“Khói độc mở quỷ môn, phù đạo thấy chân hỏa.” Cách đó không xa, một nam tử gầy gò mặc áo choàng đen đang nhìn sang phía này, chính là Quỷ Y Dạ Nha.
Một nam tử trung niên ục ịch đứng bên cạnh hắn, cười dữ tợn nói: “Ai cũng nói Ám Hà Mộ gia am hiểu quỷ đạo, quả nhiên không phải là giả. Nếu không thăm dò được tin tức của bọn chúng từ trước, đúng là không làm gì được chúng.”
“Phúc Lộc huynh nói ra câu này hơi sớm rồi.” Dạ Nha cười lạnh một tiếng
:”Đúng là các ngươi bố trí mai phục bọn họ từ trước, nhưng tình thế hôm nay lại không nghiêng về bên các ngươi.”
Trong làn khói độc, người áo đen cầm đầu hét lớn một tiếng: “Khai trận.!”
“Rõ!” Những người khác đồng thanh đáp lời rồi dồn dập lùi lại bón phía, bao vây quanh Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi, tiếp theo lại liên tục ném ra từng khối đá đen, đá đen cháy bừng lên giữa không trung, tạo thành một luồng sáng đỏ rồi biến mất không thấy đâu. Có điều, khói độc của Mộ Tuyết Vi đã bị xé mất một lỗ, một làn khói đen khác từ từ áp sát, bao vây hai người.
“Đây là Tứ Phương Hắc Thủy trận của Đường môn.” Mộ Thanh Dương chém phù kiếm về phía một làn khói độc, đánh bay làn khói đó.
“Dùng độc trước mặt Độc Hoa, nực cười.” Mộ Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, chắp tay hành lễ, vỗ mạnh xuống. Một đóa hoa nhỏ máu trắng bay ra từ vạt áo trước ngực cô, tiếp đó nó nhẹ nhàng xoay tròn trước mặt Mộ Tuyết Vi, làn khói độc xung quanh đều ngưng đọng, hội tụ trước mặt cô.
“Thấy mà thán phục.” Dạ Nha mở to hai mắt.
Đường Phúc Lộc cũng cực kỳ kinh ngạc: “Không ngờ cô gái này lại tu luyện độc thuật tới mức tinh vi như vậy.”
“Độc thuật? Không chỉ có thế thôi đâu.” Dạ Nha lắc đầu nói: “Tiếp theo lại càng thú vị.’
Dạ Nha vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Tuyết Vi đột nhiên hít một hơi, tất cả khói độc phía trước bị cô hút vào trong miệng. Tiếp đó cô nhắm hai mắt lại, một luồng khí tím bốc lên trên đỉnh đầu cô, chẳng bao lâu sau đã tiêu tan không còn bóng dáng.
“Chuyện này…” Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt, tuy bọn họ xuất thân Đường môn, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy.
“Ta hiểu rồi, cô gái này là một độc nhân!” Đường Phúc Lộc nhíu chặt hai hàng mi: “Không thể tưởng tượng được Ám Hà Mộ gia lại đào tạo được một độc nhân như vậy.”
“Ám Hà Độc Hoa.” Dạ Nha nhẹ nhàng vung tay, hai tên dược nhân hiện lên sau lưng hắn. Dạ Nha hất nhẹ đầu: “Ta muốn cô ta.”
Ba tên dược nhân hành động theo lệnh, biến mất sau lưng Dạ Nha.
Trong trận, Mộ Thanh Dương khẽ mỉm cười: “Không tệ không tệ, tuy ta mới là gia chủ Mộ gia, nhưng mỗi lần Tuyết Vi ngươi dùng Hóa Độc thần công đều khiến các tông môn dùng độc kinh hãi tới rớt cả cằm, còn có mặt mũi hơn ta.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, đối phương không chỉ biết dùng độc.” Mộ Tuyết Vi hạ giọng nói.
“Còn lại đã có ta đây.” Mộ Thanh Dương tung người nhảy lên.
Lúc này thủ lĩnh áo đen phía đối diện mới phản ứng lại, bàn tay lật nhẹ, ba mũi Long Tu châm bay ra. Mộ Thanh Dương giơ kiếm chặn giữa không trung, Long Tu châm gặp phù hỏa lập tức biến thành tro bụi. Hắn hạ xuống bên cạnh thủ lĩnh áo đen, nhanh chóng xuất kiếm, ép đối phương không ngừng lùi bước. Mộ Thanh Dương nhướn mày: “Xem ra các ngươi là người của Độc môn trong Đường môn, thủ pháp ám khí không ra sao cả.”
Mộ Thanh Dương đang định giơ kiếm kết thúc trận chiến, đột nhiên cảm thấy sau lưng có quyền phong, khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm khiến hắn lập tức thu kiếm lùi lại. Hắn quay người, thấy một gương mặt tái nhợt đang quay về phía mình, không khỏi nhíu mày nói: “Đây là…’
Bên kia, Mộ Tuyết Vi thấy bên cạnh mình cũng xuất hiện hai nam tử mặt mày tái nhợt, bọn họ dồn dập vươn bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Mộ Tuyết Vi. Mộ Tuyết Vi mỉm cười, toàn thân cô đều là kịch động, người thường chạm vào một cái là thân tử đạo tiêu. Xem ra hai người này không thấy trận quyết đấu vừa
rồi, nếu không đã chẳng hành động khinh suất như vậy. Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Mộ Tuyết Vi kinh hãi không thôi, cả hai người kia không phản ứng, trực tiếp áp giải Mộ Tuyết Vi đi về phía xa.
Mộ Tuyết Vi hãi hùng: “Mộ Thanh Dương!”
Mộ Thanh Dương thấy vậy cũng kinh hãi, vội vàng đuổi theo, nhưng bị dược nhân và đám người Đường gia ngăn cản.
Mộ Tuyết Vi bất đắc dĩ, đột nhiên lắc đầu một cái, chỉ thấy đóa hoa hồng trên bím tóc cô đột nhiên nổ tung, sáu cánh hoa đỏ như máu chia ra đánh vào đầu hai dược nhân bên cạnh. Nhưng thân hình hai dược nhân chỉ giật nhẹ một cái, tiếp đó không còn phản ứng nào khác.
“Huyết hoa đâm vào, thấy máu là chết.” Mộ Thanh Dương đứng từ xa thấy vậy, trong lòng cũng hoang mang, nghĩ thầm hay là trong Đường môn cũng có độc nhân như Tuyết Vi?
“Hai người bọn họ là người chết!” Mộ Tuyết Vi đột nhiên phát hiện ra điều gì, la lớn.
“Người chết?” Mộ Thanh Dương lập tức hiểu ra. Lần trước Tô Xương Hà về Ám Hà từng kể cho họ chuyện gặp Quỷ Y Dạ Nha và dược nhân. Hắn nghe Mộ Tuyết Vi nói vậy, lập tức nhớ tới lời Tô Xương Hà đã nói, lại giao chiến với đối thủ vài chiêu, càng khẳng định suy đoán trong lòng: Đây đều là dược nhân!
Chỉ trong giây lát, Mộ Tuyết Vi đã bị hai tên dược nhân áp giải tới trước mặt Dạ Nha. Dạ Nha quan sát Mộ Tuyết Vi từ đầu đến chân, tiếp đó gật đầu một cái: “Thật hiếm có, không ngờ trên thế giới này còn có độc nhân hoàn mỹ như vậy.”
Tuy độc thuật của Mộ Tuyết Vi xếp hạng nhất trong Mộ gia, nhưng võ công lại không mấy cao cường, giờ phút này bị hai tên dược nhân đè xuống, không thể động đậy được. Cô tức giận nhìn Dạ Nha trước mặt: “Ngươi là ai?”
“Ngươi sẽ biết ta là ai sớm thôi.” Dạ Nha mỉm cười quay người: “Dẫn cô ta
đi.’
Bên kia, phù kiếm của Mộ Thanh Dương chém bay đầu dược nhân trước
mặt, lại xuất kiếm đánh bay mười mũi Thấu Cốt đinh đâm tới. Hắn vội vàng lao đi, đám người Dạ Nha đã mang theo dược nhân rời khỏi. Đường Phúc Lộc đứng cản ở đó, áo bào bay phất phới: “Đừng coi thường Đường môn chúng ta!”
Trong Nam An thành, Bạch Hạc Hoài đang nằm trên ghế phơi nắng, đột nhiên cảm thấy gan bàn chân ngứa ngáy. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có một
con rắn nhỏ toàn thân trắng loáng đang liếm mắt cá chân cô. Cô sửng sốt.
“Rắn trắng ở đâu ra thế?” Tô Triết ở bên cạnh thấy vậy nhẹ nhàng nâng nước trà trong chén lên, như định ra tay giết nó.
“Đừng!” Bạch Hạc Hoài vội vàng giơ tay cản lại: “Đây là Truy Mệnh xà của Dược Vương Cốc!”
“Truy Mệnh xà?” Tô Triết dừng tay, khẽ nhíu mày.
“Truy Mệnh xà là vật giữ mạng mà mỗi người trong Dược Vương Cốc đều nuôi, nếu gặp nguy hiểm quá lớn sẽ lặng lẽ thả Truy mênh xà ra. Truy Mệnh xà sẽ leo núi lặn nước, âm thầm đi đường, tìm tới chỗ môn nhân Dược Vương Cốc khác.” Bạch Hạc Hoài bò dậy, cầm con rắn nhỏ kia lên, quan sát kỹ một hồi rồi trầm giọng nói: “Tiểu sư điệt của ta ơi, người cẩn thận như ngươi mà cũng có ngày gặp nguy hiểm à?”