Với tư cách là hậu duệ của Ma vương, Sở Khanh ăn mềm không ăn cưng Sở Yến đã sớm biết, nhưng chính y cũng vậy đó không phải sao?
Kết quả của việc bị tiểu ma vương nhà mình kéo tay áo làm nũng là y lại mềm lòng, mặc dù không hứa buổi tối ngủ chung, nhưng đã đồng ý khôi phục thông lệ truyền tiên khí cho hắn mỗi tối.
Nói thật, không còn khoảng thời gian nhỏ ở riêng với tiểu ma vương nhà y mỗi tối, y cũng không quen.
Giống như đứa trẻ vẫn luôn dựa dẫm mình lớn quá nhanh, mà y vẫn còn không nỡ buông tay.
Không ra ngoài cũng không lo việc thiên hạ chưa được hai ngày, các trưởng lão đã tìm tới cửa.
Ha, xem, không chịu nổi nữa rồi.
Trước khi xuất môn, Sở Yến mặc thêm áo khoác ngoài, quay đầu nói với Sở Khanh tan nát cõi lòng: “Chơi với Yến Yến một lát nhé? Buổi tối về cùng ăn cơm.”
Trong đại sảnh, không ai hỏi thăm bệnh tình của Sở Khanh, ngược lại là một đám trưởng lão báo cáo xong đồng thời ở lại.
“Còn việc gì?” Sở Khanh đã sớm đoán được không cảm thấy kinh ngạc.
“Sở Yến à, mấy năm nay con vì Tiên giới lao tâm khổ tứ, nhưng cũng đừng lơ là chung thân đại sự của mình!”
“Đúng vậy, tuổi con cũng không còn nhỏ, nên thành hôn rồi.”
“Huyết thống Sở gia ưu tú như vậy là vinh hiển của Tiên giới ta, phải nên truyền lại.”
Khi các trưởng lão không còn gọi y bằng “sư tôn”, Sở Yến biết ngay đám lão già này đang dùng vai vế ép y.
Nhướng mày, y cúi đầu nhấp hớp trà: “Thành hôn? Các trưởng lão cứ đề xuất một vài người được chọn thích hợp xem sao.”
Sở Yến không từ chối mà chủ động tiếp tục chủ đề này làm các trưởng lão vui mừng, mồm năm miệng mười bắt đầu tiến cử cô nương nhà mình.
“Có tranh không?”
Y thuận miệng hỏi, mà tiểu cung nữ đi theo lại còn truyền một chồng tranh chân dung từ trong tay các trưởng lão tới cho y, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn.
Chẳng qua làm dáng tiện tay lật xem, nhìn những cô nương mắt phượng mày ngài kia, trong đầu Sở Yến lại nảy ra dáng vẻ quấn lấy y thở dốc của tiểu ma vương nhà y.
Cái gọi là chim sa cá lặn trên ảnh còn chẳng bằng tiểu ma vương nhà y, lông mi cũng không dài bằng!
Lắc đầu, y xoa huyệt thái dương bảo mọi người lui xuống: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Không muốn để Sở Khanh chờ lâu, Sở Yến kết thúc hội nghị là vội vàng trở về, nhưng đã quên bây giờ trong phủ có con tiểu điểu yêu không hiểu quy củ chạy khắp nơi.
Sau bữa tối, y cùng Sở Khanh tiếp tục tập bay cho Yến Yến, tập một hồi lại tập đến thư phòng.
Mà trên bàn bày tranh chân dung khi nãy y chưa kịp dọn dẹp.
Hiếm khi thấy bên cạnh Sở Yến xuất hiện đồ có liên quan đến nữ nhân, sự chú ý của Sở Khanh đã sớm không còn đặt trên người Yến Yến nữa: “Sư tôn?”
Cho dù không làm gì sai, nhưng trong đầu Sở Yến vô cớ hiện lên suy nghĩ “thẳng thắn sẽ được khoan hồng”, vì vậy chủ động giải thích: “Các trưởng lão của con muốn ta mau chóng thành hôn.”
Sở Khanh ngây người, lặp lại: “Thành hôn…?”
Hắn tưởng tượng sau này dùng thiện bên cạnh sư tôn có thêm một nữ nhân, đi xa trở về không chỉ mang tiểu điểu yêu cho hắn, mà còn phải mang son phấn cho nữ nhân kia, hơn nữa thời gian luyện võ cùng hắn lấy đi yêu đương với nữ nhân kia hết…
Không vui.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kỳ hết sức không vui!
Tâm trạng rơi vào hố đen sâu hoắm, Sở Khanh bắt đầu kháng nghị trong im lặng, cả buổi không nói năng gì nữa.
Sở Yến bị lơ đẹp có hơi phiền não, cuối cùng trước khi ngủ uy hiếp: “Lại muốn chiến tranh lạnh? Không nói thì sau này đừng nói nữa, cũng đừng bảo sư tôn truyền tiên khí cho con.”
Tâm trạng Sở Khanh buồn bực cũng thật sự không muốn nói chuyện, vì vậy đột nhiên nằm lên đùi Sở Yến, giọng điệu rất tệ: “Con nói rồi.”
Ngụ ý là: người phải truyền tiên khí cho con!
Vừa tức vừa buồn cười, Sở Yến không đuổi Sở Khanh đi, truyền tiên khí cho hắn bằng tư thế này: “Còn chẳng nhìn đã không vui? Hay là vừa ý ai?”
“Con chỉ cần sư tôn là đủ, không cần một sư mẫu.” Sở Khanh không che giấu sự bất mãn của mình.
“Vậy sư tôn già rồi chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao?” Sở Yến bật cười.
“Tại sao sư tôn già rồi lại cô đơn?” Sở Khanh khó hiểu, “Con chắc chắn sẽ ở bên người!”
“Con có thể ở bên ta suốt đời? Bản thân không kết hôn không sinh con?”
Sở Yến chỉ coi như hắn quá ngây thơ, nhưng Sở Khanh lại hừ một tiếng: “Con sẵn lòng. Không kết thì không kết.”
“Cũng không phải nhất định sẽ thành hôn, nhưng Sở Khanh, con phải biết cho dù là sư tôn ta cũng có lúc thân bất do kỷ.” Cong môi, nhưng trong mắt Sở Yến không có chút ý cười nào, “Có một số việc không phải ta nói là được.”
Y có thể không cần vị trí này không cần quyền lực và danh vọng này, nhưng không thể nhìn những lê dân bá tánh kia sống trong dầu sôi lửa bỏng.
Phải biết, năm xưa hai tộc Yêu Ma đại chiến, cho dù là Tiên tộc đóng vai trò hòa giải ở giữa cũng không thu được kết quả tốt, cục diện rối ren bất an kéo dài gần một thế kỉ mới trở lại hòa bình.
Hơn nữa nếu như y không ngồi trên vị trí này, ngày tháng của tiểu ma vương nhà y e là sẽ càng khó khăn hơn.
Không phải y tự cho là mình thanh cao, nhưng đám tiên nhân dưới quyền quả thật khiến y không thể yên tâm buông tay.
Có lẽ biết tâm trạng của y không được tốt, Sở Khanh không hờn dỗi nữa, ngoan ngoãn nằm trên đùi y tham lam hấp thụ tiên khí.
Sau đó bất thình thình nhả ra một câu: “Không thì con đưa sư tôn về Ma giới cướp ngôi nhé.”
“?!” Sở Yến run tay, suýt tạo thành sự cố tiên lực va chạm mạnh.
“Có phải chỉ cần con đủ mạnh, sư tôn có thể làm chuyện mình muốn mà không kiêng dè, không cần bị miễn cưỡng không?” Đôi ngươi xinh đẹp của tiểu ma vương nhìn y không chớp mắt, ánh mắt đơn thuần mà nghiêm túc.
Bên cạnh thấy an ủi, Sở Yến cười khổ: “Không phải.”
Rất đáng tiếc cũng rất xin lỗi, nhưng thế giới không vận hành như vậy.
Chỉ cần tiểu ma vương nhà y vẫn còn ngày nào, y sẽ mãi mãi có điều kiêng dè.
Nhưng y tình nguyện.
Ràng buộc và nhược điểm như thế, y mang theo cả đời cũng không sao.
Sở Khanh trải nghiệm còn ít, không hiểu suy nghĩ của sư tôn hắn, chỉ nhỏ giọng cứng rắn tổng kết: “Không phải cũng không được thành hôn với cô nương khác, con sẽ ở bên sư tôn.”