Dịch Bặc mỉm cười, rót cho mình một chén rượu,, không tiếp tục đề tài này. Người áo đen sau tấm bình phong cũng mỉm cười.
Tô Mộ Vũ buông chén rượu xuống, chuẩn bị rút kiếm lao tới bất cứ lúc nào.
“Chung quy vẫn là quá trẻ.” Một lúc lâu sau Dịch Bặc mới mở miệng: “Mấy trăm năm qua Ám Hà luôn nằm dưới Ảnh tông, người thường không cách nào tìm được địa điểm của Ám Hà, Ám Hà phân bố trong các Ổ Nhện trên giang hồ, thân phận thật sự, võ công nhược điểm và tranh vẽ của các người, tất cả mọi hồ sơ tư liệu đều được giấu trong Ảnh tông. Một khi các ngươi phản bội, tất cả những tin tức đó sẽ xuất hiện trong giang hồ, mà kẻ thù của Ám Hà thì trải rộng khắp giang hồ, các ngươi sẽ trở thành đối tượng bị đuổi giết.”
Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu, thần sắc bình tĩnh.
“Chắc các ngươi đang nghĩ bây giờ Ảnh tông chỉ nhờ cái danh quốc trượng mà kéo dài hơi tàn, trong Thiên Khải Thành đã chẳng còn uy phong năm xưa, thậm chí còn không bằng Ám Hà, làm gì có tư cách làm chủ nhân hắn? Nhưng chỉ cần ta muốn, ta có thể hủy diệt Ám Hà. Các ngươi muốn thành lập Ám Hà mới, muốn bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng mà…” Dịch Bặc cười lạnh một tiếng: “… buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật? Sát thủ tay dính đầy máu tươi, đưa mắt ra khắp giang hồ, có ai không phải kẻ thù của các ngươi?”
Tô Mộ Vũ thầm hiểu Dịch Bặc nói vậy cũng không phải là sai. Ám Hà có thể bình an vô sự nhiều năm là vì tông môn được ẩn giấu kỹ càng và Ổ Nhện trải rộng khắp thiên hạ. Nếu tất cả đều bị vạch trần ra ngoài ánh sáng, vậy bọn họ chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại trong cảnh đào vong.
Hắn thở dài một tiếng: “Đưa ra điều kiện đi.”
“Bảo các ngươi tới Thiên Khải Thành là yêu cầu các ngươi giúp ta giết người.” Dịch Bặc khẽ mỉm cười, cuối cùng Tô Mộ Vũ vẫn rơi vào bàn tay hắn.
“Ai?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong.” Dịch Bặc trầm giọng nói.
Hai mắt Tô Mộ Vũ nhấp nháy, cuối cùng nói: “Ám Hà là cái bóng thay hoàng tộc họ Tiêu ổn định giang hồ, còn Ảnh tông là cái bóng âm thầm bảo vệ Thiên Khải Thành. Thế thì chuyện trong Thiên Khải Thành, không liên quan tới Ám Hà, Lang Gia Vương thân là hoàng tộc họ Tiêu, ám sát hắn cũng vi phạm lý tưởng thủ hộ của hai nhà. Ta không hiểu nguyên nhân, mong tông chủ giảng giải tỉ mỉ.”
Con ngươi của Dịch Bặc co lại: “Ta thu hồi lời nói vừa rồi, tuy còn trẻ nhưng ngươi rất thông minh.”
“Nhiệm vụ này không phải nghĩa vụ của Ảnh tông, đây là tư tâm của tông chủ. Đã là tư tâm vậy thì phải có…” Tô Mộ Vũ vươn một bàn tay, mở ra trên bàn: “… điều kiện trao đổi.”
“Ngươi muốn điều kiện ra sao?” Dịch Bặc nói đầy ẩn ý.
“Tất cả những thứ ngươi vừa nói phải biến mất trên cõi đời này. Từ nay về sau Ám Hà và Ảnh tông không còn liên hệ.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn Dịch Bặc.
Dịch Bặc im lặng một hồi lâu rồi đứng dậy: “Hôm nay nói tới đây thôi. Tiễn khách.”
“Tông chủ còn hiểu rõ hơn ta, chuyện ngươi muốn làm là như thế nào. Lang Gia Vương là đệ nhất nhân trong quân đội và trường đao Bắc Ly, ngay cả hoàng đế cũng phải nhường hắn ba phần. Trên giang hồ, hắn là sư huynh của thành chủ Tuyết Nguyệt Thành Bách Lý Đông Quân. Giết hắn sẽ là đắc tội với toàn bộ thiên hạ.” Tô Mộ Vũ quay đầu.
“Ta cảm thấy ngươi không có quyền nói điều kiện với ta.” Dịch Bặc siết chặt nắm tay bên phải.
“Nếu tin tức về Ám Hà bị phát tán trong giang hồ, vậy chúng ta sẽ coi Thiên Khải Thành là trạm đầu tiên. Có lẽ người trong thiên hạ không thể dung tha cho chúng ta, nhưng chúng ta cũng khiến Ảnh tông biến mất khỏi thế gian này.” Tô Mộ Vũ nhìn Dịch Bặc một cái cuối cùng, sau đó nhìn tấm bình phong, bước ra ngoài cửa lớn.
Sau khi hắn đi khỏi, người sau tấm bình phong cũng đi ra, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, cười nói: “Người trẻ tuổi không tệ, quả quyết, thông minh, võ công cũng rất cao.”
“Vừa rồi hắn vừa đi vào đã nhận ra sự tồn tại của ngươi, ngươi không cố che giấu khí tức?” Dịch Bặc nghi hoặc.
Người áo đen lắc đầu nói: “Không, trước khi hắn vào ta đã dùng Miên Tức công che giấu hoàn toàn hơi thở của mình. Võ công của hắn rất cao, tuổi còn trẻ đã vượt qua gia chủ Tô gia thế hệ trước. Nếu muốn khống chế bọn họ, Ảnh tông vẫn chưa đủ.” Người áo đen vỗ vai Dịch Bặc, đi ra bên ngoài.
Thiên Khải Thành, trên đường lớn Chu Tước, Lý Tâm Nguyệt đứng trên gác cao quan sát động tĩnh khắp nơi trong Thiên Khải Thành, sau khi tra xét một vòng, ánh mắt cô dừng lại ở hướng Tây Nam.
Một nam tử cao gầy đầu đội nón che tay cầm phật trượng đang đứng trên mái hiên phía xa, lẳng lặng nhìn cô.
Lý Tâm Nguyệt ngạc nhiên, lập tức rút kiếm lao tới. Nam tử cao gầy khẽ mỉm cười, tung người nhảy xuống, bóng người nhanh chóng ẩn vào góc tối.
Lý Tâm Nguyệt gọi một tiếng, không ít cao thủ nấp trong bóng đêm hành động, giúp Lý Tâm Nguyệt ngăn chặn nam tử cao gầy kia.
“Đúng lòa nữ nhân phiền toái.” Nam tử cao gầy mỉm cười, giậm phật trượng xuống, bảy cái vòng vàng bắn ra, đánh về phía đám người đang đuổi theo, còn có ba cái vòng vàng đồng thời đánh về phía Lý Tâm Nguyệt.
Lý Tâm Nguyệt vung tay prời khỏi, trực tiếp đánh văng ba cái vòng vàng trở lại: “Quả nhiên là ngươi! Tô gia Tô Triết!”
Tô Triết xoay người, giơ phật trượng lên thu hồi ba cái vòng, tiếp đó mỉm cười với Lý Tâm Nguyệt: “Đại mỹ nhuân, nhiều noăm không goặp.”
“Ngươi tới Thiên Khải Thành làm gì?” Lý Tâm Nguyệt gầm lên một tiếng, xách kiếm lao thẳng về phía hắn.
Tô Triết điểm mũi chân lùi lại phía sau: “Tới gặp một vị bằng hữu.”
“Trong Thiên Khải Thành làm gì có bằng hữu của ngươi?” Lý Tâm Nguyệt lao tới trước mặt Tô Triết, xuất kiếm đâm về phía hắn. Tô Triết khác với Tô Mộ Vũ, cô đã tận mắt thấy Tô Triết giết người, biết chỗ đáng sợ của sát thủ tuyệt thế này, người như vậy không thể xuất hiện ở Thiên Khải Thành!
“Cũng phoải noái lòa, bâu giờ toa lòa người tốt.” Tô Triết giơ phật trượng chặn lại nhưng vẫn bị chiêu kiếm của Lý Tâm Nguyệt đánh văng ra bảy bước.” Nhưng kiếm pháp của mụ Lý nhà ngươi vẫn bá đạo như xưa.”
“Mụ lúy coái giề, tiếng phổ thông vẫn tệ như trước!” Lý Tâm Nguyệt cả giận nói.
Đang lúc hai người giằng co, cửa sổ quán trọ bên cạnh bật mở, Tô Mộ Vũ thò đầu ra nói: “Lý tiền bối.”
Lý Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi…”
Tô Triết thu hồi phật trượng, mỉm cười đi tới: “Đây là bằng hữu mà ta muốn gặp, không còn vấn đề gì chứ?”
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi làm chuyện gì kỳ lạ, chắc chắn ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Thiên Khải Thành.” Lý Tâm Nguyệt lạnh lùng nói.
“Triết thúc đã không còn là người của Ám Hà.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Xin tiền bối yên tâm.”
“Không còn là người của Ám Hà?” Lý Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tô Triết: “Ngươi bị trục xuất khỏi Ám Hà?”
Tô Triết nhún vai: “Ta tìm thấy con gái, bây giờ ta có gia đình rồi.”
Lý Tâm Nguyệt thần sắc hơi đổi, do dự một chút, nhưng cuối cùng không nói gì. Cô thu hồi trường kiếm, lại liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ một cái rồi quay người rời khỏi.