Nói thật ra thì so với Tạ Bá luôn hành xử bá đạo bất thường, rõ ràng Tạ Thất Đao hung ác ít nói là kẻ địch đáng sợ hơn. Thế nhưng Mộ Tử Trập vẫn chọn cách thả hắn rời khỏi. Một là vì vừa rồi mình đã dùng hết át chủ bài, hai là Thất Đao Đoạt Mạng của Tạ Thất Đao mà mọi người vẫn đồn đại vẫn chưa hề thi triển. Một mình mình giao chiến với hắn không chắc sẽ thắng lợi. Cho dù cuối cùng thắng lợi cũng sẽ là lưỡng bại câu thương, rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Tô gia đang tạm rời khỏi.
“Gia chủ, như vậy có coi là Tạ gia đã chấp nhận chuyện chúng ta đoạt được Miên Long Kiếm không?” Mộ Thanh Dương thu hồi kiếm gỗ đào trong tay, lau máu tươi bên khóe miệng.”
“Ít nhất Tạ gia đã rời khỏi trận chiến này.” Mộ Tử Trập nhìn Miên Long Kiếm trong tay.
“Thế thì, tiếp theo…” Mộ Thanh Dương lại theo thói quen lấy Đào Hoa tệ kia ra nghịch.
“Tới Ổ Nhện, tìm đại gia trưởng.” Mộ Tử Trập đi về phía trước: “Muốn thật sự kế thừa Miên Long Kiếm, hoặc hắn chấp nhận ta, hoặc là…”
Mộ Tử Trập ném Đào Hoa tệ lên rồi bắt lấy: “Hoặc hắn chết.” Ngoài cửa Ổ Nhện.
Tô Xương Hà dẫn người trong Bỉ Ngạn tới nơi trước, hắn đi tới gõ cửa.
Tô Mộ Vũ đang canh gác bên cạnh đại gia trưởng, nghe tiếng đập cửa bèn cầm Tế Vũ kiếm chậm rãi đi tới bên cạnh cánh cửa: “Ai đó?”
Tô Xương Hà cười nói: “Là ta, Tô Xương Hà, hảo huynh đệ của Tô Mộ Vũ nhà ngươi!”
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, đám người Chu Ảnh sau lưng hắn cũng ngạc nhiên. Bọn họ đã chuẩn bị giao chiến, tưởng rằng người đi vào nơi này không phải Mộ
gia thì là Tạ gia, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại là Tô Xương Hà.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải ngươi đang bị thương à?” Tô Xương Hà mỉm cười xua tay: “Ái dà, giả bộ ấy mà.”
Tô Mộ Vũ đành cười khổ nói: “Thế ngươi tới đây làm gì, chẳng lẽ lão gia tử lại giao nhiệm vụ gì?”
“Tô Tẫn Hôi? Hắn đã chết, bây giờ ta là gia chủ.” Tô Xương Hà trả lời. Tô Mộ Vũ nhíu mày nói: “Lão gia tử chết rồi, ai giết?”
Tô Xương Hà cất cao giọng nói: “Đương nhiên là, ta giết!”
Tô Mộ Vũ nhìn qua đại gia trưởng, đại gia trưởng ngồi trong sân chậm rãi hút thuốc, dường như chẳng hề quan tâm tới chuyện đáng kinh ngạc này.
“Đứng nói chuyện qua cánh cửa thế này mệt lắm, cho ta vào đi.” Tô Xương Hà gõ mạnh lên cửa.
Mọi người trong Chu Ảnh dồn dập rút binh khí ra.
Tô Mộ Vũ xua tay, ý bảo bọn họ lùi lại phía sau còn y tiến tới chậm rãi mở cửa lớn ra.
Tô Xương Hà vốn đang xoay tròn con dao trong tay, thấy cửa lớn mở bèn thu hồi dao găm, quay đầu lại, vuốt ve hàng ria của mình.
Sau lưng hắn, đám người trong Bỉ Ngạn đều nhìn Tô Mộ Vũ như hổ rình mồi.
Tô Mộ Vũ để ý thấy cái nhẫn ngọc trong tay bọn họ, con mắt nheo lại. Tô Xương Hà nhân cơ hội tung người nhảy từ ngoài vào. Tô Mộ Vũ thấy tình thế không đúng, lập tức khép cửa lại. Tô Xương Hà lại dửng dưng như không đi về phía đại gia trưởng: “Ai da, đại gia trưởng thân ái, cuối cùng ta cũng thấy ngài rồi.”
“Dừng bước!”
Đám người Dần Hổ vung đao tiến tới.
Nhưng Tô Xương Hà chỉ lắc mình mấy cái là lướt qua bọn họ, đi thẳng tới trước mặt đại gia trưởng, đứng bên cạnh đại gia trưởng. Bạch Hạc Hoài cầm ba mũi châm bạc trong tay thân hình căng thẳng như sợi dây cung bị kéo dài.
Đại gia trưởng vẫn đang chậm rãi hút thuốc, mãi tới khi Tô Xương Hà đứng trước mặt, hắn mới lười biếng nâng mí mát lên: “Thằng nhóc thối, thấy ngươi là biết không phải chuyện tốt rồi.”
“Đại gia trưởng, lần này nếu không phải có ta, chỉ e các ngươi không thể đến Ổ Nhện này được.” Tô Xương Hà cười nói.
“Tẫn Hôi chết rồi?” Đại gia trưởng hỏi.
“Ít nhất đối với Ám Hà thì hắn đã chết.” Tô Xương Hà ngồi xuống bên cạnh đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, cho ta hút một hơi với.”
Đại gia trưởng buông tẩu thuốc xuống, gõ vài cái dưới đất rồi đưa vào tay Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà nhận tẩu thuốc, đột nhiên hút một ngụm rồi chậm rãi nhả một vòng khói. Hắn nhìn vòng khói từ từ bay lên nóc nhà rồi tiêu tan, bật cười như đứa trẻ: “Ha ha ha ha, Tô Mộ Vũ, ngươi nhìn này, bản lĩnh phun khói của ta vẫn cao cường như xưa.”
Tô Mộ Vũ cầm Tế Vũ kiếm trong tay, giờ phút này hắn không chỉ không hiểu nổi trong lòng Tô Xương Hà đang nghĩ gì mà còn không biết đại gia trưởng đang nghĩ sao. Hắn trầm giọng nói: “Xương Hà, rốt cuộc ngươi tính làm gì?”
Tô Xương Hà quay đầu sang nhìn đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, ngài có thể chết đi không?”
Bạch Hạc Hoài cả kinh, thiếu chút nữa không nhịn nổi phóng ba mũi châm bạc trong tay ra. Nhưng thần sắc đại gia trưởng vẫn thả nhiên như trước, nhận lại tẩu thuốc rồi hít một hơi: “Nếu ta nói không thì sao?”
Tô Xương Hà vuốt ve chiếc nhẫn trong tay: “Đại gia trưởng, ngươi nhìn cái nhẫn của ta này, trên nhẫn có viết hai chữ là Bỉ Ngạn. Mấy năm qua ta chiêu mộ những người ưu tú nhất trong lứa trẻ, tập hợp họ lại. Ta hy vọng có thể dựa vào lực lượng của chúng ta, qua Ám Hà tới Bỉ Ngạn. Nơi đó nên có ánh sáng chứ không phải đêm dài.”
Đại gia trưởng gật đầu: “Ý tưởng không tệ.”
“Thế nhưng ngươi với ta đều biết, chỉ khi ngươi chết, đêm dài mới đến điểm cuối.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Tô Xương Hà, đừng nói bừa!” Tô Mộ Vũ quát khẽ.
Tô Xương Hà đứng dậy liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ một cái: “Hảo huynh đệ của ta ơi, ta biết ngươi cũng muốn thay đổi mọi thứ, nhưng ngươi biết cái giá khi thay đổi là máu tươi của rất nhiều người. Ngươi không muốn dính vào chỗ máu đó nên đành miễn cưỡng dùng thanh kiếm của ngươi, gắn kết cân bằng yếu ớt mà nực cười. Bây giờ ta đã trải sắn đường cho ngươi, chúng ta cùng đi tới Bỉ Ngạn thôi.” Tô Xương Hà lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn ngọc bích, ném sang phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ nhận lấy, cúi đầu nhìn hai chữ “Bỉ Ngạn” trên chiếc nhẫn.
Mọi người trong Chu Ảnh đều nín thở, chờ Tô Mộ Vũ đưa ra đáp án. Bất luận Tô Mộ Vũ lựa chọn con đường nào, bọn họ cũng sẽ đi theo. Còn đại gia trưởng chỉ hút từng ngụm khói, có vẻ chẳng hề để ý tới chuyện này, nhưng Bạch Hạc Hoài đứng bên cạnh cảm nhận rõ rệt hơi thở của ông đã dồn dqập hẳn lên.
Đường đường là đại gia trưởng Ám Hà, lúc sống chết cũng thấy sợ tử vong hay sao? Bạch Hạc Hoài thu hồi châm bạc. Cô đột nhiên cảm thấy trận tranh đấu này đã không liên quan gì tới mình.
Tô Mộ Vũ cất nhẫn đi nhưng cuối cùng vẫn không đeo lên: “Có lẽ còn con đường thứ hai.”
“Ngu xuẩn!” Thần sắc Tô Xương Hà trở nên nghiêm túc và tức giận hiếm thấy: “Làm gì có nhiều cách thỏa hiệp như vậy! Đại gia trưởng phải chết, quy tắc mới được thành lập thì phải lập trên quy tắc cũ!”
“Ta là Khôi.” Tô Mộ Vũ chậm rãi trả lời: “Ta đã từng tuyên thệ vĩnh viễn bảo hộ an nguy cho đại gia trưởng, đến chết mới thôi.”
Tô Xương Hà cao giọng cười ha hả: “Sao ta lại nhận người như ngươi là bằng hữu! Chúng ta là hai loại người hoàn toàn bất đồng! Đúng là nực cười, quá nực cười!”