Quán trà Tĩnh Tư.
Chủ quán ngồi cuối bàn, nhíu mày trầm tư một hồi lâu, cuối cùng lấy từ trong lòng ra một nén hương cắm lên lư hương trước mặt. Ngón tay hắn vê nhẹ, nén hương tự cháy lên, tiếp đó hắn nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc này Mộ Vũ Mặc đi vào trong phòng, thấy cảnh tượng này cô khẽ nhíu mày: “Quỷ Hương truy tung?”
Tô Xương Hà gật nhẹ đầu, ra hiệu im lặng với cô.
Mộ Vũ Mặc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, Mộ Vũ Mặc khẽ lắc đầu.
Lúc này chủ quán đột nhiên mở mắt, vung hai cánh tay, đánh tan làn khói trước mặt, đôi mắt hiện lên sắc tím, quát khẽ một tiếng: “Hiện!”
Vài luồng khói ngưng tụ trong không trung, cuối cùng tiêu tán.
“Tìm!” Quán chủ lập tức cúi người, ngón tay điểm nhẹ lên mặt đất, chỉ thấy một con nhện cực lớn màu đỏ như máu xuất hiện tại đó. Chủ quán vung tay, con nhện đỏ máu nhanh chóng chạy ra ngoài. Con nhện vừa chạy ra ngoài cửa phòng, mọi người đang định đứng dậy đuổi theo thì con nhện lại đột nhiên bất động.
Mộ chủ quán nheo mắt lại: “Vừa rồi phản ứng còn rõ rành rành, đáng lẽ nó phải tìm ra tung tích mới đúng.”
“Vừa rồi Huyết Chu rất tin tưởng mình đã tìm được tung tích nhưng chẳng mấy chốc đã nghi ngờ phán đoán của mình, chắc chắn trong thời gian ngắn này đã có biến hóa lớn gì đó.” Mộ Vũ Mặc nhìn Huyết Chu kia: “Ngươi để nó tìm ai?”
“Là Độc Hoa.” Mộ quán chủ ngẩng đầu lên nói: “Trong Ám Hà, Độc Hoa – Mộ Tuyết Vi là người đặc biệt nhất, thậm chí đặc biệt không gì sánh nổi. Ta chọn một loại độc đặc biệt trên người cô ấy làm vật dẫn, để Huyết Chu căn cứ theo mùi vị này tìm kiếm cô ấy.”
“Tuyết Vi?” Mộ Vũ Mặc khẽ nhíu mày: “Không thấy Tuyết Vi?’
“Không phải.” Mộ quán chủ lắc đầu nói: “Không phải không thấy Tuyết Vi mà là Tuyết Vi chưa từng xuất hiện trong quán trà Tĩnh Tư này.”
Mộ Vũ Mặc sửng sốt: “Sao lại như vậy? Đáng lẽ cô ấy và Thanh Dương đã tới Cẩm thành này rồi chứ?”
Mộ chủ quán gật đầu: “Ta bố trí người theo dõi khắp Cẩm thành, bọn họ không hề thấy bóng dáng gia chủ và Độc Hoa xuất hiện trong Cẩm thành. Cho nên, rất có thể hai người bọn họ xảy ra bất trắc trước khi tới Cẩm thành.’
“Một người là Độc Hoa toàn thân là kịch độc, một người là gia chủ trẻ tuổi giỏi thuật kỳ môn nhất Mộ gia, phải là người thế nào mới khiến bọn họ gặp bất trắc?” Tô Mộ Vũ trầm ngâm nói, nhìn thoáng qua Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria của mình: “Đường môn?” Sắc mặt Mộ chủ quán cũng hơi đổi: “Đường môn?”
“Trước khi vào Cẩm thành, để tránh Đường môn bất mãn, họ sẽ gặp người của Đường gia trước khi đến Đường môn.” Tô Xương Hà trả lời.” “Chẳng lẽ là cái gã Đường Linh Hoàng kia… Vũ Mặc, tối nay cô lẻn vào Đường môn?”
Mộ chủ quán cả kinh: “Lẻn vào Đường môn?”
Mộ Vũ Mặc gật đầu nói: “Đã vào, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị phát hiện.” “Nếu có thể lẳng lặng đi lại trong Đường môn, thế thì Đường gia bảo chắc
sẽ thành trò cười.” Tô Xương Hà nói: “Thế cô có gặp Đường Liên Nguyệt không?”
Mộ Vũ Mặc lắc đầu: “Không, nhưng ta đã gặp đệ tử của hắn.” “Đệ tử?” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Trùng hợp đến vậy à?”
“Đúng vậy. Thằng nhóc đồ đệ ấy cũng rất đáng yêu, tên là Đường Liên, liên hoa sen. Hắn nói sư phụ bế quan, đi vào Liên Nguyệt các, đã lâu rồi không ra ngoài.” Mộ Vũ Mặc trả lời.
Tô Xương Hà lấy con dao găm nhỏ của mình ra, đùa bỡn trên tay, suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: “Có vấn đề!”
Tô Mộ Vũ cũng gật đầu: “Đúng là có vấn đề.” Mộ Vũ Mặc lấy làm khó hiểu: “Có vấn đề gì?’
Tô Xương Hà đi vòng quanh gian nhà: “Đường Liên Nguyệt là Huyền Vũ Sứ của Thiên Khải thành, Huyền Vũ Sứ phải phụ trách bảo vệ an nguy cho Thiên Khải thành, ngoài Chu Tước Sứ – Tư Không Trường Phong đã bỏ đi từ sớm, xưa nay tam sứ còn lại đều ở Thiên Khải thành. Cho dù là lần trước, vì chuyện Đường nhị lão gia mà Đường Liên Nguyệt tạm thời rời khỏi Thiên Khải thành, nhưng đã từ lâu rồi. Bao giờ cho dù hắn còn ở lại Đường gia bảo, chắc chắn cũng là vì một số chuyện quan trọng trong nhà chứ không phải là bế quan!”
“Trong Đường môn có biến cố!” Tô Mộ Vũ đưa ra kết luận.
Mộ Vũ Mặc cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Thế chẳng phải là Đường Liên Nguyệt đang gặp nguy hiểm, không được, ta phải tới cứu hắn!”
“Vũ Mặc cô nương.” Mộ chủ quán giơ tay đặt lên vai Mộ Vũ Mặc, con mắt hơi nheo lại. “Cô định cứu ra sao? Cứ thế xông vào Đường môn à? Cô tự đánh đổi tính mạng mình thì thôi, nhưng trong Cẩm thành này còn mười mấy con cháu Ám Hà chúng ta, đừng hại họ mất mạng tại đây.”
“Vũ Mặc, đừng nóng vội.” Tô Xương Hà gạt tay Mộ chủ quán ra: “Nhưng đúng là phải tới Đường môn xem thử. Mộ chủ quán!”
Mộ chủ quán thân thể cứng đờ: “Đại gia trưởng có gì căn dặn?’
“Giúp chúng ta tìm cách…” Tô Xương Hà âm u nói: “… lẻn vào Đường môn.”
Mộ chủ quán cười khổ một tiếng: “Người như ta có nghĩ được cách làm chuyện đó không?”
Trong Đường môn, Đường Liên vốn đã đổi ca gác đêm với người khác nhưng vẫn nằm trên giường nghĩ trái nghĩ phải, cứ cảm thấy không đúng, cuối cùng không nhịn được bò dậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đi tới cửa Liên Nguyệt các. Một nam tử to béo gương mặt mỉm cười và ba nam tử trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng ở đó.
“Phúc Lộc thúc.” Đường Liên cúi đầu nói.
Đường Phúc Lộc vẫn cười hì hì: “Tiểu Đường Liên, khuya vậy rồi còn chưa ngủ à?”
Đường Liên ngẩng đầu nhìn tấm biển Liên Nguyệt các: “Hơi nhớ sư phụ cho nên lại tới xem thử, gần đây sư phụ vẫn không định xuất quan à?”
Đường Phúc Lộc mỉm cười, vuốt ve chòm râu mình: “Sư phụ ngươi vẫn bế quan, lần này tốn bao lâu thì chúng ta cũng không ước lượng được. Dù sao sư phụ ngươi là cao thủ hạng nhất có thể lên tới Quan Tuyệt bảng, chúng ta làm sao đánh giá được. Đợi thôi, đợi thôi, chắc không lâu đâu.’
Đường Liên nghi hoặc: “Nhưng sư phụ còn nhiều chuyện cần làm ở Thiên Khải thành mà? Mấy hôm nay ta thu dọn thư từ giúp sư phụ, phát hiện không ít thư từ của Thiên Khải thành. Dù sao nó cũng nhắc tới một số bí mật quan trọng, không thể tự tiện mở ra xem được, cho nên ta cũng thấy nôn nóng thay cho sư phụ.’
“Ồ? Thiên Khải thành còn gửi thư cho sư phụ ngươi à?” Ánh mắt Đường Phúc Lộc lóe sáng.
Đường Liên gật đầu nói: “Sư phụ và Thiên Khải thành vẫn luôn có thư từ qua lại theo cách đặc biệt.”
Đường Phúc Lộc vẫn mỉm cười: “Đặc biệt thế nào?”
Đường Liên lắc đầu nói: “Cái này thì ta cũng không biết, mỗi lần thư từ lại đột nhiên xuất hiện ở đó, ta cũng không biết làm thế nào.”
“Hóa ra là thế. Ngươi cứ cất giúp sư phụ ngươi đi.” Đường Phúc Lộc lặp lại lần nữa: “Đợi sư phụ ngươi ra thôi, không lâu đâu.”
“Ta hiểu, Phúc Lộc thúc.” Đường Liên lại nhìn tấm biển Liên Nguyệt các rồi xoay người rời khỏi, nhưng sau khi đi vài chục bước hắn lại dừng chân, tiếp đó rùng mình một cái: “Sao xung quanh Liên Nguyệt các lại lạnh lẽo như vậy?”