Thân vương phủ, thư phòng.
Úc Thừa Uyên lật giở tờ tấu chương trong tay, giọng điệu tùy ý: “Ngày mai chẳng phải là ngày công bố kết quả thi Đình sao?”
Tiểu tư Nhàn Vân cười đáp: “Vâng thưa điện hạ, tiểu nhân nghe nói, vị hôn phu của Diệp nhị tiểu thư là Châu Hoài Lâm rất có hy vọng lọt vào top ba, nếu thật vậy, chắc Diệp nhị tiểu thư vui mừng lắm.”
Tay Úc Thừa Uyên đang lật tấu chương khựng lại.
Thường Lâm len lén nháy mắt ra hiệu cho Nhàn Vân, nhưng Nhàn Vân không hề hay biết, tiếp tục hứng thú nói: “Tiểu nhân còn nghe nói, nhà họ Châu định vừa công bố kết quả thi Đình xong sẽ đến nhà họ Diệp xin cưới hỏi. Sau này Diệp nhị tiểu thư thành thân, điện hạ ngài nhất định phải đến đấy ạ.”
Sắc mặt Úc Thừa Uyên lập tức âm trầm, ném tấu chương xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
“Suy nghĩ cho kỹ trước khi nói.” Thường Lâm giơ tay vỗ vào gáy Nhàn Vân, mắng nhỏ một câu, rồi xoay người đuổi theo.
Bị đánh một cái vào gáy một cách khó hiểu, Nhàn Vân ngơ ngác, vừa xoa gáy vừa đuổi theo ra cửa, ngờ vực hỏi: “Điện hạ, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, ngài định đi đâu vậy?”
Úc Thừa Uyên ném lại hai chữ: “Doanh trại.”
Hạ Anh đi đến chính viện, một lúc lâu sau mới quay lại.
Vừa vào cửa, Diệp Mạt Sơ đã kéo nàng đến bên cạnh hỏi: “Phu nhân đã hỏi những gì, có phát hiện ra điều gì không?”
Hạ Anh đáp: “Phu nhân hỏi đại tiểu thư tại sao đến nay vẫn chưa mang thai, lại hỏi đại tiểu thư và đại cô gia sống có tốt không, nô tỳ cẩn thận trả lời, phu nhân không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ nói rất nhiều lời dặn dò, để nô tỳ mang đến cho đại tiểu thư.”
Diệp Mạt Sơ hỏi: “Đều dặn dò những gì?”
Nghĩ đến nhị tiểu thư còn chưa xuất giá, Hạ Anh lược bớt lời của Thành An Hầu phu nhân – Hà thị, nói ngắn gọn: “Không gì khác ngoài dạy đại tiểu thư cách lấy lòng phu quân, làm vui lòng mẹ chồng, áp chế thiếp thất, nắm giữ thứ tử, tóm lại là để đại tiểu thư đứng vững gót chân ở Nghiêm gia, sau này để đại cô gia giúp đỡ tam thiếu gia. Từ đầu đến cuối, đại tiểu thư sống có tốt hay không, phu nhân không hỏi một lời.”
Diệp Mạt Sơ không hề bất ngờ về điều này, cũng đã sớm quen rồi, chỉ dặn dò Hạ Anh và Thu Sương thêm lần nữa: “Dù thế nào đi nữa, tình cảnh của tỷ tỷ ở Nghiêm gia cũng đừng để Hầu gia và phu nhân biết, tránh sinh thêm phiền phức.”
Hai người cung kính vâng dạ.
Đông Lan bưng bữa tối đến, Diệp Mạt Sơ không có khẩu vị, ăn qua loa vài miếng rồi bảo dọn đi.
Sau bữa ăn, Diệp Mạt Sơ lại gọi Hạ Anh đến, hỏi kỹ từng chút về cuộc sống của tỷ tỷ ở Nghiêm gia, Hạ Anh chọn chuyện quan trọng mà kể, khiến Diệp Mạt Sơ mấy lần rơi nước mắt.
Trước khi đi ngủ lại quỳ trên giường, chắp hai tay, thành tâm cầu nguyện với trời đất, mong Châu Hoài Lâm nhất định phải thi đỗ.
—
Diệp Mạt Sơ trằn trọc khó ngủ, đủ loại giấc mơ ùa đến, lúc thì mơ thấy mẫu thân qua đời, lúc thì mơ thấy huynh trưởng tử trận, cuối cùng lại mơ thấy tỷ tỷ bị đánh ở Nghiêm gia, tỷ tỷ bê bết m.á.u nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Diệp Mạt Sơ giật mình tỉnh giấc, bật dậy, ôm n.g.ự.c thở hổn hển.
Hồi phục một lúc, đưa tay vén màn giường, gọi Thu Sương.
Thu Sương ngủ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng xuống giường đi giày, bưng đèn đi vào phòng ngủ, “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Diệp Mạt Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ xám xịt, hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Hơn nửa giờ Mão.” Thu Sương đặt đèn xuống, rót một ly trà ấm đưa cho Diệp Mạt Sơ: “Còn sớm mà, tiểu thư ngủ thêm một lát nữa đi.”
Diệp Mạt Sơ nhận lấy ly trà uống một hớp, dịch người xuống mép giường, đi giày xuống đất: “Không ngủ nữa, hôm nay dán bảng, dậy sớm một chút.”
Thu Sương thấy khuyên không được, cũng không nói gì thêm, hầu hạ Diệp Mạt Sơ thay quần áo, chải đầu, rửa mặt súc miệng.
Sau khi sửa soạn xong, Diệp Mạt Sơ liền giục: “Ngươi đến tiền viện, bảo Ninh Thái nhanh chóng đến cổng trường thi đợi dán bảng, thấy được danh sách thì lập tức quay về.”
Ninh Thái vốn là tiểu tư của huynh trưởng Diệp Mạt Sơ – Diệp Ngọc Trầm, lanh lợi, tháo vát, sau khi Diệp Ngọc Trầm mất, Ninh Thái được phân đến tiền viện làm việc.
Diệp Mạt Sơ thấy hắn cứ làm việc vặt, không được trọng dụng, bèn xin lại khế ước bán thân của hắn từ chỗ Thành An Hầu, nếu nàng có việc gì ở bên ngoài, thì sai Ninh Thái đi làm.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Thu Sương xoay người ra ngoài.
Đông Lan bưng bữa sáng vào, bày trên bàn, Diệp Mạt Sơ ăn qua loa vài cái bánh bao, rồi đặt đũa xuống, đến giường La Hán cạnh cửa sổ ngồi một lúc, đứng dậy đi ra ngoài: “Đến cổng lớn đợi.”
Ở cổng lớn đợi lo lắng không yên hơn nửa canh giờ, liền thấy Ninh Thái cưỡi ngựa xuất hiện từ đầu hẻm, hai tay Diệp Mạt Sơ siết chặt vào nhau, bước lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Thái.
Thấy tiểu thư đang đợi ở cổng, Ninh Thái đã nhảy xuống ngựa từ xa, chạy một mạch đến gần, cười toe toét báo tin vui: “Chúc mừng tiểu thư, Châu lang quân đã thi đỗ Trạng nguyên.”
Đông Lan suýt nữa thì nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay Diệp Mạt Sơ lắc nhẹ, vui mừng nói: “Đỗ rồi đỗ rồi, tiểu thư, cô gia của chúng ta đỗ rồi.”
Chưa thành thân, lúc này gọi là cô gia thật sự không thích hợp, nhưng ngày vui, Diệp Mạt Sơ cũng không muốn mất hứng, nên không sửa lại.
Thu Sương kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Anh, ghé sát tai nàng thì thầm: “Thế này là tốt rồi, nhị tiểu thư có thể đến Huy Châu rồi.”
Hạ Anh vui mừng đến phát khóc, nhỏ giọng đáp: “Ngày tháng sau này của đại tiểu thư, cuối cùng cũng có thể dễ chịu hơn một chút rồi.”
Người gác cổng vẫn luôn đứng đợi ở cách đó không xa cũng chạy đến chúc mừng.
Tảng đá lớn trong lòng Diệp Mạt Sơ rơi xuống, mỉm cười nói với Ninh Thái một câu vất vả rồi, sau đó phất tay, hào phóng nói: “Thưởng cho tất cả mọi người.”
Mọi người lại đồng thanh chúc mừng, Diệp Mạt Sơ xoay người vào trong, nhỏ giọng hỏi: “Hành lý đã thu dọn xong chưa?”
Thu Sương gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, tối qua đã thu dọn xong xuôi rồi.”
Diệp Mạt Sơ gật đầu: “Đợi ta gặp Châu lang quân, nhờ hắn viết thư xong, chúng ta sẽ lên đường.”
Đông Lan lo lắng nói: “Tiểu thư, Hầu gia và phu nhân, có đồng ý không?”
Diệp Mạt Sơ nói bằng giọng điệu thoải mái: “Nếu là ngày thường, nhất định sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ thì khác rồi.”
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ là Trạng nguyên phu nhân, nói chuyện ở nhà này đương nhiên sẽ có trọng lượng hơn.