Dạ Nha lao như bay trong màn đêm, hắn xuất thân từ Dược Vương Cốc, đương nhiên võ công không phải đỉnh cấp, nhưng người cũng như tên, công phu giỏi nhất là chạy trốn trong đêm. Hắn tự tin kiếm khách vừa rồi chắc chắn không đuổi kịp mình.
Nhưng hắn lại không biết, kiếm khách kia hiện tại là gia chủ Tô gia, là người am hiểu truy tung giết người nhất thiên hạ.
Dạ Nha hít mũi một cái, dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn phía trước.
Trên mái hiên đối diện, Tô Mộ Vũ cầm một cây dù giấy đứng đó, cúi đầu nhìn Dạ Nha bên dưới, gương mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra sát khí cực mạnh.
Trong lòng Dạ Nha bỗng xuất hiện một cái tên, nhưng đáng lý ra cái tên này sẽ không chung đường với Bạch Hạc Hoài mới đúng. Hắn trầm giọng nói: “Xin hỏi các hạ là…”
“Ta là!” Tô Mộ Vũ tung người nhảy xuống, cây dù giấy trong tay nở rộ như một đóa hoa, lưỡi kiếm trong dù bắn ra, đánh thẳng về phía Dạ Nha. Dạ Nha chẳng hề trốn tránh, nhưng những lưỡi kiếm đó cũng không định đoạt mạng hắn mà hợp thành một tấm kiếm võng, ép hắn vào ven tường, chỉ có một lưỡi kiếm là xuyên qua bả vai hắn, ghim hắn vào bức tường.
Tô Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, bước vài bước tới trước mặt Dạ Nha: “Ta là Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.”
“Chấp Tán Quỷ nổi danh thiên hạ, không ngờ lại trở thành bằng hữu với truyền nhân Dược Vương Cốc, đúng là thú vị.” Dạ Nha không hề sợ hãi mà mỉm cười.
“Có phải ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói. “Độc dược nhân, thế gian chỉ mình ta giải được.” Dạ Nha trả lời.
“Ngươi rất quý trọng tính mạng mình.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vung tay, lại một lưỡi kiếm nữa cắm vào bả vai bên trái của Dạ Nha: “Chỉ có người cực kỳ quý trọng tính mạng mình mới đi nghiên cứu tà thuật như thuật dược nhân.”
“Tà thuật?” Dạ Nha cố nén đau đớn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì biết gì?”
“Dùng tính mạng ngươi, đổi tính mạng cô ấy.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
“Sau khi cứu được cô ta thì ngươi quay sang giết ta?” Dạ Nha cười lạnh nói: “Ta không trông mong mình có thể giữ được tính mạng trong tay Ám Hà.’
Tô Mộ Vũ lại vung thanh, đặt thanh kiếm cuối cùng trong tay mình trước yết hầu Dạ Nha: “Ta nói ngươi không có lựa chọn nào khác. Dùng mạng của cô ấy, đổi lấy mạng của ngươi.”
Dạ Nha do dự một hồi lâu, lấy từ trong lòng ra một cái hộp vàng kim. Hắn mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một con sâu nhỏ, không hề nhúc nhích, như đã chết. Hắn trầm giọng nói: “Nghiền con sâu này thành bụi, đợi hai canh giờ, Bạch Hạc Hoài sẽ tỉnh.”
Tô Mộ Vũ nhận lấy cái hộp, chân khí trong tay nhanh chóng lưu chuyển, trực tiếp nghiền nát cả con côn trùng lẫn cái hộp thành tro bụi, sau đó vung tay lên, đống bụi kia rải đầy đất.
“Thả ta ra.” Dạ Nha nhíu mày nói.
“Hai canh giờ.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng trả lời.
Dạ Nha ngạc nhiên, cắn răng nói: “Ngươi không tin ta?’
Tô Mộ Vũ không nói năng gì tiếp, chỉ lẳng lặng ngồi xếp bằng trước mặt Dạ Nha, nhắm hai mắt lại bắt đầu nín thở dưỡng khí. Còn Dạ Nha bị mấy lưỡi kiếm ghim lên tường, hoàn toàn không thể động đậy, đành ngoan ngoãn ngồi chờ cùng Tô Mộ Vũ.
Ban đêm trong Nam An thành rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang từng đợt một. Khá lâu sau, trong một góc vang lên tiếng hô. Tô Mộ Vũ mở mắt, vung tay phải, những lưỡi kiếm kia mới rút khỏi người Dạ Nha. Dạ Nha bị đau, kêu lên một tiếng, ngã gục đưới đất.
Tô Mộ Vũ nhìn hắn: “Chạy đi. Nếu sau này thần y có gì bất trắc, bất luận ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển gì, cho dù chạy vào trong hoàng cung Thiên Khải thành, ta cũng sẽ tìm thấy ngươi, giết ngươi!”
Dạ Nha cười lạnh nói: “Khẩu khí lớn nhỉ.’
“Ta là Tô Mộ Vũ của Ám Hà, một khi ta muốn giết người, không ai không giết được.” Tô Mộ Vũ nói một câu cuồng vọng hiếm thấy: “Ngươi nên nhớ cho
kỹ.”
“Thế thì không hẹn ngày gặp lại.” Dạ Nha thầm sợ hãi, đổ một ít Kim Sang dược lên vai rồi vội vàng đi qua bên cạnh Tô Mộ Vũ.
Tô Xương Hà từ trong góc tối đi ra, nói đầy ẩn ý: “Không giết hắn à?”
“Ta sợ hắn còn giữ lại thủ đoạn, nếu độc dược nhân trên người Bạch thần y còn chưa giải hết, đến lúc đó vẫn phải tìm thấy hắn.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tô Xương Hà gật đầu: “Cũng có lý. Nói vậy chắc hắn cũng không dám lừa chúng ta, ít nhất cách vừa rồi có thể tạm thời giải cứu Bạch Hạc Hoài. Nếu có vấn đề gì, ngươi lập tức ra tay truy sát, tên Dạ Nha có trốn cũng không thoát.”
“Đợi Dược Vương Tân Bách Thảo đến đã.” Tô Mộ Vũ xoay người, cùng Tô Xương Hà trở lại Hạc Vũ dược trang.
“Vừa rồi ngươi tỏa ra sát khí khiến ta cũng phát run.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ thở dài nói: “Thuật dược nhân, đêm nay ngươi còn chưa thấy hết đấy. Lúc ở trong gian nhà của Dạ Nha, ta mới được thấy điểm đáng sợ của tà pháp này. Gian nhà đó có nói là địa ngục trần gian cũng không quá. Cứ nghĩ tới sau này thần y sẽ biến thành như vậy, sát ý trong lòng lại khó mà giấu nổi.”
“Ngay cả ngươi cũng thấy đáng sợ, ta hứng thú rồi đấy.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Xương Hà, đừng thấy hứng thú với những thứ như vậy.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên không trung: “Chúng ta sẽ dẫn Ám Hà ra khỏi bóng tối, có một số chuyện phi nhân tính, tuyệt đối không thể dính tới.”
Tô Xương Hà gật đầu nói: “Yên tâm yên tâm, vừa rồi ta chỉ tiện mồm nói vậy thôi.”
“Bây giờ thần y sao rồi?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Tô Xương Hà vỗ vai Tô Mộ Vũ: “Yên tâm yên tâm, đúng như lời Dạ Nha đã nói, sau hai canh giờ cô ấy đã tỉnh lại, mà hoàn toàn không giống như trúng độc vừa khỏi, khỏe mạnh như không có việc gì. Nghe nói ngươi lao ra, cô ấy còn rất sốt sắng, nói thế nào cũng không chịu nghe, kiên quyết muốn chạy đi tìm ngươi, cứ nói Dạ Nha kia quỷ kế đa đoan, ngươi sẽ bị hại. Đúng là nực cười, Ám Hà Chấp Tán Quỷ mà bị một đại phu giữ chân? Ta thấy ngươi mà hạ quyết tâm khéo dược nhân đã bị kiếm của ngươi đâm thành con nhím rồi.”
“Thế thì được rồi.” Tô Mộ Vũ thở phào một tiếng: “Không ngờ tới Nam An thành rời xa giang hồ mà cũng gặp chuyện phiền toái như vậy.”
Tô Xương Hà duỗi người: “Đúng vậy. Quả nhiên đi đâu cũng có phân tranh. Hơn nữa thuật dược nhân xuất thế, sẽ có bao nhiêu thế lực ngo ngoe hành động?”
Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Nên đổi nơi khác thôi. Sau chuyện ban sáng, chắc Tri Châu phủ sẽ tới gây sự.”
Tô Xương Hà hừ lạnh nói: “Đổi tới đâu đây, ta thích Nam An thành, sau này cứ ở đây. Chỉ là đắc tội với một Tri Châu phủ mà thôi, chẳng lẽ lại sợ bọn chúng?”
Tô Mộ Vũ nghi hoặc: “Sao ngươi kích động thế? Dù sao chúng ta cũng không ở lại đây lâu, vẫn sẽ về Ám Hà mà?”
Tô Xương Hà sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Quên mất đấy.”