Mật thất Đường môn.
Mộ Tuyết Vi tầng tầng lớp lớp xiềng xích trói tại đó. Dạ Nha mặc áo choàng đen đứng đó, giơ tay vuốt ve gương mặt Mộ Tuyết Vi: “Đúng là thế gian khó tìm. Độc nhân hoàn mỹ như vậy, ta mới thấy trong sách ở Dược Vương Cốc.”
Mộ Tuyết Vi cắn răng nói: “Ngươi dám chạm vào mặt ta!”
“Vì sao lại không dám?” Dạ Nha thu tay ngẩng đầu lên, nở nụ cười lạnh lẽo: “Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu bản thân. Ta tên Dạ Nha.”
“Quỷ Y Dạ Nha.” Mộ Tuyết Vi sửng sốt.
“Đúng vậy, tuy trên người ngươi toàn là độc, nhưng dù sao ta cũng được mọi người gọi là Quỷ Y. Chút độc đó còn chưa tới mức làm ta sợ.” Dạ Nha nói đầy ẩn ý.
“Ngươi đem một người của Ám Hà vào Đường môn, đây là chuyện rất nguy hiểm.” Một người áo đen lẳng lặng xuất hiện sau lưng Dạ Nha.
“Ngươi vẫn không hiểu ý nghĩa của cô ta.” Dạ Nha nhẹ nhàng vung tay, chỉ thấy hai dược nhân từ trong góc xuất hiện, đánh thẳng về phía người áo đen.
Người áo đen nhanh chóng né tránh, tiếp đó tung người nhảy lên, phi thân tung cước đá văng hai dược nhân bay ngược lại, tiếp đó thả người lao tới bên cạnh Dạ Nha, nắm chặt lấy bả vai Dạ Nha: “Dạ Nha tiên sinh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Vừa rồi ngươi đã giao chiến một chiêu với hai vị dược nhân này.” Dạ Nha chậm rãi nói.
“Thì sao?” Người áo đen nhíu mày nói.
“Nếu hai vị dược nhân này mang kịch độc, một cước vừa rồi đủ đoạt mạng ngươi rồi.” Dạ Nha vỗ nhẹ lên vai một cái, thoát khỏi tay người áo đen kia rồi lại quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi: “Chỉ có một đóa Độc Hoa chứ dược nhân sắn sàng chịu chết bất cứ lúc nào thì lại có rất nhiều. Nếu ta có thể chuyển độc trên
người cô ta sang những người này, ngươi biết ngươi có thể nhận được cái gì không?”
Người áo đen trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Một nhánh quân đội?”
“Một nhánh quân đội bất tử, có thể mang tử vong tới mọi nơi.” Dạ Nha cười ha hả: “Chắc người sau lưng ngươi sẽ muốn gặp ta.”
“Được.” Người áo đen lùi lại, thân hình lập tức biến mất. Thiên Khải thành, Bách Hiểu Đường.
Cơ Nhược Phong nhìn Thiết Diện Quan trước mặt, trầm ngâm nói: “Đưa thư cho Đường môn mà không có hồi âm?”
Thiết Diện Quan lắc đầu: “Không có bất cứ hồi âm gì, cứ như đá rơi xuống biển.”
Cơ Nhược Phong nâng mặt nạ quỷ của mình: “Người được chúng ta phái tới Cẩm thành thì sao?”
Thiết Diện Quan trầm giọng nói: “Tất cả đều mất liên hệ, Bắc Ly này có bao nhiêu thành trì thì mỗi thành trì đều có đệ tử của chúng ta cư ngụ, nhưng chỉ có Cẩm thành là thời gian vừa qua tất cả các đệ tử đều biến mất. Cho nên chúng ta cho rằng tiếp theo Cẩm thành sẽ có chuyện lớn diễn ra.”
“Nếu Cẩm thành có chuyện lớn, nhất định là ở Đường môn.” Cơ Nhược Phong thở dài một tiếng: “Chuyện Đường môn là chuyện giang hồ, vốn không liên quan nhiều tới Bách Hiểu Đường chúng ta. Nhưng trong Đường môn lại có hảo huynh đệ Huyền Vũ Sứ của ta, hắn là người có nguyên tắc, vì sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn không trở về Thiên Khải thành nhận lệnh?”
Thiết Diện Quan trầm giọng nói: “Nếu Đường môn có biến cố, chắc chắn là giang hồ đổi thay, giang hồ đổi thay là chuyện cả thiên hạ, không phải việc nhỏ.”
“Xem ra phải tới Cẩm thành một chuyến.” Cơ Nhược Phong day day huyệt Thái Dương của mình.
Thiết Diện Quan nghi hoặc: “Đường chủ định đích thân tới đó ư?”
“Làm gì có chuyện đó, ta lười lắm.” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý nói: “Ta mời một người lợi hại cần mẫn hơn ta.”
“Ai?” Thiết Diện Quan hỏi.
“Tỷ tỷ của ta.” Cơ Nhược Phong đáp lại rất thản nhiên.
Một luồng kiếm phong thổi qua, một nữ nhân áo trắng xuất hiện bên cạnh Thiết Diện Quan.
Dung mạo nữ nhân này đã không phải trẻ tuổi, nhưng vẫn có thể coi là tuyệt sắc, so với nữ giới bình thường thì giữa hai hàng mi của cô lại mang thêm vẻ khí khái.
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ.” Cơ Nhược Phong không ngồi nữa, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Kiếm Tâm Hữu Nguyệt – Lý Tâm Nguyệt, người thừa kế của Kiếm Tâm Trủng, Thanh Long đứng đầu Tứ Thủ Hộ.
“Không liên hệ được với Liên Nguyệt?” Lý Tâm Nguyệt hỏi.
Cơ Nhược Phong nhún vai nói: “Không liên hệ được, thậm chí cả Bách Hiểu Đường của ta cũng không có cách nào. Ta định tự ra tay, nhưng võ công của ta chỉ có thế, tới Đường môn e là…”
“Kém cỏi.” Lý Tâm Nguyệt bỏ lại hai chữ rồi xoay người bỏ đi.
“Ha ha ha.” Cơ Nhược Phong bất đắc dĩ nói với Thiết Diện Quan bên cạnh: “Vị tỷ tỷ của chúng ta luôn như vậy, mạnh miệng mềm lòng, võ công lại cao, đúng là chỗ dựa không tệ.’
Thiết Diện Quan hừ lạnh một tiếng: “Cho nên năm xưa khi Diệp Đỉnh Chi giết vào Thiên Khải thành, ngươi để cho hảo tỷ tỷ của ngươi che đằng trước?”
“Đồn bậy thôi đồn bậy thôi, ta còn dẫn Thiên Lôi khiến bản thân suýt bị đánh chết cơ mà.” Cơ Nhược Phong lắc đầu nói.
Trong Cẩm thành.
Mộ Vũ Mặc ngồi trong quán trà Tĩnh Tư nhưng có thế nào cũng không thể tĩnh tâm, bồi hồi trằn trọc trong phòng một hồi lâu, vài lần không nhịn nổi muốn ra ngoài: “Không được, ta phải đi xem.”
“Đừng vội.” Tô Xương Hà thở dài một tiếng: “Sao lại thiếu kiên nhẫn thế.” Tô Mộ Vũ trấn an: “Bao giờ đúng là không vội được.”
Nhưng ngay lúc này Mộ chủ quán lại đi tới, hắn nhanh chóng đi tới trước bàn trà, cầm ấm trà trên bàn lên, ngửa đầu đổ nước trà vào miệng, cuối cùng thở phào một tiếng: “A ~ sướng!”
“Có thăm dò được tin tức gì quan trọng không?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Có.” Mộ chủ quán buông ấm trà xuống: “Sắp tới có một cơ hội cho chúng ta đi vào Đường môn.”
“Cơ hội gì?” Mộ Vũ Mặc hỏi.
“Đường nhị lão gia sắp được đưa tang ở Đường môn!” Mộ chủ quán hạ giọng nói.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Đường nhị lão gia đã chết lâu lắm rồi, sao giờ mới đưa tang?”
Mộ chủ quán gật đầu: “Từ lúc đó đến giờ thi thể của Đường nhị lão gia vẫn được bảo quản trong quan tài băng, gần đây mới được đưa về Đường môn, cho nên bây giờ lễ tang của ông ta mới được cử hành. Nhưng có vẻ Đường môn định xử lý kín tiếng, chỉ mời một số gia tộc gần gũi với mình tới tham gia lễ tang. Còn chúng ta có thể thông qua cơ hội lần này đi vào Đường môn.”
Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nhìn nhau. Tô Mộ Vũ cười khổ: “Chuyện này có nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.”
Mộ chủ quán trầm ngâm: “Nhưng đây là cơ hội duy nhất mà chúng ta có thể chọn.”
“Yên tâm đi, Ám Hà chưa bao giờ sợ nguy hiểm, chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ không bỏ qua.” Tô Xương Hà vuốt ve ria mép của mình.
“Nhưng sao từ khi vào Cẩm thành tới giờ vẫn không nghe được tin tức gì của Đường lão thái gia?” Tô Mộ Vũ đột nhiên hỏi.
“Đây lại là một tin tức khác.” Mộ chủ quán cố tình hạ thấp giọng nói: “Hình như Đường lão thái gia bị trọng thương, cũng lâu rồi ông ta không lộ mặt.”
Tô Xương Hà gõ nhẹ lên bàn: “Ngươi nói xem chúng ta đến đúng lúc hay không đến đúng lúc đây. Bao giờ trong Đường môn sắp nổi mưa bão rồi.”
“Chắc ngươi đang nghĩ đến chuyện tốt hả.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nói.
“Mượn lời chúc của ngươi!” Tô Xương Hà quay sang nhìn Mộ Vũ Mặc: “Yên tâm đi, tiểu tình lang mà cô thương nhớ lợi hại lắm, hắn sẽ không việc gì đâu.”