng hết thuốc mỡ, vết thương cũng phải lành rồi, không cần trở lại tìm ta nữa.”
Sở Khanh ngồi dậy, nhìn mình trong gương, yếu ớt nhả ra một từ: “Xấu.”
Ban đầu mọc sừng ma xấu, bây giờ sừng ma còn thối rữa, càng xấu hơn.
“Lúc tự mình hại mình sao không nghĩ mình thích đẹp?” Lão ma y vừa mở miệng ra là chế giễu.
Ông đưa tay muốn vỗ lên đầu Sở Khanh tiếp, nhưng Sở Yến phản ứng nhanh hơn ông, mau chóng bảo vệ tiểu ma vương nhà y trong lòng: “Đừng mắng thằng bé, ông hãy nói xem làm sao làm giảm cơn đau mọc sừng ma của nó, còn nữa mê dược giải thế nào?”
“Không giải thế nào cả, nên làm gì thì làm nấy.” Lão ma y thản nhiên nhún vai.
”……”
“…”
Nhìn Sở Khanh sắp vùi đầu vào lòng đất tới nơi, lão ma y hiếm khi nghiêm túc: “Tiểu ma vương, đừng so sánh bản thân với sư tôn lãnh cảm kia của ngươi, người ta là tiên nhân còn là sư tôn, ngươi là ma.”
Sở Yến chưa kịp ngăn cản, đã nghe lão ma y cười hề hề nói tiếp: “Ma tộc sau khi thành niên mỗi tháng sẽ có kì phát tình, buông thả mấy hôm chả sao, thích tiểu cô nương thì đi tìm, thích tiểu yêu cũng được… Tệ hơn thì tìm sư tôn ngươi.”
Sở Khanh suýt té khỏi giường bệnh.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng vẫn muốn nhìn lén một cái.
Chỉ một cái liếc nhìn vút qua, lại liếc thấy vành tai của Sơ Yến xưa nay cẩn trọng có màu đỏ khả nghi.
Rõ là tức giận, nhưng không lên tiếng phản bác hay quở trách.
Đó chính là ngầm đồng ý.