Thiên Hạ phường.
Nam tử trẻ tuổi vuốt ve chén trà trong tay, ngẩng đầu nhìn về xa xăm. Sau khi kim quang lụi tàn ở hướng đó, đã lâu rồi không sáng lại.
“Dựa theo kế hoạch của chúng ta, giờ phút này Phi Hổ tướng quân đã thống lĩnh thiết ky san bằng cả Tứ Hoài thành.” Giọng nói của nam tử mang vẻ hoang mang, vang vọng trong đại sảnh trống trải.
Những bóng đen nấp trong bóng tối siết chặt đao trong tay, vì bọn họ đều cảm giác được có hai luồng khí tức cường đại đang tới gần mình.
Nam tử kia khẽ ngẩng đầu, chén trà trong tay lập tức hóa thành tro bụi, không chút dấu hiệu báo trước, thậm chí không một tiếng động. Nam tử lẳng lặng nhìn chén trà trong tay đột ngột hóa thành tro bụi, một cơn gió đêm thổi qua, khiến nó tiêu tan trong vô hình. Hắn trầm giọng nói: “Là ai?”
“Là ta.” Một giọng nói lạnh băng trả lời, hắn, tiếp đó một thân hình đội nón che tay cầm trường kiếm xuất hiện trên chiếc ghế bên cạnh hắn. Đương nhiên, người này chính là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y.
“Ta còn đứng, dựa vào đâu mà ngươi lại ngồi?” Giọng nói của nam tử kia toát lên vẻ bất mãn.
Lý Hàn Y mỉm cười, ngón tay gảy nhẹ một cái, một cái chén trà rơi xuống tay cô, nước trà trong chén còn tỏa hơi nóng hôi hổi. Cô thổi nhẹ một cái, hơi nóng lại hóa thành hàn khí dày đặc, Lý Hàn Y buông chén trà xuống: “Có phải ngươi rất hưởng thụ cảm giác như vậy không? Uống trà ở đây, bố trí mọi người làm việc, có cảm giác thao túng toàn cục, mọi chuyện đều trong lòng bàn tay?’
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Nam tử kia siết chặt nắm tay.
“Ngươi không biết ta là ai chứ ta biết ngươi là ai. Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh.” Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý.
Tiêu Vĩnh ngạc nhiên: “Ngươi dám nói tên của ta?”
“Đám người Thiên Khải thành các ngươi thật thú vị, lúc nào cũng thích dùng quy củ của mình để nhìn mọi người trong thiên hạ. Ngươi cảm thấy cho dù người khác nhận ra thân phận của ngươi cũng không dám nói thẳng. Nhưng đừng có nhìn nhận về ta như vậy. Dù sao cũng có người không đặt quy củ của các ngươi trong mắt, cho dù là Thiên Khải thành, hay là hoàng tộc hti, bao gồm cả hoàng đế của các ngươi.” Lý Hàn Y vuốt ve thanh Thiết Mã Băng Hà bên hông: “Ta đều cảm thấy… không đáng nhắc tới.”
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Tiêu Vĩnh lạnh giọng quát, giọng nói đã mang vẻ sợ
hãi.
“Muốn biết tên ta để sau này tới tìm ta báo thù? Được, ta tên Lý Hàn Y,
thường ở Tuyết Nguyệt thành.” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói: “Sư huynh ta từng đánh phụ thân ngươi một trận, phế gần hết võ công ngay trước mặt các cao thủ Thiên Khải. Mà chúng ta ở Tuyết Nguyệt thành, có lúc nào các ngươi dám tới gây chuyện với chúng ta? Các ngươi tốn bao công sức tới bố trí ở Vô Song thành, chẳng phải cũng vì sợ chúng ta hay sao?”
“Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y sao lại xuất hiện trong Tứ Hoài thành được!” Tiêu Vĩnh quát lớn: “Nói năng linh tinh, phô trương thanh thế!”
“Khí độ ung dung của ngươi đâu rồi? Vẻ thản nhiên nắm giữ toàn cục của ngươi đâu rồi?” Lý Hàn Y tiện tay chém ra một luồng kiếm khí, ép Tiêu Vĩnh lùi liền vài chục bước: “Nào, gọi người, giết ta.”
“Giết hắn đi!” Tiêu Vĩnh giơ một ngón tay chỉ vào Lý Hàn Y, đã giận tới không thể kiềm nổi.
Mười mấy bóng đen đồng thời hiện thân, tung binh khí trong tay đánh về phía Lý Hàn Y.
“Đúng là nghe lời.” Lý Hàn Y rút thanh Thiết Mã Băng Hà bên hông ra, một luồng kiếm khí lạnh lẽo vô song lan tỏa, toàn bộ căn phòng như lập tức chìm vào địa ngục hàn băng. Binh khí của đám người đều phủ một làn sương giá, có thanh thậm chí chịu nhiệt độ quá giá lạnh nên trực tiếp vỡ thành vài mảnh, chỉ có vài người ít ỏi chống cự được, nhưng cũng nhận rõ thực lực của đối phương, nhanh chóng thu tay thối lúi tới bên cạnh Tiêu Vĩnh.
“Người này đúng là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, Lý Hàn Y.” Thủ lĩnh trầm giọng nói.
Tiêu Vĩnh cắn răng nói: “Mẫu thân ngươi là người đứng đầu Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, thế mà lại đại nghịch bất đạo, dám ra tay với hoàng tử.’
“Hoàng tử không thể vô duyên vô cớ rời khỏi Thiên Khải. Ngươi xuất hiện trong Tứ Hoài thành này mà còn mặt mũi nói ta đại nghịch bất đạo?” Lý Hàn Y cười lạnh nói: “Mẫu thân ta bảo vệ Thiên Khải chứ không phải bảo vệ lũ hoàng tử bụng đầy ý xấu.”
“Lý thành chủ, ta nghĩ chuyện hôm nay không liên quan gì tới Tuyết Nguyệt thành, sao phải dây dưa như vậy?” Thủ lĩnh hộ vệ ngăn trước mặt Tiêu Vĩnh.
“Ta đã thấy thì liên quan tới ta.” Lý Hàn Y nhẹ nhàng vung Thiết Mã Băng Hà trong tay.
“Tạm đủ rồi.” Tạ Tuyên chậm rãi đi ra: “Đừng dọa người ta chết khiếp.” “Tạ tế tửu!” Tiêu Vĩnh kinh ngạc gọi.
Tạ Tuyên mỉm cười nhún vai: “Điện hạ còn nhớ ta à?” “Tế tửu?” Lý Hàn Y nghi hoặc.
Tạ Tuyên đi tới: “Từng làm tế tửu học đường trong Tắc Hạ Học Đường một thời gian, cũng có duyên truyền nghề với vài vị điện hạ.”
“Sao Tạ tế tửu lại xuất hiện ở đây?” Tiêu Vĩnh hỏi.
Tạ Tuyên dựng lỗ tai, nghe tiếng vó ngựa ngoài cửa. Hắn cười nói: “Ta tới đây xem kiếm, không những không xem được kiếm mà thiếu chút nữa bị độc chết. Đúng là xui xẻo.”
Tiêu Vĩnh sắc mặt hơi trầm xuống: “Tức là tiên sinh cũng tới đây cản ta.”
Tạ Tuyên lấy thanh Vạn Quyển Thư bên cạnh: “Cái này thì phải xem thái độ của ngươi ra sao. Ngươi cảm thấy ta cản ngươi, thật ra là ta giúp ngươi. Nếu hôm nay ngươi đoạt được Vô Song thành thật cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Phi Hổ tướng quân ở bên ngoài, ngoài thành có một nhánh quân đội sắn sàng nghe lệnh, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, là có thể san bằng cả Tứ Hoài thành.” Tiêu Vĩnh chậm rãi nói.
“Ta và Lý thành chủ đứng chung với nhau. Hai người chúng ta ngăn cản, ngươi có thêm một nhánh quân nữa cũng chẳng thể vượt qua hai thanh kiếm của hai người chúng ta quá một trượng.” Tạ Tuyên rất ít khi nói năng ngông nghênh như vậy.
Nhưng có lẽ những lời này không phải ngông nghênh. Mà đã là khiêm tốn.
“Điện hạ!” Thủ lĩnh hộ vệ hạ giọng nói.
“Im miệng.” Tiêu Vĩnh nhíu mày, nhìn thoáng qua Lý Hàn Y, lại nhìn thoáng qua Tạ Tuyên: “Chuyện hôm nay, Tiêu Vĩnh xin ghi nhớ.”
“Đúng là phiền toái.” Lý Hàn Y nhấc kiếm đi tới: “Giết cho xong.”
“Đừng đừng đừng đừng.” Tạ Tuyên vội vàng đi tới ngăn cản cô: “Tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, nếu giết thật thì mẫu thân ngươi cũng khó xử.”
“Ta che mặt, chết không có người đối chứng.” Lý Hàn Y trả lời: “Nhìn là biết tên này chẳng phải hạng tốt lành gì, trên tay đã có không biết bao nhiêu mạng người vô tội, chết cũng chẳng đáng tiếc.”
“Ài.” Tạ Tuyên đau đầu nói: “Đáng lẽ trong Giang Hồ Tứ Đại Ma Đầu nên có một chỗ cho ngươi.”
“Đi!” Tiêu Vĩnh vung tay, dẫn mội người đẩy cửa ra ngoài. Ngoài cửa Phi Hổ tướng quân Điển Diệp đang ngồi trên ngựa chờ đợi, thân thể hắn cũng đầy vết máu: “Điện hạ, chúng ta thất bại rồi.”
“Tương lai còn dài!” Tiêu Vĩnh xoay người lên ngựa, đột nhiên vung roi: “Đi!”
Trong Thiên Hạ phường.
Tạ Tuyên khẽ thở phào một tiếng: “Vừa rồi ngươi không định giết hắn thật chứ?”
Lý Hàn Y thu kiếm: “Ta có phải ngốc đâu, sao phải gây thêm phiền toái cho mình. Dọa hắn thôi.”