Tô Xương Hà đầu tiên sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười. Trong ấn tượng của mọi người, hắn là người luôn nhếch miệng cười, nhưng xưa nay ánh mắt không bao giời để lộ vẻ vui mừng, chỉ có ý hài hước. Nhưng thời khắc này đôi mắt hắn sáng rực lên, là thật sự vui mừng.
“Được!” Tô Xương Hà gật đầu một cái thật mạnh, tiếp đó cầm Miên Long Kiếm trong tay, rảo bước đi ra bên ngoài.
Mọi người trong Chu Ảnh thấy vậy nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Tô Mộ Vũ theo Tô Xương Hà ra ngoài. Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu với họ, mọi người trong Chu Ảnh không hề do dự buông binh khí, dồn dập quỳ lạy dưới đất. Tô Xương Hà tiếp tục bước ra bên ngoài, còn Tô Mộ Vũ lại quay đầu, nhìn đại gia trưởng vẫn đang ngồi trong phòng.
Đại gia trưởng nhẹ nhàng khoát tay với Tô Mộ Vũ, ý bảo hắn đi tiếp. Tô Mộ Vũ gật đầu, xoay người đuổi theo Tô Xương Hà.
Bạch Hạc Hoài hỏi Đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, nếu bây giờ thi châm còn cơ hội kéo dài mấy ngày, trong mấy ngày này ta lại nghĩ cách, có lẽ còn xoay chuyển được.”
“Không cần, thần y ra ngoài trước đi.” Đại gia trưởng nhắm hai mắt lại: “Cứ để ta ở đây một mình là được.”
Bạch Hạc Hoài do dự một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, hơn nữa còn khép cửa lại cho đại gia trưởng.
Một giọng nói âm trầm mang theo ý cười vang lên sau lưng đại gia trưởng: “Ngươi vừa đưa ra một quyết định rất đáng sợ.”
Đại gia trưởng vẫn nhắm mắt: “Có lẽ cải cách như vậy mới có thể mang tới một Ám Hà mới, trở thành một cái bóng khác của thiên hạ.”
“Vậy ta sẽ chờ xem, chỉ có điều, đại gia trưởng, bất luận kết cục ra sao, ngươi cũng không nhìn thấy.” Người vừa tới đặt tay lên đỉnh đầu đại gia trưởng.
“Bây giờ ta không phải đại gia trưởng.” Đại gia trưởng nhắm hai mắt lại: “Ta từng họ Mộ, cũng từng mang họ Tô, nhưng chưa từng rời khỏi con sông này.”
“Cái bóng chính là cái bóng, đi thế nào cũng không tới được chỗ có ánh sáng.” Người kia cười lạnh nói.
Tô Xương Hà giơ Miên Long Kiếm lên, đẩy cửa bước ra trước mặt mọi người trong Bỉ Ngạn.
“Tô gia Tô Xương Hà, được đại gia trưởng tán thành, ban Miên Long Kiếm, từ nay trở đi kế vị đại gia trưởng!” Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói.
Mọi người trong Bỉ Ngạn không hề do dự quỳ sụp xuống: “Bái kiến đại gia trưởng!”
“Tô Mộ Vũ của đội sát thủ Chu Ảnh rời khỏi chức vị Khôi, nhận chức gia chủ Tô gia!” Tô Xương Hà nói tiếp.
Mọi người trong Bỉ Ngạn đều kinh ngạc, nhìn nhau vài lần rồi đồng loạt nhìn Tô Dịch Đan ở đằng trước. Tô Dịch Đan lại cúi đầu càng thấp, lên tiếng đầu tiên: “Bái kiến gia chủ!”
“Bái kiến gia chủ!” Những người còn lại thở phào một tiếng rồi hô theo hắn.”
“Nực cười, Miên Long Kiếm đang trong tay ta, còn dám dùng hàng giả to mồm phét lác?” Mộ Tử Trập thống lĩnh mọi người trong Mộ gia chạy tới, bọn họ mặc áo bào trắng, tấm áo phất phơ trong gió, dáng vẻ khá đáng sợ.
Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria: “Rốt cuộc cũng tới, trò hay cuối cùng của ngày hôm nay.”
Mộ Tử Trập nhìn thanh trường kiếm mà Tô Xương Hà đang cầm, giống hệt trong tay mình, khẽ nhíu mày: “Tô Xương Hà, ngươi chỉ là một kẻ vô danh, có tư cách gì mà đòi kế vị đại gia trưởng?”
“Im miệng!” Tô Xương Hà quát lên chói tai: “Trong lễ Quan Tính đã nói, từ nay trở đi, chúng ta là cùng huyết thống, đến chết không phân biệt. Vì sao còn nói tới kẻ vô danh với huyết thống tông môn?”
Mộ Tử Trập cười lạnh nói: “Cái gọi là kẻ vô danh chẳng qua chỉ là công cụ giết người của Ám Hà mà thôi.”
“Sau lưng ngươi không có kẻ vô danh à? Bọn họ chỉ là công cụ của ngươi thôi sao?” Tô Xương Hà hỏi.
Mộ Tử Trập nheo mắt, hắn ý thức được mình đã quá nóng vội, kết quả là nhảy vào bẫy của đối phương.
Mộ Thanh Dương ném Đào Hoa tệ lên rồi bắt lấy: “Ta chỉ là kẻ vô danh, nhưng ta không cảm thấy mình là công cụ của bất cứ ai. Trong mệnh thư có nói, mạng của ta thuộc về ta chứ chẳng thuộc về trời!” Nói xong Mộ Thanh Dương đột nhiên rút thanh kiếm gỗ đào trên người ra đâm về phía Mộ Tử Trập.
Mộ Tử Trập không kịp chuẩn bị, bị một kiếm đánh úp, vội vàng trốn tránh nhưng ống tay áo vẫn bị thanh kiếm gỗ đào chém rách. Hắn lùi lại ba bước quát lớn: “Mộ Thanh Dương! Tên phản bội nhà ngươi!”
Mộ Thanh Dương cười nói: “Nếu trong lòng ngươi kẻ vô danh không phải người nhà, thế thì chúng ta đâu có chung đường, sao lại có hai chữ phản bội?”
“Giết hắn!” Mộ Tử Trập hạ lệnh.
Những người còn lại trong Mộ gia đang định động thủ thì thấy một luồng khói độc ập về phía mình, ép bọn họ không thể không lùi lại phía sau. Mộ Tuyết Vi gấn hai tay dưới đất, khói độc tản ra từ người cô, cô trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Mộ Tử Trập giận quá hóa cười: “Được lắm, Mộ Tuyết Vi! Ngươi là người Mộ gia chân chính, thế mà cũng…”
Mộ Tuyết Vi lắc đầu: “Không có chân chính gì cả, chúng ta đều là người bị thế gian vứt bỏ, chỉ có tin tưởng lẫn nhau mới có thể đi về phía trước!”
“Thế này đi!” Tô Xương Hà lao tới trước mặt Mộ Tử Trập, Miên Long Kiếm trong tay chém thẳng về phía hắn. Mộ Tử Trập cũng vung kiếm đó đỡ, kiếm thuật không phải sở trường của hắn, nhưng lúc này hắn tự nghĩ mình đang dùng ‘Miên Long Kiếm’ đối phó với Miên Long Kiếm của Tô Xương Hà, vì vậy chỉ cần thắng ván này, tình thế nơi đây có thể lập tức nghịch chuyển.
Nhưng không như mong muốn, hai người mới đấu kiếm chưa tới mười chiêu, Tô Xương Hà chém ngang một cái, trực tiếp cắt đứt mũi thanh ‘Miên Long Kiếm’ trong tay Mộ Tử Trập.
“Xem ra thanh kiếm giả mà Thủy Quan đại nhân tạo ra chỉ là tùy ý mua ven đường.” Tô Xương Hà thu kiếm, đạp chân lên ngực Mộ Tử Trập, đá hắn văng ra ngoài.
Mộ Tử Trập bực bội vứt thanh kiếm gãy trong tay đi, giơ hai tay lên chuẩn bị thi triển thuật con rối giết người.
“Đủ rồi, mau kết thúc đi.” Tô Mộ Vũ vung kiếm đánh văng mũi kiếm đang bay về phía mình, tung người lên trợ giúp Tô Xương Hà một tay.
Dưới ánh trăng, trên mái hiên, một nam tử trung niên cao ráo đã ngồi đó từ lúc nào không biết, hắn vừa hút thuốc vừa nói với giọng phổ thông không chuẩn: “Noăm xua ba ngoài chúng toa liên thủ, còn cóa thuể đối phó với Moa giáo cơ mòa.”
“Triết thúc.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên.
“Ma giáo còn chẳng chịu nổi một đòn của chúng ta, nữa là một Mộ gia.” Tô Xương Hà cười khanh khách.
Bạch Hạc Hoài đứng trong sân nhìn trận chiến bên ngoài, lúc này đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy gian nhà phía sau đã bốc cháy hừng hực.
“Đại gia trưởng…” Bạch Hạc Hoài hạ giọng nói.
Ngày hôm đó, trong Ám Hà, sao cũ rơi rụng còn sao mới bay lên. Cải cách đã hoàn thành, sau khi máu tươi nhuộm đỏ.
Đây cũng là đêm tanh máu của Ám Hà.
Mà trên con đường tĩnh lặng không một bóng người của Cửu Tiêu Thành, một cô gái áo tím xinh xắn yêu kiều đang chạy như bay, vừa chạy vừa gọi điên cuồng.
“Đường Liên Nguyệt! Đường Liên Nguyệt! Đường Liên Nguyệt!”
Phần đầu tiên của《 Ám Hà truyện 》 kết thúc.