*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
—
“Vào ngày 9 tháng này, tập đoàn Bách Thanh đã tuyên bố chính thức thu mua Ricno, thoả thuận thu mua này trao cho tập đoàn Bách Thanh quyền sử dụng nền tảng công nghệ DSAE độc quyền của Ricno. Ngoài ra, tập đoàn Bách Thanh cũng sẽ có được mạng lưới nghiên cứu và phát triển tiền lâm sàng của Ricno, trong đó bao gồm…”
Hình ảnh bản tin kinh tế buổi sáng mơ hồ phản chiếu trên nút kim loại bên dưới máy đo lường pheromone, Ôn Nhiên khó khăn mở mắt ra, nằm sấp trên gối nhìn chằm chằm vào nút đó, thất thần nửa mê nửa tỉnh.
Trong phòng bệnh có tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng đưa tin nên không nghe rõ nội dung. Ôn Nhiên cố gắng ngủ thêm mấy phút nhưng cơn đau sau gáy lại thức tỉnh nhanh hơn não bộ, trong cơn chóng mặt, cảm giác buồn nôn lại dâng lên trong cơ thể, cậu thành thạo mở miệng hít thở vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Y tá đi đến giúp cậu thay thuốc, trong quá trình, trán Ôn Nhiên đổ một ít mồ hôi, màu môi vốn đã nhạt lại càng trở nên trắng bệch. Y tá cúi người lại gần bên gối, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn đau lắm à?”
Ôn Nhiên khó nhọc cười một cái: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chị.”
“Hai ngày nữa sẽ tốt hơn một chút thôi.” Y tá nhìn về một hướng nào đó rất nhanh một cái, đứng thẳng dậy, thu dọn đồ đạc rồi vội vàng rời đi.
Lời này không an ủi được Ôn Nhiên lắm, thật ra là đã trải qua không biết bao nhiêu lần “hai ngày”, cậu giống như một người thực vật, nằm trên giường bệnh 24 tiếng, thậm chí phần lớn người thực vật cũng không giống như cậu, cần phải giữ tư thế nằm sấp thời gian dài để tránh đè lên vết thương phẫu thuật sau gáy.
Bên gối chỉ có một cuốn sách từ nhà mang đến đã bị đọc đi đọc lại nhiều lần, Ôn Nhiên sắp sửa thuộc lòng nội dung trong đó rồi.
Bản tin kinh tế kết thúc, tiếng nói chuyện cũng dừng lại, Ôn Nhiên nhìn thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh qua khoé mắt, sau đó có người đi tới trước giường.
“Mẹ.” Ôn Nhiên khó nhọc nghiêng đầu sang một bên, hơi ngẩng lên một chút, chủ động chào hỏi đối phương.
Trần Thư Hồi đang cắm mặt vào điện thoại, móng tay gõ lên màn hình phát ra tiếng lạch cạch gấp gáp, trong lúc gõ chữ, bà dành ít thời gian liếc nhìn Ôn Nhiên một cái: “Đừng cử động lung tung, nếu liên luỵ đến vết thương thì cả đời này đừng mong xuống khỏi giường bệnh được nữa.”
Ôn Nhiên liền ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng rồi lặng lẽ nằm sấp trở lại gối.
“Bác sĩ nói chỉ cần tất cả số liệu đều bình thường thì phản ứng khó chịu trên người con sẽ dần dần biến mất, ráng nhịn một chút là sẽ ổn thôi.” Bà tắt điện thoại đi, nhìn Ôn Nhiên: “Trước khi về nước sẽ rút pheromone của con để ghép đôi chính xác một lần, vậy nên hãy nghe lời bác sĩ hồi phục cho thật tốt, mẹ không mong đến lúc đó sẽ xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào đâu.”
“Con biết rồi ạ.”
Cửa được đẩy ra rồi lại đóng lại, trong phòng bệnh một lần nữa chỉ còn lại một mình Ôn Nhiên. Cậu đẩy gối xuống một chút, duỗi tay chạm vào cuốn sách trên giường, lật ra trang đầu tiên.
Từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, từ đầu mùa xuân đến đầu mùa hạ, thời gian nằm viện dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc nhờ vào tờ báo cáo với độ xứng đôi pheromone —— 96.8%, đây là con số vừa cụ thể đến đáng sợ và cũng cao đến đáng sợ, không làm bất kỳ ai thất vọng. Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt Trần Thư Hồi, tựa như chỉ là mình được thật lòng chúc phúc mà khỏi bệnh vậy.
Sau khi thu dọn hành lý xuất viện, Ôn Nhiên đứng ở quầy y tá chờ tài xế liên lạc với mình. Hành lý chỉ có một túi nhỏ, Ôn Nhiên xách nó đứng đó ngơ ngác nhìn cửa thang máy. Trên người cậu vẫn mặc chiếc áo dài tay và quần dài đã mặc khi nhập viện vào mùa xuân, để lộ làn da nhợt nhạt ở cổ tay và một chiếc vòng cổ màu đen quanh chiếc cổ thon gầy.
“Xuất viện rồi, chúc mừng nhé.”
Ôn Nhiên quay đầu lại, nhìn hai y tá vẫn luôn theo dõi và thay thuốc cho cậu mấy tháng nay nhưng không được phép giao tiếp quá nhiều với cậu đang ngồi ở bàn tư vấn mỉm cười với cậu.
“Vâng.” Suốt một thời gian dài thiếu hụt giao tiếp xã hội, Ôn Nhiên dừng lại hai ba giây mới tiếp tục nói, “Khoảng thời gian này làm phiền mọi người rồi.”
“Không sao đâu, xuất viện rồi cũng phải nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu cảm thấy chỗ nào không khoẻ thì phải kịp thời——” Y tá đột nhiên ngừng nói, nhìn đồng nghiệp một cái ngắn ngủi rồi đổi chủ đề một cách không tự nhiên lắm, “Chăm sóc bản thân cho thật tốt vậy.”
Đây là một giọng điệu chứa đựng sự thương hại và đồng cảm, sau khi ca phẫu thuật với tỷ lệ thành công chỉ 60% kia kết thúc, Ôn Nhiên được chuyển đến ICU, việc gây mê toàn thân khiến cho não bộ của cậu không thể tỉnh táo lại nhanh chóng, trong cơn mơ màng cũng nghe thấy y tá dùng giọng điệu này, thở dài rất khẽ: “Đáng thương thật đấy.”
“Sẽ thôi, cảm ơn.” Điện thoại trong túi rung lên, Ôn Nhiên nói: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Đã lâu không được phơi trong ánh nắng giữa trưa, chỉ vừa bước vài bước xuống bậc thang mà Ôn Nhiên đã cảm thấy hơi khó thở. Lúc mở cửa xe ra mới nhận ra Ôn Duệ cũng ngồi ở ghế sau.
“…Anh.” Ôn Nhiên gọi đối phương một tiếng hơi không quen lắm.
“Sao cậu cứ giống như chuột trong cống ngầm vậy.” Ôn Duệ khoanh tay, ung dung dựa lưng vào ghế, “Xem ra sau khi về nước phải giúp cậu đăng ký mấy lớp học giao tiếp, lúc nào cũng một bộ dạng thế này là không được đâu.”
Ôn Nhiên không dám gật bừa, con chuột dường như còn có sức sống hơn cậu nhiều.
“Khi nào về nước?”
“Nửa tháng nữa đi, công ty ở bên này còn có chút chuyện phiền phức cần giải quyết, nếu không thì tôi cũng sẽ không tới đây một chuyến.” Ôn Duệ mở điện thoại ra đọc tin nhắn, “Không phải là tưởng tôi đích thân qua đây đón cậu về nước đấy chứ?”
“Không đâu.” Ôn Nhiên tự giác trả lời.
Ôn Duệ lại cười quái dị một tiếng: “Thật ra cậu muốn nghĩ như vậy cũng không sao, dù sao thì sau này nhà họ Ôn cũng phải dựa vào cậu không phải sao.”
Lời như vậy quả thật không cần tìm ra câu trả lời làm gì, Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ngày về nước trời đổ mưa, thành phố thủ đô mà Ôn Nhiên chưa bao giờ đặt chân đến trong suốt mười bảy năm đầu đời này bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, tràn ngập bầu không khí xa lạ chưa hay. Không biết có phải là do nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp hay không mà Ôn Nhiên rùng mình một cái.
Chiếc xe đi qua một con đường có nhiều bóng cây, dừng lại trước cổng sân vườn nhà cũ của nhà họ Ôn. Mưa đã ngớt đi một chút, Ôn Nhiên mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự đen trắng rõ ràng đã lâu không được bảo trì, đứng một mình trong cơn mưa lất phất, mang đến một loại cảm giác suy yếu đến hiu quạnh.
“Con về trước đi, mẹ phải đến công ty một chuyến.” Trần Thư Hồi ngồi trong xe, “Đói thì bảo dì Phương nấu ít đồ cho con.”
“Vâng.”
Ôn Nhiên đóng cửa xe lại, ra cốp sau lấy đồ của mình rồi đi cùng tài xế từ cửa hông vào vườn hoa. Vừa bước lên bậc thang thì cổng lớn đã mở ra, beta nữ đeo tạp dề nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, nở nụ cười khách sáo trên mặt: “Nhiên Nhiên nhỉ, lại đây, để dì xách hành lý cho.”
“Dì Phương.” Ôn Nhiên chào hỏi trước, nói: “Không sao, con tự làm.”
Tài xế đẩy vali của Trần Thư Hồi vào phòng khách, dặn dò dì Phương một câu “Dì giúp bà chủ cất vali vào phòng” rồi vội vàng chạy vào làn mưa, đưa Trần Thư Hồi đến công ty.
Dì Phương xách hành lý đưa Ôn Nhiên lên lầu, cầu thang bằng gỗ óc chó đen đã khá cũ rồi, khi bước lên sẽ phát ra tiếng cọt kẹt. Ôn Nhiên nhìn quanh một vòng, chỉ thấy phòng khách trống trải quạnh quẽ, chiếc đèn chùm cách đó mười mấy mét đang không bật, giống như một con thú màu đen khổng lồ treo ngược trên trần nhà.
Khi đi ngang qua phòng ngủ phụ duy nhất hướng về phía Bắc, dì Phương dừng lại đẩy cửa ra: “Nhiên Nhiên, đây là phòng của con.” Sau đó bà lại chỉ vào hai phòng ngủ chính hướng về phía Nam, “Phòng của bà chủ và Ôn Duệ ở bên kia.”
“Cảm ơn dì Phương, vậy con đi thu dọn đồ đạc trước đây.” Ôn Nhiên mỉm cười với bà.
“Ồ, được.”
Căn phòng không lớn, bài trí đơn giản với một chiếc giường, tủ và bàn học, ngoài cửa sổ là một cây phượng tím với cành ngọn xòe rộng. Ôn Nhiên nằm bò ra cửa sổ nhìn xuống dưới, xung quanh thân cây có đầy những bông hoa màu xanh tím rụng xuống. Phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, dì Phương đứng trước cửa phòng hỏi: “Đã đói chưa? Dì đi nấu bát mì nhé.”
“Hơi đói thật, làm phiền dì Phương rồi.”
Ánh mắt của dì Phương dừng lại trên mặt Ôn Nhiên hai giây mới mỉm cười nói: “Không phiền đâu, làm xong rồi dì sẽ gọi con.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Ôn Nhiên đi vào phòng tắm, gương đã được lau sạch, để lộ khuôn mặt không có chút hồng hào nào. Ôn Nhiên cẩn thận tháo vòng cổ ra, tay phải chậm rãi chạm vào sau gáy, vết sẹo phẫu thuật gần như đã lành, chỉ có một mảng nhỏ dưới da hơi nhô lên có thể chứng minh rằng trong cơ thể cậu có tuyến thể nhân tạo được cấy vào, hơn nữa còn được tiêm pheromone omega tổng hợp.
Các hạng mục kiểm tra khác nhau trước khi xuất viện cho thấy tuyến thể của cậu đã bắt đầu hoạt động như một cơ quan bình thường, có thể tiết ra và phát tán một lượng nhỏ pheromone, chỉ là tự Ôn Nhiên chưa bao giờ ngửi thấy.
Điều này có nghĩa là cậu vẫn là beta, chỉ có beta mới không thể sản sinh ra phản ứng khứu giác nhạy bén với pheromone.
Chuyến bay dài khiến cho tuyến thể trở nên sưng và đau nhưng Ôn Nhiên chỉ thả lỏng chưa đầy nửa phút đã đeo vòng cổ lại. Trần Thư Hồi đã từng yêu cầu cậu tốt nhất là phải đeo vòng cổ ngay cả khi ngủ để hoàn toàn thích nghi với nó, làm quen với nó, như thể tin chắc mình là một omega từ khi sinh ra.
Quá trình tẩy não này đã bắt đầu từ khi Ôn Nhiên được đưa về nhà để làm vật thay thế cho đứa con trai út đã chết yểu, cậu của năm bảy tuổi đã tiếp tục sử dụng mọi thứ của Ôn Nhiên đã khuất, bao gồm cả tên, giới tính và thân phận. Ngoại trừ nhà họ Ôn, không ai biết rằng Ôn Nhiên thật đã chết ở nước ngoài từ lâu, không ai biết cậu đã thế chỗ Ôn Nhiên, thay Ôn Nhiên lớn lên đến năm mười bảy tuổi.
Thế là cậu đã đeo vòng cổ từ năm bảy tuổi, đóng vai một omega đủ tiêu chuẩn. Cậu gần như không đến trường và chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi khám sức khỏe tập thể nào, suốt cả năm ngoái cậu chỉ ở trong viện nghiên cứu, tuân theo các thực đơn và thuốc do bác sĩ chỉ định để biến mình trở thành một cơ thể phù hợp để cấy ghép tuyến thể nhân tạo.
Đeo vòng cổ xong, Ôn Nhiên nhìn đôi con ngươi đen láy trong gương hồi lâu, cuối cùng nhìn vào nốt ruồi lệ nho nhỏ ở dưới mắt phải kia. Mười năm trước, chính vì nốt ruồi này mà Trần Thư Hồi mới chọn ra cậu trong số những cô nhi có cùng nhóm máu từ hơn chục viện phúc lợi. Trên mặt Ôn Nhiên thật cũng có một nốt ruồi như vậy, ở cùng một vị trí. Trên thế giới này sẽ xuất hiện những sự trùng hợp nghịch lý đến mức không thể giải thích được như vậy đấy.
Ôn Nhiên nghĩ đến vẻ mặt thất thần vừa rồi của dì Phương khi nhìn vào mặt mình, có lẽ cũng đang nhớ đến cậu chủ nhỏ đã mất kia.
Sau khi lấy hành lý ít ỏi đến đáng thương ra cất đi, cậu lại ngồi xuống mép giường ngẩn người một lúc, Ôn Nhiên nghe thấy dì Phương gọi mình liền đứng dậy đi xuống lầu, xuống lầu rồi mới thấy Ôn Duệ cũng đã về nhà và đang ăn mì. Chiếc đèn chùm lớn kia đã được bật lên nhưng cả phòng khách vẫn có cảm giác âm u và mờ mịt đến lạ lùng, như thể có thế nào cũng không chiếu sáng được.
Ôn Duệ về nước sớm hơn bọn họ hai ngày, nhìn quần áo thì có lẽ vừa từ công ty về. Lúc Ôn Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hắn ngước mắt lên nhìn một cái: “Sao lại mặc thứ quần áo rách nát không vừa người như vậy nữa, mẹ cậu không mua đồ cho cậu à.”
Rõ ràng mẹ của bọn họ là cùng một người nhưng Ôn Duệ lại luôn thích gọi Trần Thư Hồi là “mẹ cậu” trước mặt cậu. Ôn Nhiên trả lời: “Cũng không nát lắm.”
Chỉ hơi nhỏ một chút thôi, dù sao cũng là quần áo của hai ba năm trước, từ năm ngoái đến năm nay cậu vẫn luôn mặc đồ bệnh nhân, cũng không cần quần áo mới.
Ôn Duệ cười khỉnh một tiếng: “Ăn xong tôi dẫn cậu đi trung tâm thương mại.”
“Không cần đâu.” Bây giờ Ôn Nhiên lại nghi ngờ mình thật sự là con chuột trong cống ngầm, sợ nơi đông người. Mặc dù chuột có nhiều sức sống hơn cậu nhưng bản chất có lẽ vẫn không khác mấy.
“Ăn mặc như ăn mày, chưa bước vào cửa đã bị người ta đá ra ngoài rồi, Ôn Nhiên.” Ôn Duệ rút khăn ăn lau khóe miệng, “Sau khi trở về đã đến lúc cậu phải thể hiện rồi, đầu óc phải sáng suốt một chút.”
Hắn đứng dậy, lúc đi ngang qua Ôn Nhiên thì vỗ vai cậu, vừa bí ẩn vừa không đứng đắn nói: “Ngày mai đưa cậu đến một nơi thú vị.”
Xẩm tối hôm sau, Ôn Nhiên mặc một bộ vest không vừa người lắm lên xe cùng Ôn Duệ. Xe chạy rất lâu, lâu đến mức Ôn Nhiên sắp ngáp ngủ đến nơi, cuối cùng cũng lái vào một nơi giống như khu nghỉ dưỡng có một mảng cây xanh và hồ nước rộng lớn.
Đến nơi, lễ tân đợi ở cửa dẫn bọn họ vào thang máy, đi vào một phòng riêng, trong khu vực nhà ăn có vài alpha đang ngồi vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
“Cậu chủ lớn Ôn cuối cùng cũng đến rồi, để tôi xem xem, omega này lạ nhỉ, học sinh cấp ba ở đâu ra thế?”
“Không đâu hết.” Ôn Duệ dẫn Ôn Nhiên ngồi xuống bên bàn: “Đây là em trai tôi.”
“Ồ, về nước rồi à? Có khuôn mặt như vậy, chẳng trách sao cứ giấu mãi, sợ có ai tương tư phải không?”
Ôn Duệ nói: “Chỉ là một đứa nhỏ thôi, đừng doạ người ta. Gọi người bưng đồ ăn lên đi.”
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang thứ khác, Ôn Nhiên chịu đựng mùi khói thuốc im lặng ăn đồ ăn, may mà mục đích của nhóm người này hình như không phải là ăn uống, rất nhanh sau đó đã đi đến ghế sofa ở sảnh tiếp khách bên cạnh uống rượu, lúc này cậu mới có thể thở ra một hơi.
Trong tiếng ly rượu va chạm, tiếng cười nói càng ngày càng nhỏ đi, đến khi nói đến nội dung thật sự rồi, Ôn Nhiên mới tự giác bước tới: “Anh, em muốn ra ngoài đi dạo.”
Ôn Duệ đã ngà ngà say, lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa đưa cho Ôn Nhiên: “Quẹt thẻ trong thang máy, đến tầng thì đi vào chơi.”
“Được.” Ôn Nhiên nhận lấy tấm thẻ.
“Tạm biệt chú Ngụy và chú Đường của cậu đi.”
Hoàn toàn không biết ai là chú Ngụy ai là chú Đường, Ôn Nhiên ngoan ngoãn nói: “Chú Ngụy, chú Đường, tạm biệt.”
Có người vừa cười vừa chửi thề một câu, hỏi Ôn Duệ dựa vào cái gì mà hắn là anh mà bọn họ lại là chú.
(ồ ra là ngài Nguỵ ngài Đường người quen của chúng ta đây mà 🥰)
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Ôn Nhiên đi vào thang máy, quẹt thẻ xong, nút bấm tầng chín tự động sáng lên. Cậu lật tấm thẻ trong tay lại, nhìn thấy phông chữ Lệ (*) ở góc dưới bên trái: Biệt thự hồ đá.
(*) chữ Lệ: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.
Ding —— Cửa thang máy mở ra nhưng bên ngoài không phải là hành lang mà là một căn phòng. Ôn Nhiên do dự một lát mới bước ra ngoài, nơi này trông giống như phòng tiếp khách nhưng lại lộng lẫy quá mức.
“Xin chào, hoanh nghênh quý khách.” Omega mặc đồng phục màu đen đứng dậy từ sau chiếc bàn bên cạnh, “Xin hỏi đi một mình phải không?”
Cô đeo một chiếc mặt nạ trang trí giống như trong vũ hội chỉ che một nửa khuôn mặt, Ôn Nhiên trả lời: “Đúng vậy, một mình.”
“Vâng ạ.” Omega đưa hai tay về phía Ôn Nhiên, Ôn Nhiên đưa tấm thẻ kia ra theo bản năng.
Omega nhận lấy tấm thẻ, quẹt qua máy quẹt thẻ, sau đó đưa thẻ lại cho Ôn Nhiên. Sau đó, cô lấy ra một chiếc mặt nạ vũ hội mới toanh, vẫn đưa bằng hai tay: “Xin hãy đeo mặt nạ trong suốt quá trình, vui lòng không sử dụng điện thoại trong hội trường.”
Ôn Nhiên không hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu, omega lại đi vòng qua bàn đến bên cạnh cậu, cẩn thận kiểm tra xem vòng cổ của cậu đã đeo chuẩn chưa. Cuối cùng, cô đi đến đầu bên kia của căn phòng, ấn dấu vân tay mở khóa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Ôn Nhiên đi về phía trước mấy bước. Sau khi đeo mặt nạ lên mặt xong, cậu ngước mắt lên thì nghe thấy một câu nhẹ nhàng của omega “Chúc ngài một buổi tối vui vẻ”, cùng lúc đó, có hai alpha mặc vest đi song song nhau ở phía bên phải hành lang tình cờ đi ngang qua trước cửa.
Hai người đều cực kỳ cao, bởi vì góc độ mà Ôn Nhiên chỉ có thể nhìn rõ alpha đi ở phía gần cửa. Mái tóc được tạo kiểu tuỳ tiện, một tay lười biếng đút vào túi quần tây, cổ tay trắng bóc lộ ra dưới cổ tay áo và cả chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Ôn Nhiên, alpha vừa đi vừa hơi nghiêng đầu về phía cậu. Điều hơi kỳ lạ đó là thời gian dường như đột nhiên chậm lại, ánh sáng mờ ảo trên trần hành lang chiếu xuống vô cùng ít ỏi, mơ hồ đổ lên khuôn mặt bị mặt nạ che mất một nửa của alpha.
Đầu mũi hoàn hảo, đường quai hàm xuất sắc, đôi môi lạnh lùng mím lại và cả ánh mắt mang theo cảm giác ngạo nghễ kia. Chỉ vỏn vẹn trong vòng một giây, ánh sáng mờ ảo và bóng tối xoay chuyển, mọi thứ giống như một cảnh phim quay chậm, phản chiếu hoàn hảo trong mắt Ôn Nhiên. Thế nhưng alpha chỉ nhìn một cái rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước rồi biến mất ngoài cửa.
Ôn Nhiên chớp mắt, nghĩ lại mà sợ một cách khó hiểu, tập trung lại tinh thần bước ra khỏi cửa, nhìn sang bên phải thì thấy chắc là một căn phòng thông với một thang máy khác.
Trong hành lang được bao phủ một mùi hương kỳ lạ, tấm thảm với hoa văn màu đỏ sậm dưới chân mềm mại đến khó tin. Ôn Nhiên chậm rãi đi về phía trước theo con đường ngoằn ngoèo, bóng lưng của hai alpha ở phía xa lúc thì trở nên rõ ràng, lúc thì lại biến mất ở một khúc cua nào đó.
Sau khi vòng qua hành lang dài như mê cung, cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa mạ vàng, nhân viên bảo vệ mở cửa cho hai alpha và Ôn Nhiên. Trên mái vòm hình tròn của sảnh tiệc nhỏ là một bức tranh sơn dầu thời trung cổ với màu sắc và nội dung đều vô cùng xa hoa, trong sảnh không có ánh đèn chính, chỉ có những chiếc đèn tường màu da cam, tiếng nhạc không biết truyền đến từ đâu mà quanh quẩn bên tai.
Ôn Nhiên được xếp ở vị trí gần giữa, chỗ ngồi đều là ghế sofa độc lập được bao bọc một nửa, số lượng không nhiều, được sắp xếp xen lẫn nhau để đảm bảo tất cả khán giả có thể thưởng thức sân khấu dạng trũng mà không bị cản trở.
Một tấm thảm nhung đỏ bao phủ toàn bộ sân khấu, xung quanh là những bức tượng thiên thần và Đức Mẹ bằng vàng ròng, ở giữa là một chiếc lồng chim khổng lồ màu vàng.
Lúc mới đầu Ôn Nhiên không chú ý tới cảnh tượng cụ thể bên trong lồng chim, sau khi cậu ngồi xuống ghế sofa xong, thấy hơi ngột ngạt nên cởi thêm một cúc áo sơ mi, lúc này, trong khoé mắt đột nhiên có thứ gì đó động đậy. Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, không kịp chuẩn bị nhận ra bên trong lồng chim có một omega và một alpha không mảnh vải che thân đang quan hệ tình dục.
Gần nửa phút sau, Ôn Nhiên mới bình tĩnh lại sau cú sốc trước mắt, cuối cùng cũng hiểu được Ôn Duệ nói “thú vị” là có ý gì.
Biệt thự hồ đá bề ngoài trông thanh lịch và cao cấp nhưng bên trong lại là nơi đốt tiền xa hoa lãng phí và dâm loạn của giới thượng lưu. Mùi hương, âm nhạc và ánh đèn ở nơi đây hẳn là đã được thiết kế đặc biệt để thu hút mọi giác quan của khách ghé thăm. Ôn Nhiên kiềm chế bản thân không nhìn vào lồng chim kia nữa, hơi nghiêng đầu đi quan sát những vị khách khác. Phần lớn đều là alpha và đều đeo mặt nạ không một ngoại lệ, mặc vest đi giày da, trông có vẻ điềm đạm nhưng sự hưng phấn, đắm chìm và dục vọng đều lộ ra từ khóe miệng và khóe mắt của bọn họ.
Lúc Ôn Nhiên nhìn sang vị trí phía sau bên trái, cậu bắt gặp một cảm xúc tương tự như vô vị.
Vẫn là hai alpha kia, một người lười biếng dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như chỉ đơn thuần là đến nghe nhạc để dễ ngủ. Người còn lại đang thờ ơ chống cằm, mặc dù đang xem biểu diễn nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến mức không hề tập trung tinh thần, dáng vẻ thách thức dục vọng đó khiến trái tim và tuyến thể của Ôn Nhiên cùng lúc nảy mạnh lên một cái, cậu bất an quay đầu lại, xác nhận rằng bọn họ là những alpha cấp S.
Buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục, Ôn Nhiên như ngồi trên đống lửa nhưng lại ngại không có ai rời đi nên cậu chỉ có thể tiếp tục ở lại. Trên bàn trà trước mặt có cà phê và đồ ngọt nhưng Ôn Nhiên quả thật không dám ăn.
Cậu cúi đầu ngẩn người, một lúc lâu sau, trên sân khấu vang lên vài tiếng động, Ôn Nhiên thận trọng ngẩng đầu lên, không biết lồng chim đã được thay thế từ bao giờ, sàn nâng đang từ từ nâng một chiếc bàn tròn nhỏ với hình thù độc đáo lên, trên bàn là một vật hình chữ nhật được phủ vải lụa đen cao khoảng nửa người. Một nàng thỏ xinh đẹp đứng bên cạnh bàn tròn, nụ cười lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ ngọt ngào và dễ thương.
Ôn Nhiên thả lỏng một chút, đoán rằng tiết mục ở đây sẽ đi theo hướng chay mặn đủ cả, bây giờ có lẽ là một màn ảo thuật. Cậu lại nhìn ra sau lần nữa, alpha đang ngủ vẫn đang ngủ nhưng alpha còn lại đã không thấy đâu nữa, chỗ ngồi trống không.
Tất cả đèn tường đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại sân khấu đang sáng. Ôn Nhiên quay đầu lại, khi ánh mắt của cậu rơi vào giữa sân khấu một lần nữa, nàng thỏ đang mỉm cười nhẹ nhàng kéo tấm lụa đen ra.
Đó là một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, chỉ cao bằng nửa người nhưng bên trong lại có một người.
Đồng tử vô thức mở to, đến khi đại não kịp phản ứng lại, một cảm giác buồn nôn cực kỳ khó nhịn cũng dâng lên trong cổ họng, lúc này Ôn Nhiên đã không còn để ý đến ánh mắt của người khác nữa, đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài cửa.
——Đó là một con người không hoàn chỉnh, không có tứ chi.
Phục vụ ở hành lang quan tâm tới đỡ cậu, Ôn Nhiên xua tay, khàn giọng nói “Không cần”. Cậu không ngừng đi về phía trước, muốn ra khỏi hành lang quanh co này nhưng mùi hương kỳ lạ kia lại không hề tiêu tan, giống như khuôn mặt tê dại và đôi mắt đờ đẫn không thể tiêu tan trong đầu của người đàn ông trong hộp kính.
Bàn tay đang bấu vào tường chạm phải thứ gì đó nhô ra, là tay nắm cửa, có lẽ là cửa dẫn ra sân thượng. Để không nôn ra thảm, Ôn Nhiên thử mở cửa nhưng tay nắm cửa không hề nhúc nhích, Ôn Nhiên hơi sốt ruột đập mấy cái lên cửa.
Lạch cạch —— nửa cánh cửa bên trái đột nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài, gió lùa vào trong, Ôn Nhiên thở hổn hển, ánh mắt lay động men theo đôi chân thon dài ngoài cửa đi lên từng chút một. Bàn tay đặt trên nắm cửa của alpha trắng bóc lạnh lẽo, khớp xương rõ ràng, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, làn khói lượn lờ lướt qua ghim cài áo hình mặt trời đính đầy kim cương nước D (*) và kim cương vàng trên ve áo Âu phục, để lộ màu sắc rực rỡ và lấp lánh vốn có trong màn đêm của nó.
(*) kim cương nước D là phân cấp màu đẹp và chất lượng cao nhất của kim cương. Màu sắc ở kim cương nước màu D hoàn hảo về độ trong suốt, có giá trị sở hữu cao đồng thời còn mang giá trị tài sản lâu dài. Giá trị của nó sẽ không giảm qua thời gian mà có thể tăng cao.
Cuối cùng, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Gió đêm thổi bay mái tóc trước trán của alpha, sau đó lại thổi vào mặt Ôn Nhiên, lập tức cuốn đi phần lớn cảm giác khó chịu trong cơ thể cậu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hách Dương nghỉ ngơi một lát tỉnh dậy kiểu: Sợ quá đi, anh em à cậu đâu rồi?
Chúc mừng năm mới, lâu rồi không gặp (đi ngang qua (giả vờ quen biết)
Chương đầu trông có vẻ đầy thù hận nhưng về sau sẽ tốt hơn, nửa đầu truyện hơi cay đắng, bộ này dự định sẽ điều chỉnh theo hướng nhẹ nhàng, cốt truyện sẽ máu chó và theo kiểu cũ nhưng muốn viết cho vui vẻ một chút..Với cả có thể sẽ không trùng khớp với mốc thời gian của “Lời muốn nói, trói chẳng đặng” đâu nên không cần phải đối chiếu và nghiên cứu sâu thêm.
Tôi vẫn mong là mọi người có thể hạ thấp kỳ vọng, khả năng cao là những thứ tôi viết ở trình độ của mình sẽ không phù hợp với tưởng tượng của mọi người, xảy ra thất vọng và bất mãn là điều quá bình thường, truyện của tôi sẽ không mở vip và không tính phí nên sẽ không gây hại gì đến tiền đăng ký của mọi người, cảm thấy không hợp thì drop kịp thời là được rồi, đừng cố đọc để tránh tốn dung lượng điện thoại.
Tạm thời dự kiến đăng truyện 2 ngày 1 chương, sau này nếu có thay đổi gì sẽ thông báo trước, mong hãy hối truyện lịch sự.
Cuối cùng, cảnh báo! Cảnh báo máu chó! Cảnh báo mỏ hỗn! Cảnh báo phi logic! Cảnh báo thiết lập cá nhân rất nhiều!
Gin: hello cả nhà tui lại đào hố mới đây =)))) ban đầu tui không tính mần bộ này đâu vì thấy motip A×O phổ biến quá rồi nhưng nhờ có “Lời muốn nói, trói chẳng đặng” làm tiền đề nên tui cũng tin là bộ cùng tác giả này sẽ hay ấy nên là quất luôn 😆 quy tắc cũ chữ trên sẽ là lời tác giả, chữ dưới là lời của tui nhennn
Nói chung ở trên tác giả cũng đã cảnh báo rồi heee là motip bộ này sẽ theo lối cũ nhiều, đọc chương 1 thui tui cũng đã thấy motip này nó bình thường như ở huyện rồi, cũng rất thông cảm cho tác giả chắc hẳn là chị ấy áp lực lắm vì LMNTCĐ đã để lại sự kỳ vọng quá lớn của độc giả đối với bộ này nên lỡ như không hay không bõ công chờ 11 tháng thì chắc hẳn chị Mạch sẽ nhận không ít gạch đá đâu 🥹 Tuy nhiên thì tui vẫn có một niềm tin mãnh liệt đó là với lối hành văn này thì chị Mạch sẽ biến motip có vẻ cũ rích này trở nên hay ho thú vị được thui nên nếu mọi người cũng vững tin như tui thì cứ đu chung nha còn nếu chán motip này quá rồi thì cứ drop ngang cũng khum sao đâu ạ chứ đừng đọc rùi chê nhaaa khum có nice đâuuu 😊